Chương 13
Không biết là câu nào đã kích thích Bùi Tư Viễn, anh không những không chậm lại mà còn di chuyển mạnh hơn.
Thiết côn cứng ngắc rút ra rồi lại mạnh mẽ đâm vào hoa huyệt khiến Cố Ninh Du gần như không có thời gian thở dốc, đến miệng cũng không khép lại được, thậm chí cô còn không thể kêu lên, chỉ có thể tiếp tục thở gấp liên tục.
Nhưng vào lúc này, Bùi Tư Viễn lại chặn môi cô, cô cảm thấy mình bị anh hôn đến mức không còn chút sức lực nào, gần như sắp chết dưới cơ thế anh.
Nếu có thể, Cố Ninh Du rất muốn nhìn xem vẻ mặt của Bùi Tư Viễn bây giờ là như thế nào, đáng tiếc, trong căn phòng thiếu ánh sáng, rèm cửa lại đóng chặt, đôi mắt cô gần như tối đen, không thể nhìn thấy gì.
Cũng chính vì lý do này mà các giác quan của cơ thể cô trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết.
Cô có thể cảm nhận rõ được vật cứng đang ra vào cơ thể mình, từng điểm nhạy cảm trên người cô đều được chăm sóc, dùng từ ngây ngất để mô tả cảm giác của cô hiện giờ cũng không có gì quá đáng.
“Viễn Viễn, em... Em không được... Ôi, em không còn sức...”
Vừa rồi cô bị anh đè ở dưới người, trong lúc anh đang say sưa ra vào nơi tư mật của cô, cô đã ra một lần, nhưng anh vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Anh thích thú ôm eo cô, kéo cô nằm lên người anh, đổi sang tư thế cưỡi. Nhưng Cố Ninh Du cả người mềm nhũn không còn chút sức lực, cô chỉ động hai lần đã nằm lên vai anh, uất ức than thở.
Lúc này Bùi Tư Viễn lại trở về dáng vẻ mà cô quen thuộc. Anh không nói thêm lời nào khiến cô xấu hổ nữa, chỉ mím môi đỡ lấy hông cô, nâng cô lên cao rồi thả cô xuống.
Cô có thể cảm nhận được bộ ngực của mình đang đung đưa trong không khí, không hề có một chỗ dựa, nếu bây giờ bật đèn lên, nhìn cô nhất định vô cùng phóng đãng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Ninh Du đỏ bừng, khóe mắt còn có chút lệ, nhưng là vì quá sung sướng.
Tư thế này thực sự quá mãnh liệt, khi cô bị anh thả xuống thì quყ đầu của to lớn của anh có thể chạm tới tử cung của cô.
Trước đây cô chưa từng bị anh vào sâu như vậy, bây giờ chỗ sâu nhất trong cơ thể bị khai phá khiến cô hơi sợ hãi, cô ngẩng đầu lên tìm kiếm đôi môi của Bùi Tư Viễn, nhưng chỉ hôn được lên cằm anh.
“Viễn Viễn, không được… thế này không được…”
Bùi Tư Viễn cuối cùng cũng lên tiếng “Tại sao lại không?”
Nói xong, anh lại duỗi thẳng lưng và đẩy người vào.
Cố Ninh Du bị hành động của anh làm cho hoảng, cô hôn dọc theo cằm của Bùi Tư Viễn, cuối cùng cũng hôn vào môi anh.
“Sâu quá… em, em hơi sợ…”
Hẳn là Cố Ninh Du không biết dáng vẻ cố gắng nịnh nọt người khác của cô đáng yêu đến mức nào, rốt cuộc cô quả thật lấy lòng được Bùi Tư Viễn, anh giữ eo cô và cọ cây gậy cứng ngắc của mình lên cô, tuy có vẻ quyến luyến không thôi nhưng cũng không vào sâu nữa.
/172
|