“Sau khi cô ta đi, bèn không thấy thùng đựng trang phục múa đâu nữa.”
Chỉ hai câu ấy khiến những âm thanh hỗn tạp xung quanh dần dần lặng thinh.
Mọi người xung quanh đều đổ dồn nhìn sang bên này, trong ánh mắt mang theo vẻ phán xét.
Đặc biệt là các diễn viên múa sắp chuẩn bị lên sân khấu, ánh mắt phút chốc tối sầm xuống.
Buổi biểu diễn này vô cùng quan trọng đối với bọn họ, lần này họ sẽ được thể hiện trước mặt đạo diễn và nhà sản xuất, nhờ đó mà đặt chân vào giới giải trí.
Dù sao bọn họ chỉ là thực tập sinh của công ty, còn thuộc dạng bình thường nhất, ngay đến tư cách tham gia tuyển chọn thần tượng cũng không có.
Bây giờ trang phục múa bị mất, bọn họ không lên sân khấu được thì làm gì có cơ hội thu hút sự chú ý của người trong giới?
Doanh Tử Khâm đội một chiếc mũ bóng chày màu đen, phần lưỡi trai kéo thấp, che đi đôi mắt của cô, chỉ để lộ mũi và miệng.
Trời lại tối, ánh đèn chớp chờn, không nhìn rõ dáng vẻ của cô gái, chỉ có thể trông thấy đường nét mờ mờ của khuôn mặt.
Mờ mờ ảo ảo, song lại càng tăng thêm vẻ kiều diễm.
Tổ trưởng tổ công tác cũng nhìn theo: “Nói như vậy nghĩa là do cô gái kia lấy?” “Camera không thể hiện như vậy.” Nhân viên truy cập camera trên máy tính nói: “Nhưng quả thực cô ta là người cuối cùng rời khỏi hậu trường, hơn nữa cô ta cũng không phải người trong tổ mình.”
Không phải nhân viên, cũng không phải diễn viên, vào sau cánh gà để làm gì?
Tổ trưởng tổ công tác chau mày, bước nhanh đến chắn trước mặt cô gái:
“Cô bé, phiên cô đi theo chúng tôi ra sau cánh gà một lát.”
Ông ta giơ tay ra định chộp lấy cánh tay cô.
Nhưng mới vừa giơ tay lên, giữa đường đã bị một bàn tay khác chặn lại.
Ngón tay của người đàn ông thon dài, đầu ngón tay trắng nõn, không một tì vết.
Rõ ràng là một động tác nhẹ nhàng nhưng lại toát ra vẻ lạnh lùng lạ thường.
Tổ trưởng tổ công tác sững người, ngước mắt lên nhìn.
Hai người ở khoảng cách rất gần, ông ta sững sờ trước vẻ đẹp của người trước mặt.
Phim trường Hoành Điểm nằm trong một thành phố nhỏ cách thành phố Hộ hơn ba trăm kilomet.
Mặc dù người ở đây có nghe nói đến bốn gia tộc lớn của thành phố Hộ, nhưng chưa bao giờ gặp tận mặt, nên đương nhiên không nhận ra Phó Quân Thâm.
Phó Quân Thâm nâng hàm lên, khóe miệng mỉm cười, giọng điệu lạnh nhạt: “Đi kiểm tra camera cẩn thận vào.”
Tổ trưởng tổ công tác khựng lại, càng nhíu mày chặt hơn.
Theo lý mà nói, quả thật cô gái này cũng không nhất định là người lấy trang phục múa.
Mặc dù những bộ trang phục ấy được may vô cùng tỉ mỉ, nhưng cũng không phải đồ quý giá gì.
Tổ trưởng tổ công tác đã gặp nhiều người ở Hoành Điếm, liếc mắt một cái là có thể nhận ra cô gái và chàng trai này đều khoác những bộ đồ được may đo cẩn thận.
Tại sao phải làm khó những diễn viên múa kia làm gì chứ?
Ông ta cầm lấy bộ đàm gọi nhân viên kỹ thuật tới đây kiểm tra.
Doanh Tử Khâm nhìn lên: “Ừm, tôi có thể “
“Không cần.” Phó Quân Thâm lại kéo chiếc mũ xuống thấp hơn giúp cô:
“Không phải chuyện liên quan đến em, không cần lãng phí thời gian làm gì.” Anh không làm trong giới giải trí nhưng cũng đã nghe Nhiếp Triều kể qua một số thủ đoạn trong giới giải trí.
Khá là đê tiện.
Bây giờ đã đến mức độ người thường cũng không bỏ qua rồi.
Doanh Tử Khâm cũng không nói gì, khẽ gật đầu.
Sự việc nhỏ như thế này, thời gian xảy ra lại ngắn, cô nhìn thoáng một cái là hiểu ngay nguyên nhân kết quả.
Có những lúc, mấy chuyền m.á.u chó xảy đến với mình, thì cũng… không thú vị như khi mình thấy.
Bên này, nhân viên kỹ thuật vội vàng đi đến, bắt đầu kiểm tra video trích xuất từ camera giám sát.
Vài phút sau, anh ta ngẩng đầu lên: “Tổ trưởng, đoạn video này chắc chắn đã bị chỉnh sửa, phần ở giữa bị mất một đoạn.”
Lúc này tổ trưởng tổ công tác liền biển sắc: “Mất bao lâu mới có thể khôi phục lại được?” “Có hơi rắc rối.” Nhân viên kỹ thuật khó xử “Tôi cần một tiếng.” “Không được.” Trưởng nhóm múa sốt sắng: “Chỉ còn mười phút nữa là chúng tôi phải lên sân khấu rồi.”
Cho dù bây giờ có đi đặt trang phục múa mới cũng không còn kịp nữa,
“Tổ trưởng!” ở bên kia, có một số nhân viên chạy tới: “Tìm thấy rồi, tìm thấy trang phục múa rồi, không biết bị ai vứt ở chỗ cầu đá.”
Nghe thấy vậy, Doanh Tử Khâm xóa tin nhắn, tắt điện thoại: “Đi thôi.”
Thấy hai người định cư vậy mà bỏ đi, một nhân viên rất bất mãn nói:
“Tổ trưởng, anh định để họ đi như vậy à?”
“Dù gì đã tìm được trang phục múa rồi, cũng không có bằng chứng là do họ làm, cậu cản họ làm gì?” Tổ trưởng tổ công tác lắc đầu: “Không biết là công tử từ đầu đến, cậu ấy không tính toán đã là tốt lắm rồi, cậu còn định kiếm chuyện hay sao?”
Nhân viên sửng sốt.
“Tiếp tục khôi phục dữ liệu camera nhé.” Tổ trưởng tổ công tác dặn dò:
“Có người nhắm vào buổi biểu diễn lần này, nhất định phải điều tra rõ ràng.”
Trên tầng hai.
Doanh Tử Khâm bước ra từ bồn tắm, một tay cầm khăn bông lau tóc, một tay khác cầm điện thoại, đăng nhập diễn đàn NOK.
Diễn đàn NOK thật ra chỉ có phần mềm đăng nhập trên máy tính, nhưng cô nghĩ suốt ngày ôm lấy cái máy tính thì rất phiền phức nên đã viết một phần mềm mới dùng cho điện thoại.
Vừa đăng nhập vào diễn đàn, hộp thư đến đã nhảy tiếng liên tục.
Doanh Tử Khâm tắt âm lượng, cô cũng không đọc mà trực tiếp khóa toàn bộ tin nhắn của người lạ trong hộp thư đến.
Từ sau khi cô đăng tin treo thưởng trên diễn đàn, mỗi ngày đều có vô số người nhắn tin cho cô.
Rồi cả đống lời mời kết bạn, thậm chí còn có cả quản trị viên.
Có điều nguyên nhân cô mở tài khoản này một là vì để hiểu hơn về Trái đất, hai là để đọc mấy chuyện linh tinh dưỡng lão.
Tin treo thưởng trên web ẩn nhiều hơn so với trang đầu thông thường, có điều các đại lão cũng có lướt các mục linh tinh để tìm chút niềm vui.
Giống như hôm qua, có người bạn đến một trưởng quan nào đó ở IBI bị vợ vác gậy đuổi ra khỏi nhà, chỉ có thể đi tìm đặc vụ cấp dưới nhờ thu nhận.
Dẫu sao cũng chỉ là việc bình thường, suy cho cùng có khi IBI không tìm được người, Tổng cục tình báo quốc tế IIA không tìm được thông tin thì họ chỉ đành lên NOK đăng bài nhờ giúp.
“Thần y! Thần y ơi! Sử dụng thuốc mà thần y gửi cho, vết sẹo trên người tôi cuối cùng cũng hết rồi, điểm kinh nghiệm đối với tôi cũng không có giá trị gì, tôi cảm thấy thần y bị lỗ rồi, thần y xem thiếu thứ gì không, tôi sẽ gửi qua cho nhé?”
Doanh Tử Khâm nhở lại đây là một vụ treo thưởng mà cô nhận trước khi truy cập vào web ẩn, bèn tiện tay trả lời bốn chữ.
“Không cần, thử thuốc.”
Vừa trả lời xong tin nhắn này, trên thanh thông báo lời mời kết bạn lại có dấu chấm đỏ.
“Ting, @Mời bạn uống viên thuốc đã gửi lời mời kết bạn, bạn có đồng ý không.”
“Đồng ý/Từ chối.”
Doanh Tử Khâm nhìn lướt qua tên tài khoản, cặp mắt phượng hơi nheo lại.
Sau khi đăng nhập vào web ẩn của diễn đàn NOK, cô đã tham khảo qua toàn bộ thông tin.
Đương nhiên không thể nào bỏ qua tin treo thưởng ghim ở trang đầu, cho nên cô mới muốn dùng tài khoản mới để yên ổn dưỡng lão.
Bây giờ cô cũng đã biết người lúc trước muốn g.i.ế.c Phó Quân Thâm là một trong những thợ săn trong bảng xếp hạng của NOK.
Thợ săn chỉ là một cái tên chung, bên dưới có rất nhiều nhánh nhỏ.
Tay s.ú.n.g thần, thôi miên sư, sát thủ, bậc thầy hóa trang và độc dược sư, vân vân.
Mỗi một nhánh nhỏ đều có một bảng xếp hạng.
ID tên “Mời bạn uống viên thuốc” là một độc dược sự xếp thứ ba trên bảng xếp hạng độc dược sư, nghe đầu bảo là chạy đến bãi biển bán kem chống nắng.
Có điều cũng không liên quan gì đến cô cả.
Doanh Tử Khâm di chuyển ngón tay bấm vào “Từ chối”.
Sau đó cô lượt xem một vài tin vặt của ngày hôm nay rồi đăng xuất.
***
Sáng hôm sau.
Doanh Tử Khâm ngủ tới mười giờ mới dậy.
Phó Quân Thâm đã ra ngoài từ sớm, anh có để lại tin nhắn Weixin cho cô.
Anh bảo cô trước khi anh về thì chỉ nên đi dạo xung quanh đây thôi.
Nhiếp Triều không nhận được lời nhắn nào rất chạnh lòng.
Anh ta và đại lão ở chung, anh ta mới là người yếu đuối, cũng là người cần được bảo vệ hơn chứ?
Doanh Tử Khâm mở bản đồ ra tìm, cô muốn đến một tiệm trà để ăn điểm tâm.
Nhiếp Triều vội vã theo sau.
Cho dù là vì sự an toàn của anh ta, anh ta cũng phải theo sát đại lão.
Tiệm trà cũng nằm trong phim trường Hoành Điếm, con đường này mô phỏng theo kiến trúc của thời Đường, dưới lầu còn biểu diễn đàn nhị.
“Đại lão, cô nói xem Thất gia nghĩ thế nào vậy?” Nhiếp Triều thở dài:
“Tôi thấy Thất thiếu nâng niu cô trên tay còn sợ cô rơi mất.”
“Anh trai anh cũng nâng niu anh như vậy.”
Nhiếp Triều xém chút đột tử.
Anh trai anh ta muốn bóp nát anh ta mới đúng.
Hai người đang ngồi ăn, chợt có tiếng bước chân vang lên, tiếng giày cao gót nện xuống mặt sàn cộp cộp.
Thu hút sự chú ý của toàn bộ thực khách trong tiệm trà.
Đó là một người phụ nữ xinh đẹp, tóc đen như mun, môi đỏ như máu, váy âu phục màu đen, vừa nhìn đã biết là một người phụ nữ mạnh mẽ trên thương trường.
Cô lễ tân của tiệm trà vội nghênh đón: “Cô Cao.” Cô gái phẩy tay, rảo bước thẳng đến chiếc bàn kê sát cửa sổ.
Cô ta cúi người xuống, giơ tay gõ nhịp trên bàn, giọng nói rất lạnh lùng, bề trên: “Cô Doanh đúng không? Xin hỏi tại sao cô lại lấy trang phục múa của nhân viên chúng tôi.”
Hôm qua Nhiếp Triều đi uống rượu nên không biết xảy ra chuyện gì, hiện giờ có hơi ngơ ngác.
Doanh Tử Khâm không đáp, vẫn đang xem điện thoại.
Người phụ nữ lập tức chau mày, không vặn hỏi nữa mà nói thẳng thừng: “Tôi không biết vì sao cô lại làm như vậy, nhưng Hoành Điếm không phải nơi cô muốn làm gì thì làm, phiền cô rời khỏi đây.”
Nói xong, cô ta vẫy tay với cô lễ tân đứng bên cạnh: “Mời bọn họ ra khỏi đây.” Cô lễ tân ngẩn người, nhưng vẫn bước lên.
Cô Cao này là khách quý của phòng trà, vả lại còn góp không ít vốn đầu tư, không phải người mà họ có thể dây vào.
Doanh Tử Khâm ngồi im bất động, vẫn cúi gằm mặt.
Người phụ nữ cau mày, rất không vui: “Cô Doanh, phiền cô lịch sự một chút.”
“Xin lỗi nhé.” Doanh Tử Khâm chậm rãi ngước lên, vẫn là chất giọng lạnh lùng, điềm đạm thường nghe: “Mười giây trước tôi đã mua chỗ này rồi.”
Chỉ hai câu ấy khiến những âm thanh hỗn tạp xung quanh dần dần lặng thinh.
Mọi người xung quanh đều đổ dồn nhìn sang bên này, trong ánh mắt mang theo vẻ phán xét.
Đặc biệt là các diễn viên múa sắp chuẩn bị lên sân khấu, ánh mắt phút chốc tối sầm xuống.
Buổi biểu diễn này vô cùng quan trọng đối với bọn họ, lần này họ sẽ được thể hiện trước mặt đạo diễn và nhà sản xuất, nhờ đó mà đặt chân vào giới giải trí.
Dù sao bọn họ chỉ là thực tập sinh của công ty, còn thuộc dạng bình thường nhất, ngay đến tư cách tham gia tuyển chọn thần tượng cũng không có.
Bây giờ trang phục múa bị mất, bọn họ không lên sân khấu được thì làm gì có cơ hội thu hút sự chú ý của người trong giới?
Doanh Tử Khâm đội một chiếc mũ bóng chày màu đen, phần lưỡi trai kéo thấp, che đi đôi mắt của cô, chỉ để lộ mũi và miệng.
Trời lại tối, ánh đèn chớp chờn, không nhìn rõ dáng vẻ của cô gái, chỉ có thể trông thấy đường nét mờ mờ của khuôn mặt.
Mờ mờ ảo ảo, song lại càng tăng thêm vẻ kiều diễm.
Tổ trưởng tổ công tác cũng nhìn theo: “Nói như vậy nghĩa là do cô gái kia lấy?” “Camera không thể hiện như vậy.” Nhân viên truy cập camera trên máy tính nói: “Nhưng quả thực cô ta là người cuối cùng rời khỏi hậu trường, hơn nữa cô ta cũng không phải người trong tổ mình.”
Không phải nhân viên, cũng không phải diễn viên, vào sau cánh gà để làm gì?
Tổ trưởng tổ công tác chau mày, bước nhanh đến chắn trước mặt cô gái:
“Cô bé, phiên cô đi theo chúng tôi ra sau cánh gà một lát.”
Ông ta giơ tay ra định chộp lấy cánh tay cô.
Nhưng mới vừa giơ tay lên, giữa đường đã bị một bàn tay khác chặn lại.
Ngón tay của người đàn ông thon dài, đầu ngón tay trắng nõn, không một tì vết.
Rõ ràng là một động tác nhẹ nhàng nhưng lại toát ra vẻ lạnh lùng lạ thường.
Tổ trưởng tổ công tác sững người, ngước mắt lên nhìn.
Hai người ở khoảng cách rất gần, ông ta sững sờ trước vẻ đẹp của người trước mặt.
Phim trường Hoành Điểm nằm trong một thành phố nhỏ cách thành phố Hộ hơn ba trăm kilomet.
Mặc dù người ở đây có nghe nói đến bốn gia tộc lớn của thành phố Hộ, nhưng chưa bao giờ gặp tận mặt, nên đương nhiên không nhận ra Phó Quân Thâm.
Phó Quân Thâm nâng hàm lên, khóe miệng mỉm cười, giọng điệu lạnh nhạt: “Đi kiểm tra camera cẩn thận vào.”
Tổ trưởng tổ công tác khựng lại, càng nhíu mày chặt hơn.
Theo lý mà nói, quả thật cô gái này cũng không nhất định là người lấy trang phục múa.
Mặc dù những bộ trang phục ấy được may vô cùng tỉ mỉ, nhưng cũng không phải đồ quý giá gì.
Tổ trưởng tổ công tác đã gặp nhiều người ở Hoành Điếm, liếc mắt một cái là có thể nhận ra cô gái và chàng trai này đều khoác những bộ đồ được may đo cẩn thận.
Tại sao phải làm khó những diễn viên múa kia làm gì chứ?
Ông ta cầm lấy bộ đàm gọi nhân viên kỹ thuật tới đây kiểm tra.
Doanh Tử Khâm nhìn lên: “Ừm, tôi có thể “
“Không cần.” Phó Quân Thâm lại kéo chiếc mũ xuống thấp hơn giúp cô:
“Không phải chuyện liên quan đến em, không cần lãng phí thời gian làm gì.” Anh không làm trong giới giải trí nhưng cũng đã nghe Nhiếp Triều kể qua một số thủ đoạn trong giới giải trí.
Khá là đê tiện.
Bây giờ đã đến mức độ người thường cũng không bỏ qua rồi.
Doanh Tử Khâm cũng không nói gì, khẽ gật đầu.
Sự việc nhỏ như thế này, thời gian xảy ra lại ngắn, cô nhìn thoáng một cái là hiểu ngay nguyên nhân kết quả.
Có những lúc, mấy chuyền m.á.u chó xảy đến với mình, thì cũng… không thú vị như khi mình thấy.
Bên này, nhân viên kỹ thuật vội vàng đi đến, bắt đầu kiểm tra video trích xuất từ camera giám sát.
Vài phút sau, anh ta ngẩng đầu lên: “Tổ trưởng, đoạn video này chắc chắn đã bị chỉnh sửa, phần ở giữa bị mất một đoạn.”
Lúc này tổ trưởng tổ công tác liền biển sắc: “Mất bao lâu mới có thể khôi phục lại được?” “Có hơi rắc rối.” Nhân viên kỹ thuật khó xử “Tôi cần một tiếng.” “Không được.” Trưởng nhóm múa sốt sắng: “Chỉ còn mười phút nữa là chúng tôi phải lên sân khấu rồi.”
Cho dù bây giờ có đi đặt trang phục múa mới cũng không còn kịp nữa,
“Tổ trưởng!” ở bên kia, có một số nhân viên chạy tới: “Tìm thấy rồi, tìm thấy trang phục múa rồi, không biết bị ai vứt ở chỗ cầu đá.”
Nghe thấy vậy, Doanh Tử Khâm xóa tin nhắn, tắt điện thoại: “Đi thôi.”
Thấy hai người định cư vậy mà bỏ đi, một nhân viên rất bất mãn nói:
“Tổ trưởng, anh định để họ đi như vậy à?”
“Dù gì đã tìm được trang phục múa rồi, cũng không có bằng chứng là do họ làm, cậu cản họ làm gì?” Tổ trưởng tổ công tác lắc đầu: “Không biết là công tử từ đầu đến, cậu ấy không tính toán đã là tốt lắm rồi, cậu còn định kiếm chuyện hay sao?”
Nhân viên sửng sốt.
“Tiếp tục khôi phục dữ liệu camera nhé.” Tổ trưởng tổ công tác dặn dò:
“Có người nhắm vào buổi biểu diễn lần này, nhất định phải điều tra rõ ràng.”
Trên tầng hai.
Doanh Tử Khâm bước ra từ bồn tắm, một tay cầm khăn bông lau tóc, một tay khác cầm điện thoại, đăng nhập diễn đàn NOK.
Diễn đàn NOK thật ra chỉ có phần mềm đăng nhập trên máy tính, nhưng cô nghĩ suốt ngày ôm lấy cái máy tính thì rất phiền phức nên đã viết một phần mềm mới dùng cho điện thoại.
Vừa đăng nhập vào diễn đàn, hộp thư đến đã nhảy tiếng liên tục.
Doanh Tử Khâm tắt âm lượng, cô cũng không đọc mà trực tiếp khóa toàn bộ tin nhắn của người lạ trong hộp thư đến.
Từ sau khi cô đăng tin treo thưởng trên diễn đàn, mỗi ngày đều có vô số người nhắn tin cho cô.
Rồi cả đống lời mời kết bạn, thậm chí còn có cả quản trị viên.
Có điều nguyên nhân cô mở tài khoản này một là vì để hiểu hơn về Trái đất, hai là để đọc mấy chuyện linh tinh dưỡng lão.
Tin treo thưởng trên web ẩn nhiều hơn so với trang đầu thông thường, có điều các đại lão cũng có lướt các mục linh tinh để tìm chút niềm vui.
Giống như hôm qua, có người bạn đến một trưởng quan nào đó ở IBI bị vợ vác gậy đuổi ra khỏi nhà, chỉ có thể đi tìm đặc vụ cấp dưới nhờ thu nhận.
Dẫu sao cũng chỉ là việc bình thường, suy cho cùng có khi IBI không tìm được người, Tổng cục tình báo quốc tế IIA không tìm được thông tin thì họ chỉ đành lên NOK đăng bài nhờ giúp.
“Thần y! Thần y ơi! Sử dụng thuốc mà thần y gửi cho, vết sẹo trên người tôi cuối cùng cũng hết rồi, điểm kinh nghiệm đối với tôi cũng không có giá trị gì, tôi cảm thấy thần y bị lỗ rồi, thần y xem thiếu thứ gì không, tôi sẽ gửi qua cho nhé?”
Doanh Tử Khâm nhở lại đây là một vụ treo thưởng mà cô nhận trước khi truy cập vào web ẩn, bèn tiện tay trả lời bốn chữ.
“Không cần, thử thuốc.”
Vừa trả lời xong tin nhắn này, trên thanh thông báo lời mời kết bạn lại có dấu chấm đỏ.
“Ting, @Mời bạn uống viên thuốc đã gửi lời mời kết bạn, bạn có đồng ý không.”
“Đồng ý/Từ chối.”
Doanh Tử Khâm nhìn lướt qua tên tài khoản, cặp mắt phượng hơi nheo lại.
Sau khi đăng nhập vào web ẩn của diễn đàn NOK, cô đã tham khảo qua toàn bộ thông tin.
Đương nhiên không thể nào bỏ qua tin treo thưởng ghim ở trang đầu, cho nên cô mới muốn dùng tài khoản mới để yên ổn dưỡng lão.
Bây giờ cô cũng đã biết người lúc trước muốn g.i.ế.c Phó Quân Thâm là một trong những thợ săn trong bảng xếp hạng của NOK.
Thợ săn chỉ là một cái tên chung, bên dưới có rất nhiều nhánh nhỏ.
Tay s.ú.n.g thần, thôi miên sư, sát thủ, bậc thầy hóa trang và độc dược sư, vân vân.
Mỗi một nhánh nhỏ đều có một bảng xếp hạng.
ID tên “Mời bạn uống viên thuốc” là một độc dược sự xếp thứ ba trên bảng xếp hạng độc dược sư, nghe đầu bảo là chạy đến bãi biển bán kem chống nắng.
Có điều cũng không liên quan gì đến cô cả.
Doanh Tử Khâm di chuyển ngón tay bấm vào “Từ chối”.
Sau đó cô lượt xem một vài tin vặt của ngày hôm nay rồi đăng xuất.
***
Sáng hôm sau.
Doanh Tử Khâm ngủ tới mười giờ mới dậy.
Phó Quân Thâm đã ra ngoài từ sớm, anh có để lại tin nhắn Weixin cho cô.
Anh bảo cô trước khi anh về thì chỉ nên đi dạo xung quanh đây thôi.
Nhiếp Triều không nhận được lời nhắn nào rất chạnh lòng.
Anh ta và đại lão ở chung, anh ta mới là người yếu đuối, cũng là người cần được bảo vệ hơn chứ?
Doanh Tử Khâm mở bản đồ ra tìm, cô muốn đến một tiệm trà để ăn điểm tâm.
Nhiếp Triều vội vã theo sau.
Cho dù là vì sự an toàn của anh ta, anh ta cũng phải theo sát đại lão.
Tiệm trà cũng nằm trong phim trường Hoành Điếm, con đường này mô phỏng theo kiến trúc của thời Đường, dưới lầu còn biểu diễn đàn nhị.
“Đại lão, cô nói xem Thất gia nghĩ thế nào vậy?” Nhiếp Triều thở dài:
“Tôi thấy Thất thiếu nâng niu cô trên tay còn sợ cô rơi mất.”
“Anh trai anh cũng nâng niu anh như vậy.”
Nhiếp Triều xém chút đột tử.
Anh trai anh ta muốn bóp nát anh ta mới đúng.
Hai người đang ngồi ăn, chợt có tiếng bước chân vang lên, tiếng giày cao gót nện xuống mặt sàn cộp cộp.
Thu hút sự chú ý của toàn bộ thực khách trong tiệm trà.
Đó là một người phụ nữ xinh đẹp, tóc đen như mun, môi đỏ như máu, váy âu phục màu đen, vừa nhìn đã biết là một người phụ nữ mạnh mẽ trên thương trường.
Cô lễ tân của tiệm trà vội nghênh đón: “Cô Cao.” Cô gái phẩy tay, rảo bước thẳng đến chiếc bàn kê sát cửa sổ.
Cô ta cúi người xuống, giơ tay gõ nhịp trên bàn, giọng nói rất lạnh lùng, bề trên: “Cô Doanh đúng không? Xin hỏi tại sao cô lại lấy trang phục múa của nhân viên chúng tôi.”
Hôm qua Nhiếp Triều đi uống rượu nên không biết xảy ra chuyện gì, hiện giờ có hơi ngơ ngác.
Doanh Tử Khâm không đáp, vẫn đang xem điện thoại.
Người phụ nữ lập tức chau mày, không vặn hỏi nữa mà nói thẳng thừng: “Tôi không biết vì sao cô lại làm như vậy, nhưng Hoành Điếm không phải nơi cô muốn làm gì thì làm, phiền cô rời khỏi đây.”
Nói xong, cô ta vẫy tay với cô lễ tân đứng bên cạnh: “Mời bọn họ ra khỏi đây.” Cô lễ tân ngẩn người, nhưng vẫn bước lên.
Cô Cao này là khách quý của phòng trà, vả lại còn góp không ít vốn đầu tư, không phải người mà họ có thể dây vào.
Doanh Tử Khâm ngồi im bất động, vẫn cúi gằm mặt.
Người phụ nữ cau mày, rất không vui: “Cô Doanh, phiền cô lịch sự một chút.”
“Xin lỗi nhé.” Doanh Tử Khâm chậm rãi ngước lên, vẫn là chất giọng lạnh lùng, điềm đạm thường nghe: “Mười giây trước tôi đã mua chỗ này rồi.”
/350
|