“Bài đăng nào cơ?” Doanh Nguyệt Huyên lại ngẩn ra: “Gần đây em không lên mạng, cũng không thích lên mạng
lắm.”
Chung Tri Vãn quay người lại, 3khóe mắt vẫn còn vương nước mắt.
Trong đáy mắt cô ta chỉ toàn là sự mỉa mai và chế giễu: “Lâm TỈ không chỉ là đàn anh của tao, mà cũng là đà1n anh
của mày, nếu mày muốn biết thì rất đơn giản.”
Bởi vì cô ta và Doanh Nguyệt Huyên cùng tuổi, còn học cùng lớp, cho nên ngay từ nhỏ, bọn9 họ học gì cũng học
chung với nhau.
Lúc ban đầu, thầy giáo của bọn họ còn khen Doanh Nguyệt Huyên rất có linh khí, có thiên phú bẩm sinh.
Nhưng mà về sau, bất kể ở phương diện nào, thành tích của Doanh Nguyệt Huyên cũng đều thua kém cô ta.
Doanh Nguyệt Huyên vẫn luôn bị c8ô ta áp đảo.
“Lâm Tỉ?” Doanh Nguyệt Huyên nhíu mày: “Từ sau khi em trở về vẫn chưa gặp anh ấy lần nào, rốt cuộc chị muốn
nói cái gì?” “Doanh Nguyệt Huyên, mày giỏi thật đấy, cuối cùng thì tao cũng hiểu rồi.” Chung Tri Vãn bật cười:
“Mày biết tao có chấp niệm với vị trí đứng đầu, nên bất kể là làm gì, cũng đều nhẫn nhịn đứng thứ hai.”
“Mày cũng thật tâm cơ, tính toán kỹ lưỡng, thủ đoạn ghê gớm, chẳng ai suy tính nhiều như mày cả.”
“Chung Tri Vãn, chị quá đáng rồi đấy.” Nghe thấy câu này, Doanh Nguyệt Huyện dần thu cảm xúc lại, giọng nói
cũng lạnh hắn đi: “Nếu như tôi có năng lực đứng đầu thì tôi sẽ nhường lại cho chị chắc? Mẹ tôi quản giáo nghiêm
khắc đến nhường nào, chẳng lẽ chị không biết ư?”
“Hồi nhỏ mỗi lần đứng thứ hai, mẹ đều sẽ không cho tôi ăn cơm tối, việc gì tôi phải khiến mình chịu khổ như thế?”
“Cho nên tao mới nói là mày tấm cơ.” Chung Tri Vãn cười đến mức chảy cả nước mắt: “Người khác đều không
nhìn thấu mày, trên thực tế, mày mới là kẻ có lòng dạ sâu xa nhất.” “Chung Tri Vãn, chị đúng là ngang ngược cả vú
lấp miệng em.” Doanh Nguyệt Huyên thật sự nổi giận rồi: “Thì ra chị nghĩ về tôi như vậy, tôi cứ tưởng rằng chuyện
giữa chị và em gái tôi có thể có hiểu lầm gì đó.
Nhưng giờ xem ra, chị đúng là loại người đó thật.”
“Doanh Nguyệt Huyên, mày giỏi ghế.” Chung Tri Vãn cũng không tức giận, vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi: “Chỉ
đáng tiếc, chút tâm tư đó của mày cũng chẳng là gì khi đứng trước thực lực tuyệt đối đầu.”
“Doanh Tử Khâm mạnh hơn mày cả nghìn lần, vạn lần, mày tưởng mình đang bố thí cho nó, trên thực tế mày cũng
chỉ là trò cười mà thôi.” Nói xong câu này, Chung Tri Vãn không thèm nhìn Doanh Nguyệt Huyên lấy một cái mà
cứ thế chạy ra khỏi lớp
Doanh Nguyệt Huyên càng không muốn nói chuyện tiếp với Chung Tri Vãn, cô ta cầm lấy cốc đi vào trong lớp học.
Các bạn học trong lớp đều chú ý tới tâm trạng của cô ta không vui.
Tiếng tranh cãi của hai người cũng không nhỏ,
có không ít bạn học đã nghe thấy.
Có người lên tiếng an ủi: “Nguyệt Huyên, đừng giận, Chung Tri Vãn đã sai lại
càng thêm sai, lời cậu ta nói cậu đừng xem là thật.”
Cũng có người nói: “Đúng thế, lúc ấy cậu ta cũng suy diễn về Doanh Tử Khâm như thế đó, bọn tớ thật sự đã bị
lừa.”
Doanh Nguyệt Huyên trở về vị trí của mình, chậm rãi nói: “Mình cũng không muốn nổi giận đâu, nhưng không
kìm được.”
Cô ta cầm bút lên, nghĩ ngợi một lát rồi lại đặt bút xuống, thở dài.
Cô ta rất muốn tặng tài liệu học tập của mình cho Doanh Tử Khâm, nhưng mà không gặp được cô lần nào.
Đợi đến lúc tìm một cơ hội, nhờ Doanh Thiên Luật hẹn Doanh Tử Khâm ra ngoài, để bọn họ có thể nói chuyện một
cách tử tế.
Cô ta vẫn chưa nói lời xin lỗi với Doanh Tử Khâm một cách chân chính.
***
Buổi chiều, mặt trời lên cao, trời xanh thăm thẳm.
Một chiếc máy bay tư nhân cất cánh từ sân bay của thành phố Hộ, ngoài phi công và tiếp viên ra, trên chiếc máy
bay này chỉ có hai người.
Bên trong máy bay bố trí rất xa hoa, không khác gì một căn phòng khách sạn.
Có phòng
khách, phòng ăn, nhà vệ sinh riêng, thậm chí có cả phòng tắm và nhà bếp.
Phó Quân Thâm giơ tay ấn vào một cái công tắc ở bên cạnh.
Hai chiếc ghế đệm êm ở chính giữa xoay ngược lại, biến thành một cái giường.
Doanh Tử Khâm ngồi trên sô pha, cầm một cốc nước ép hoa quả lên, nghiêng đầu nói: “Anh còn chưa nói là chúng
ta sẽ đi đâu.”
“Một điểm giao dịch trực tiếp của Hội kín.” Phó Quân Thâm ngước mắt lên, thản nhiên: “Có không ít thứ mới mẻ,
muốn cho em xem thử, nhưng mà cũng khá nguy hiểm, đến lúc đó nhở theo sát anh.”
Nghe thấy câu nói này, Doanh Tử Khâm trầm mặc mất mấy giây.
Cô mở điện thoại ra, liếc mắt nhìn dòng tin nhắn 10 gửi cho cô, day day trán, khẽ thở dài.
Như thế này cô có khác nào biết rõ trên núi có hổ mà vẫn đ.â.m đầu vào chứ.
Tuy cô đã từ bỏ ý định dưỡng lão, nhưng vẫn thật sự không muốn gặp lại bọn họ sớm như vậy.
Hiện giờ năng lực thần toàn và sức mạnh võ thuật của cô vẫn chưa khôi phục được đến một phần mười thời kỳ
đỉnh cao, đối với một số chuyện, nếu như có thể tránh được thì sẽ giảm bớt rất nhiều phiền phức.
Bỏ đi.
Cũng chưa chắc bọn họ đã nhận ra cô.
Vào những năm thuộc thế kỷ thứ 16, không có mạng Internet, trụ sở chính của Hội kín nằm trong một ngôi làng
nhỏ ở châu u.
Không chút nổi bật.
Cái danh xưng thợ săn cũng bắt nguồn từ thời gian đó.
Thợ săn, hay còn được gọi là kẻ đi săn, đối tượng săn bắt
cũng rất đông.
Năm ấy giáo hội cổ xưa ở châu Âu đã thuê không ít thợ săn với mục đích săn lùng toàn bộ phù thủy và thuật sĩ.
Đây là một sự kiện lớn được ghi vào lịch sử.
Sử sách gọi là “săn lùng phù thủy”, hoặc là “thanh trừng phù thủy”.
Nhưng thực ra bọn họ không được tính là phù
thủy, cũng không có phép thuật siêu nhiên giống như trong sách nói, chỉ là có chút năng lực vượt trội hơn người
bình thường mà thôi.
Sau khi phù thủy và thuật sĩ bị tàn sát, những thầy bói chân chính ngày càng ít đi, đều đi đến
bước đường cùng.
Đây là lời tiên tri cuối cùng cô để lại ở châu u.
Những lời tiên tri kiểu này, kết quả đều đã được định sẵn, không thể
thay đổi được.
Sau khi gia nhập vào Hội kín, Hội kín sẽ có một đánh giá tổng hợp về năng lực của các thợ săn, từ đó tiến hành xếp
hạng.
Tốp 10 của mỗi bảng xếp hạng, sức mạnh đều bỏ xa những người phía sau.
Chỉ có điều trước đây không hề có bảng tay s.ú.n.g thần, dù sao thì lúc đó s.ú.n.g cũng chưa được phát minh ra.
Cùng với sự phát triển của khoa học kỹ thuật trong mấy trăm năm qua, bảng xếp hạng cũng càng lúc càng nhiều.
Nhờ sự trợ giúp của mạng Internet, Hội kín cũng mở rộng lên một bậc.
Doanh Tử Khâm nhìn số lượng người dùng của web ẩn trong diễn đàn NOK, đạt đến 180.000 người! Đương nhiên,
so với 7 tỷ người sống trên Trái đất, thì con số này chẳng thấm vào đâu cả.
Nhưng những thành viên gia nhập vào Hội kín, nhất định đã được tiếp xúc với một vài bí mật sâu kín của thế giới
này.
Bao gồm cả vị trí bị nhấn chìm của hòn đảo Atlantis, cũng bao gồm cả sự tồn tại thật sự của thuật giả kim.
Những bí mật này đã được che giấu cẩn thận, không bao giờ tiết lộ với người bình thường.
Nhưng mà đến 180.000
con người, ai mà biết liệu có thể giữ được bí mật trong bao lâu?
Doanh Tử Khâm trầm tư suy nghĩ.
Thực ra cô không biết, vì sao 10 lại mở một diễn đàn cho thành viên của Hội kín.
Theo lý mà nói, người biết đến những bí mật này càng đông thì càng dễ hỏng việc.
Thân là một trong những người sáng lập nên Hội kín, một trong những người bảo vệ bí mật của thế giới như 10
không thể không hiểu đạo lý này.
“Yểu Yểu, hành trình kéo dài 5 tiếng đồng hồ.” Phó Quân Thâm bước qua chỗ cô, tay chỉ lên trên giường.
Anh lấy ra bịt mắt và bịt tai đưa cho cô.
Giọng nói trầm thấp mạnh mẽ, ngữ điệu vẫn là sự dịu dàng thường ngày: “Nghỉ ngơi một lát đi, đến nơi sẽ gọi
em.”
Đã mấy ngày rồi mà sóng gió vẫn còn chưa qua.
Chung Tri Vãn căn bản không dám tới trường.
Cô ta sợ nghe thấy những lời đó, cũng sợ phải nhìn thấy các bạn học chỉ trỏ vào mình.
“Mẹ, con thật sự không biết chuyện lại thành ra thế này.” Hai tay Chung Tri Vãn ôm lấy mặt, khóc rất thương tâm:
“Con thật sự chỉ muốn giúp nhà chúng ta thôi.”
Chỉ là cô ta đã quá nóng vội, đáng ra cô ta nên kiên nhẫn đợi thêm,
“Hai chuyện này đều bị làm cho rùm beng lên, mà cũng đúng là con sai thật.” Lông mày Chung phu nhân nhíu
chặt: “Nhưng mà chúng ta vẫn còn đường để cứu vãn tình hình.”
Chung Tri Vãn khóc rấm rứt: “Cứu vãn thế nào? Mẹ, mẹ không biết ở trường mọi người nói con thế nào đâu, con
thật sự không chịu nổi nữa rồi, con sụp đổ mất thôi, con muốn nghỉ học.”
“Nghỉ học?” Giọng Chung phu nhân trầm xuống: “Nếu con nghỉ học, mới thật sự là không còn cách nào.” “Nhưng
con..” Chung Tri Vãn nhớ đến ánh mắt của các bạn học nhìn mình, lại bắt đầu nức nở khóc òa lên: “Bọn họ đều biết
chuyện con đã làm rồi, con còn tiếp tục ở đó thế nào được nữa?” “Giống như ông con đã nói, chúng ta phải tới công
ty Truyền thông Sơn Quang trước, tìm nhà thiết kế của bọn họ để xin lỗi, cầu xin sự tha thứ.” Chung phu nhân lạnh
lùng nói: “Tuổi con còn nhỏ, bọn họ cũng không thể ép người quá đáng được, còn về chuyện Ngày hội Nghệ
thuật…” Gương mặt bà ta lộ vẻ coi thường: “Đứa con gái nuôi ấy đã rời khỏi nhà họ Doanh rồi, cũng chẳng có ai
chống lưng thì có thể làm gì được chúng ta?”
Chung Tri Vãn ngẩn ra: “Mẹ, mẹ định…” “Con cứ ngồi một chỗ mà chờ.” Chung phu nhân xua xua tay: “Chuyện
này cứ để mẹ giải quyết, đưa cho mẹ số điện thoại của nó.”
Chung Tri Vãn mím môi, mở danh bạ điện thoại trên máy bàn ra, tìm số điện thoại di động của Doanh Tử Khâm.
Chung phu nhân bấm số gọi.
Mười giây sau, cuộc gọi mới được kết nối.
“Doanh Tử Khâm, tôi là mẹ của Chung Trị Vãn.” Chung phu nhân vào thẳng vấn đề: “Chuyện ở Ngày hội Nghệ
thuật chỉ là hiểu lầm thôi, cô hiểu chứ hả?”
Bên kia, máy bay của Doanh Tử Khâm vừa hạ cánh.
Cô nhìn thấy trên màn hình hiện số máy bàn của nhà họ Chung nên mới bắt máy.
Nghe thấy câu này, vẻ mặt cô thản nhiên, giọng nói lạnh nhạt: “Có bệnh thì đi chữa đi.” Nói xong thì định cúp máy.
Chung phu nhân không ngờ Doanh Thử Khâm lại không biết điều như vậy, cũng mất kiên nhẫn.
Một con ranh mồ côi cũng dám vênh mặt lên với bà ta hả?
Tưởng mình nguệch ngoạc được mấy chữ là ghê gớm lắm chắc? “Cô có ông bố từ quê lên có phải không?” Chung phu nhân chợt bật cười, thái độ vênh váo kiêu ngạo, nói năng với vẻ uy hiếp: “Hình như còn có một đứa em trai? Mà nghe nói, đứa em trai còn đang bị bệnh hả?”
lắm.”
Chung Tri Vãn quay người lại, 3khóe mắt vẫn còn vương nước mắt.
Trong đáy mắt cô ta chỉ toàn là sự mỉa mai và chế giễu: “Lâm TỈ không chỉ là đàn anh của tao, mà cũng là đà1n anh
của mày, nếu mày muốn biết thì rất đơn giản.”
Bởi vì cô ta và Doanh Nguyệt Huyên cùng tuổi, còn học cùng lớp, cho nên ngay từ nhỏ, bọn9 họ học gì cũng học
chung với nhau.
Lúc ban đầu, thầy giáo của bọn họ còn khen Doanh Nguyệt Huyên rất có linh khí, có thiên phú bẩm sinh.
Nhưng mà về sau, bất kể ở phương diện nào, thành tích của Doanh Nguyệt Huyên cũng đều thua kém cô ta.
Doanh Nguyệt Huyên vẫn luôn bị c8ô ta áp đảo.
“Lâm Tỉ?” Doanh Nguyệt Huyên nhíu mày: “Từ sau khi em trở về vẫn chưa gặp anh ấy lần nào, rốt cuộc chị muốn
nói cái gì?” “Doanh Nguyệt Huyên, mày giỏi thật đấy, cuối cùng thì tao cũng hiểu rồi.” Chung Tri Vãn bật cười:
“Mày biết tao có chấp niệm với vị trí đứng đầu, nên bất kể là làm gì, cũng đều nhẫn nhịn đứng thứ hai.”
“Mày cũng thật tâm cơ, tính toán kỹ lưỡng, thủ đoạn ghê gớm, chẳng ai suy tính nhiều như mày cả.”
“Chung Tri Vãn, chị quá đáng rồi đấy.” Nghe thấy câu này, Doanh Nguyệt Huyện dần thu cảm xúc lại, giọng nói
cũng lạnh hắn đi: “Nếu như tôi có năng lực đứng đầu thì tôi sẽ nhường lại cho chị chắc? Mẹ tôi quản giáo nghiêm
khắc đến nhường nào, chẳng lẽ chị không biết ư?”
“Hồi nhỏ mỗi lần đứng thứ hai, mẹ đều sẽ không cho tôi ăn cơm tối, việc gì tôi phải khiến mình chịu khổ như thế?”
“Cho nên tao mới nói là mày tấm cơ.” Chung Tri Vãn cười đến mức chảy cả nước mắt: “Người khác đều không
nhìn thấu mày, trên thực tế, mày mới là kẻ có lòng dạ sâu xa nhất.” “Chung Tri Vãn, chị đúng là ngang ngược cả vú
lấp miệng em.” Doanh Nguyệt Huyên thật sự nổi giận rồi: “Thì ra chị nghĩ về tôi như vậy, tôi cứ tưởng rằng chuyện
giữa chị và em gái tôi có thể có hiểu lầm gì đó.
Nhưng giờ xem ra, chị đúng là loại người đó thật.”
“Doanh Nguyệt Huyên, mày giỏi ghế.” Chung Tri Vãn cũng không tức giận, vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi: “Chỉ
đáng tiếc, chút tâm tư đó của mày cũng chẳng là gì khi đứng trước thực lực tuyệt đối đầu.”
“Doanh Tử Khâm mạnh hơn mày cả nghìn lần, vạn lần, mày tưởng mình đang bố thí cho nó, trên thực tế mày cũng
chỉ là trò cười mà thôi.” Nói xong câu này, Chung Tri Vãn không thèm nhìn Doanh Nguyệt Huyên lấy một cái mà
cứ thế chạy ra khỏi lớp
Doanh Nguyệt Huyên càng không muốn nói chuyện tiếp với Chung Tri Vãn, cô ta cầm lấy cốc đi vào trong lớp học.
Các bạn học trong lớp đều chú ý tới tâm trạng của cô ta không vui.
Tiếng tranh cãi của hai người cũng không nhỏ,
có không ít bạn học đã nghe thấy.
Có người lên tiếng an ủi: “Nguyệt Huyên, đừng giận, Chung Tri Vãn đã sai lại
càng thêm sai, lời cậu ta nói cậu đừng xem là thật.”
Cũng có người nói: “Đúng thế, lúc ấy cậu ta cũng suy diễn về Doanh Tử Khâm như thế đó, bọn tớ thật sự đã bị
lừa.”
Doanh Nguyệt Huyên trở về vị trí của mình, chậm rãi nói: “Mình cũng không muốn nổi giận đâu, nhưng không
kìm được.”
Cô ta cầm bút lên, nghĩ ngợi một lát rồi lại đặt bút xuống, thở dài.
Cô ta rất muốn tặng tài liệu học tập của mình cho Doanh Tử Khâm, nhưng mà không gặp được cô lần nào.
Đợi đến lúc tìm một cơ hội, nhờ Doanh Thiên Luật hẹn Doanh Tử Khâm ra ngoài, để bọn họ có thể nói chuyện một
cách tử tế.
Cô ta vẫn chưa nói lời xin lỗi với Doanh Tử Khâm một cách chân chính.
***
Buổi chiều, mặt trời lên cao, trời xanh thăm thẳm.
Một chiếc máy bay tư nhân cất cánh từ sân bay của thành phố Hộ, ngoài phi công và tiếp viên ra, trên chiếc máy
bay này chỉ có hai người.
Bên trong máy bay bố trí rất xa hoa, không khác gì một căn phòng khách sạn.
Có phòng
khách, phòng ăn, nhà vệ sinh riêng, thậm chí có cả phòng tắm và nhà bếp.
Phó Quân Thâm giơ tay ấn vào một cái công tắc ở bên cạnh.
Hai chiếc ghế đệm êm ở chính giữa xoay ngược lại, biến thành một cái giường.
Doanh Tử Khâm ngồi trên sô pha, cầm một cốc nước ép hoa quả lên, nghiêng đầu nói: “Anh còn chưa nói là chúng
ta sẽ đi đâu.”
“Một điểm giao dịch trực tiếp của Hội kín.” Phó Quân Thâm ngước mắt lên, thản nhiên: “Có không ít thứ mới mẻ,
muốn cho em xem thử, nhưng mà cũng khá nguy hiểm, đến lúc đó nhở theo sát anh.”
Nghe thấy câu nói này, Doanh Tử Khâm trầm mặc mất mấy giây.
Cô mở điện thoại ra, liếc mắt nhìn dòng tin nhắn 10 gửi cho cô, day day trán, khẽ thở dài.
Như thế này cô có khác nào biết rõ trên núi có hổ mà vẫn đ.â.m đầu vào chứ.
Tuy cô đã từ bỏ ý định dưỡng lão, nhưng vẫn thật sự không muốn gặp lại bọn họ sớm như vậy.
Hiện giờ năng lực thần toàn và sức mạnh võ thuật của cô vẫn chưa khôi phục được đến một phần mười thời kỳ
đỉnh cao, đối với một số chuyện, nếu như có thể tránh được thì sẽ giảm bớt rất nhiều phiền phức.
Bỏ đi.
Cũng chưa chắc bọn họ đã nhận ra cô.
Vào những năm thuộc thế kỷ thứ 16, không có mạng Internet, trụ sở chính của Hội kín nằm trong một ngôi làng
nhỏ ở châu u.
Không chút nổi bật.
Cái danh xưng thợ săn cũng bắt nguồn từ thời gian đó.
Thợ săn, hay còn được gọi là kẻ đi săn, đối tượng săn bắt
cũng rất đông.
Năm ấy giáo hội cổ xưa ở châu Âu đã thuê không ít thợ săn với mục đích săn lùng toàn bộ phù thủy và thuật sĩ.
Đây là một sự kiện lớn được ghi vào lịch sử.
Sử sách gọi là “săn lùng phù thủy”, hoặc là “thanh trừng phù thủy”.
Nhưng thực ra bọn họ không được tính là phù
thủy, cũng không có phép thuật siêu nhiên giống như trong sách nói, chỉ là có chút năng lực vượt trội hơn người
bình thường mà thôi.
Sau khi phù thủy và thuật sĩ bị tàn sát, những thầy bói chân chính ngày càng ít đi, đều đi đến
bước đường cùng.
Đây là lời tiên tri cuối cùng cô để lại ở châu u.
Những lời tiên tri kiểu này, kết quả đều đã được định sẵn, không thể
thay đổi được.
Sau khi gia nhập vào Hội kín, Hội kín sẽ có một đánh giá tổng hợp về năng lực của các thợ săn, từ đó tiến hành xếp
hạng.
Tốp 10 của mỗi bảng xếp hạng, sức mạnh đều bỏ xa những người phía sau.
Chỉ có điều trước đây không hề có bảng tay s.ú.n.g thần, dù sao thì lúc đó s.ú.n.g cũng chưa được phát minh ra.
Cùng với sự phát triển của khoa học kỹ thuật trong mấy trăm năm qua, bảng xếp hạng cũng càng lúc càng nhiều.
Nhờ sự trợ giúp của mạng Internet, Hội kín cũng mở rộng lên một bậc.
Doanh Tử Khâm nhìn số lượng người dùng của web ẩn trong diễn đàn NOK, đạt đến 180.000 người! Đương nhiên,
so với 7 tỷ người sống trên Trái đất, thì con số này chẳng thấm vào đâu cả.
Nhưng những thành viên gia nhập vào Hội kín, nhất định đã được tiếp xúc với một vài bí mật sâu kín của thế giới
này.
Bao gồm cả vị trí bị nhấn chìm của hòn đảo Atlantis, cũng bao gồm cả sự tồn tại thật sự của thuật giả kim.
Những bí mật này đã được che giấu cẩn thận, không bao giờ tiết lộ với người bình thường.
Nhưng mà đến 180.000
con người, ai mà biết liệu có thể giữ được bí mật trong bao lâu?
Doanh Tử Khâm trầm tư suy nghĩ.
Thực ra cô không biết, vì sao 10 lại mở một diễn đàn cho thành viên của Hội kín.
Theo lý mà nói, người biết đến những bí mật này càng đông thì càng dễ hỏng việc.
Thân là một trong những người sáng lập nên Hội kín, một trong những người bảo vệ bí mật của thế giới như 10
không thể không hiểu đạo lý này.
“Yểu Yểu, hành trình kéo dài 5 tiếng đồng hồ.” Phó Quân Thâm bước qua chỗ cô, tay chỉ lên trên giường.
Anh lấy ra bịt mắt và bịt tai đưa cho cô.
Giọng nói trầm thấp mạnh mẽ, ngữ điệu vẫn là sự dịu dàng thường ngày: “Nghỉ ngơi một lát đi, đến nơi sẽ gọi
em.”
Đã mấy ngày rồi mà sóng gió vẫn còn chưa qua.
Chung Tri Vãn căn bản không dám tới trường.
Cô ta sợ nghe thấy những lời đó, cũng sợ phải nhìn thấy các bạn học chỉ trỏ vào mình.
“Mẹ, con thật sự không biết chuyện lại thành ra thế này.” Hai tay Chung Tri Vãn ôm lấy mặt, khóc rất thương tâm:
“Con thật sự chỉ muốn giúp nhà chúng ta thôi.”
Chỉ là cô ta đã quá nóng vội, đáng ra cô ta nên kiên nhẫn đợi thêm,
“Hai chuyện này đều bị làm cho rùm beng lên, mà cũng đúng là con sai thật.” Lông mày Chung phu nhân nhíu
chặt: “Nhưng mà chúng ta vẫn còn đường để cứu vãn tình hình.”
Chung Tri Vãn khóc rấm rứt: “Cứu vãn thế nào? Mẹ, mẹ không biết ở trường mọi người nói con thế nào đâu, con
thật sự không chịu nổi nữa rồi, con sụp đổ mất thôi, con muốn nghỉ học.”
“Nghỉ học?” Giọng Chung phu nhân trầm xuống: “Nếu con nghỉ học, mới thật sự là không còn cách nào.” “Nhưng
con..” Chung Tri Vãn nhớ đến ánh mắt của các bạn học nhìn mình, lại bắt đầu nức nở khóc òa lên: “Bọn họ đều biết
chuyện con đã làm rồi, con còn tiếp tục ở đó thế nào được nữa?” “Giống như ông con đã nói, chúng ta phải tới công
ty Truyền thông Sơn Quang trước, tìm nhà thiết kế của bọn họ để xin lỗi, cầu xin sự tha thứ.” Chung phu nhân lạnh
lùng nói: “Tuổi con còn nhỏ, bọn họ cũng không thể ép người quá đáng được, còn về chuyện Ngày hội Nghệ
thuật…” Gương mặt bà ta lộ vẻ coi thường: “Đứa con gái nuôi ấy đã rời khỏi nhà họ Doanh rồi, cũng chẳng có ai
chống lưng thì có thể làm gì được chúng ta?”
Chung Tri Vãn ngẩn ra: “Mẹ, mẹ định…” “Con cứ ngồi một chỗ mà chờ.” Chung phu nhân xua xua tay: “Chuyện
này cứ để mẹ giải quyết, đưa cho mẹ số điện thoại của nó.”
Chung Tri Vãn mím môi, mở danh bạ điện thoại trên máy bàn ra, tìm số điện thoại di động của Doanh Tử Khâm.
Chung phu nhân bấm số gọi.
Mười giây sau, cuộc gọi mới được kết nối.
“Doanh Tử Khâm, tôi là mẹ của Chung Trị Vãn.” Chung phu nhân vào thẳng vấn đề: “Chuyện ở Ngày hội Nghệ
thuật chỉ là hiểu lầm thôi, cô hiểu chứ hả?”
Bên kia, máy bay của Doanh Tử Khâm vừa hạ cánh.
Cô nhìn thấy trên màn hình hiện số máy bàn của nhà họ Chung nên mới bắt máy.
Nghe thấy câu này, vẻ mặt cô thản nhiên, giọng nói lạnh nhạt: “Có bệnh thì đi chữa đi.” Nói xong thì định cúp máy.
Chung phu nhân không ngờ Doanh Thử Khâm lại không biết điều như vậy, cũng mất kiên nhẫn.
Một con ranh mồ côi cũng dám vênh mặt lên với bà ta hả?
Tưởng mình nguệch ngoạc được mấy chữ là ghê gớm lắm chắc? “Cô có ông bố từ quê lên có phải không?” Chung phu nhân chợt bật cười, thái độ vênh váo kiêu ngạo, nói năng với vẻ uy hiếp: “Hình như còn có một đứa em trai? Mà nghe nói, đứa em trai còn đang bị bệnh hả?”
/350
|