Sau khi ăn xong, vẫn cái bộ mặt lạnh lùng không coi ai ra gì đó, hắn dẫn cô đi mua đồ và đi chơi.
Hắn chỉ toàn lựa đồ màu đen cho cô, nhưng cô đều lắc đầu nguầy nguậy, nhất quyết không mua.
“Đã 2 năm rồi, vẫn còn tự trừng phạt bản thân sao?” – tay hắn lựa đồ, mắt cũng chẳng nhìn cô, nhưng lời nói hắn nói ra, như nhát dao đâm thẳng vào tận sâu trong linh hồn.
“Bộ anh không như vậy sao? Đã 5 năm rồi còn gì?” – cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ vững giọng nói.
Hắn quay lại nhìn cô, đuôi mắt hơi nheo lại, ẩn ẩn hiện hiện vài ý cười.
“Có vẻ cô đã điều tra về tôi. Nếu vậy, cô cũng phải thấy, đối với tôi, chẳng phải cô là một ngoại lệ rất lớn sao?”
Đúng, đối với hắn, cô là một ngoại lệ. Suốt 5 năm qua, để quên được hình bóng Arita, hắn không ngừng quen người mới. Hắn ngày càng đẹp trai hơn, hoàn mĩ hơn, lịch lãm hơn, lạnh lùng hơn nên những cô gái vây quanh hắn nhiều vô số kể. Hắn đã thử hết rồi, từ gái làng chơi đến các tiểu thư quyền quí, hay những ngôi sao điện ảnh nổi tiếng, cả giới tri thức như bác sĩ, kĩ sư. Phụ nữ của hắn không thiếu, từ thành phần ngu ngốc, nhẹ dạ, cả tin đến sói già, nai tơ đều có. Nhưng hắn chưa quen ai lâu quá 1 tuần, và đồ xài rồi sẽ không xài lại.
Cô thì khác. Bám lấy cô hơn 1 tháng nay nhưng hắn chưa từng có động tác nào quá thân thiện, gần gũi. Hắn bỏ 10 tỉ ra chỉ để cô phục vụ hắn trong vòng 3 tuần, và cắt cử người âm thầm bảo vệ cô khi cô gặp nguy hiểm. Hắn thậm chí còn nhúng tay vào những chuyện không liên quan đến mình, chỉ vì nó có liên quan đến cô. Một cô gái thông minh như cô, chắc sẽ hiểu được hắn ân sủng cô như thế nào?
“Tôi không thể là một ngoại lệ của cô được sao?” – hắn cúi sát người vào cô, giọng nói có phần trêu đùa, châm chọc.
“Người ta nhìn kìa… Tránh ra…” – cô nhăn mặt khó chịu, chống tay lên bờ ngực vuông vức chắc chắn của hắn.
Hắn nhìn cô, cười lạnh một cái, rồi quay người bỏ đi.
“Ngoại lệ… sao?” – cô hướng ánh mắt vô hồn của mình theo bóng dáng đang khuất dần của hắn, rồi lẳng lặng lấy những bộ đồ mà hồi nãy hắn lựa, bước đến quầy tính tiền.
Hai người giã từ nhau trong không khí không mấy vui vẻ.
*******************************
Sáng hôm sau hắn không đi học. Dù là học khác lớp, nhưng hắn nghỉ một cái là đám học sinh nữ làm ầm cả lên như tận thế sắp tới rồi, làm cô không biết cũng phải biết.
Hắn đi đâu được nhỉ?
Hắn lớn hơn cô 2 tuổi, tức là bây giờ cô 17, hắn 19. Tuy vậy, hắn vẫn học lớp 11, cùng khối với cô, chẳng phải là việc nguỵ trang cho thân phận ông trùm Mafia của hắn sao? Vậy tại sao hắn lại nghỉ học? Có chuyện gì à?
Cơ mà thôi kệ. Tại sao cô lại quan tâm đến hắn cơ chứ. Hắn có là gì của cô đâu?
Cơ mà không được. 50% tương lai hắn sẽ là chồng cô, là người thừa kế và nâng đỡ cả hai tập đoàn, hơn nữa vận mệnh thế giới còn nằm trong tay hắn, cô không thể không quan tâm.
Nhưng quan tâm làm cái gì?? Hắn chết rồi chẳng phải cô chỉ còn 1 lựa chọn là bá tước Michael Amer thôi sao? Đỡ mất công suy nghĩ thiệt hơn coi phải lấy ai là có lợi.
Nhưng mà… nhưng mà…
Cô ngồi trong lớp mà hồn xiêu phách lạc tận đâu đâu. Cuộc đấu khẩu giữa việc có nên quan tâm đến hắn hay không làm cô đau cả đầu.
Cô chống tay lên, lần đầu tiên trong lớp mà cô lơ đễnh nhìn ra ngoài. Chuyện tối hôm qua lại hiện về.
Ngoại lệ sao?
Cô, một con người thờ ơ trước mọi vật, lại cảm thấy tò mò về hắn. Đồng ý chạy 5000 mét cho hắn chỉ để đổi lấy một bí mật để có thể hiểu rõ hắn hơn. Biết hắn là quả bom đã hẹn giờ, nhưng vẫn không thể nào ngừng bước đến gần hắn được. Đồng ý “bán thân” trong ba tuần, chỉ để… ở cạnh hắn sao? Điều này cô cũng không rõ, nhưng khi người mua cô là hắn chứ không phải ai khác, cô đã thở phào nhẹ nhõm. Những điều này, có được tính là ngoại lệ không?
Những hồi chuông rống lên từng hồi giòn giã. Cô đứng dậy, bước về phía lớp 11a1.
“Nhật Minh. Jihoo không đi học sao?” – cô tiến thẳng vào lớp không ngần ngại. Dù sao cô đã học ở đây một thời gian rồi mà.
“Hả… à… ừ.” – Nhật Minh trông có vẻ hơi bất ngờ khi mới sáng sớm Miu đã đứng trước mặt tìm cậu, hỏi cậu về Jihoo.
“Vậy cậu có biết anh ta đi đâu không?” – Miu hơi nheo nheo mắt, nghiêng đầu hỏi.
“Tớ không biết. Có chuyện gì sao?”
“Cũng không có chuyện gì to tát lắm” – Miu cười nhẹ, quay người định bước đi.
“Tốt nhất… cô đừng nên tìm cậu ta…” – Han-yu ngồi kế bên lên tiếng làm Nhật Minh giật cả mình, quay qua xác định có phải hắn ta vừa nói không…
“Ừm.” – Miu quay lại, mỉm cười với Han-yu rồi quay lưng bỏ đi.
Cô bỏ ra hành lang, lấy điện thoại gọi cho hắn. Gọi đến cuộc thứ 5, hắn mới chịu nhấc máy.
“Có chuyện gì?” – giọng nói quen thuộc từ đầu dây bên kia vọng lại, hơi khàn khàn. Cô còn có thể nghe thấy tiếng phụ nữ nho nhỏ đằng sau, đôi chân mày nheo lại tỏ ý không vui.
“Anh đang ở đâu?” – Cô nhẹ nhàng hỏi.
Hắn cười lạnh một cái, rồi nói luôn cả tên cả địa chỉ cả số phòng khách sạn hắn đang ở cho cô. Cô chỉ ừ một tiếng, hơi khó chịu nhưng vẫn rất nhẹ nhàng, rồi gọi taxi đi đến khách sạn để tránh sự dòm ngó từ cánh nhà báo.
Jihoo đúng là một tên nhóc hư. Sau này, nếu có cưới hắn về, chắc chắn phải giáo huấn lại một trận mới được!
Hắn chỉ toàn lựa đồ màu đen cho cô, nhưng cô đều lắc đầu nguầy nguậy, nhất quyết không mua.
“Đã 2 năm rồi, vẫn còn tự trừng phạt bản thân sao?” – tay hắn lựa đồ, mắt cũng chẳng nhìn cô, nhưng lời nói hắn nói ra, như nhát dao đâm thẳng vào tận sâu trong linh hồn.
“Bộ anh không như vậy sao? Đã 5 năm rồi còn gì?” – cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ vững giọng nói.
Hắn quay lại nhìn cô, đuôi mắt hơi nheo lại, ẩn ẩn hiện hiện vài ý cười.
“Có vẻ cô đã điều tra về tôi. Nếu vậy, cô cũng phải thấy, đối với tôi, chẳng phải cô là một ngoại lệ rất lớn sao?”
Đúng, đối với hắn, cô là một ngoại lệ. Suốt 5 năm qua, để quên được hình bóng Arita, hắn không ngừng quen người mới. Hắn ngày càng đẹp trai hơn, hoàn mĩ hơn, lịch lãm hơn, lạnh lùng hơn nên những cô gái vây quanh hắn nhiều vô số kể. Hắn đã thử hết rồi, từ gái làng chơi đến các tiểu thư quyền quí, hay những ngôi sao điện ảnh nổi tiếng, cả giới tri thức như bác sĩ, kĩ sư. Phụ nữ của hắn không thiếu, từ thành phần ngu ngốc, nhẹ dạ, cả tin đến sói già, nai tơ đều có. Nhưng hắn chưa quen ai lâu quá 1 tuần, và đồ xài rồi sẽ không xài lại.
Cô thì khác. Bám lấy cô hơn 1 tháng nay nhưng hắn chưa từng có động tác nào quá thân thiện, gần gũi. Hắn bỏ 10 tỉ ra chỉ để cô phục vụ hắn trong vòng 3 tuần, và cắt cử người âm thầm bảo vệ cô khi cô gặp nguy hiểm. Hắn thậm chí còn nhúng tay vào những chuyện không liên quan đến mình, chỉ vì nó có liên quan đến cô. Một cô gái thông minh như cô, chắc sẽ hiểu được hắn ân sủng cô như thế nào?
“Tôi không thể là một ngoại lệ của cô được sao?” – hắn cúi sát người vào cô, giọng nói có phần trêu đùa, châm chọc.
“Người ta nhìn kìa… Tránh ra…” – cô nhăn mặt khó chịu, chống tay lên bờ ngực vuông vức chắc chắn của hắn.
Hắn nhìn cô, cười lạnh một cái, rồi quay người bỏ đi.
“Ngoại lệ… sao?” – cô hướng ánh mắt vô hồn của mình theo bóng dáng đang khuất dần của hắn, rồi lẳng lặng lấy những bộ đồ mà hồi nãy hắn lựa, bước đến quầy tính tiền.
Hai người giã từ nhau trong không khí không mấy vui vẻ.
*******************************
Sáng hôm sau hắn không đi học. Dù là học khác lớp, nhưng hắn nghỉ một cái là đám học sinh nữ làm ầm cả lên như tận thế sắp tới rồi, làm cô không biết cũng phải biết.
Hắn đi đâu được nhỉ?
Hắn lớn hơn cô 2 tuổi, tức là bây giờ cô 17, hắn 19. Tuy vậy, hắn vẫn học lớp 11, cùng khối với cô, chẳng phải là việc nguỵ trang cho thân phận ông trùm Mafia của hắn sao? Vậy tại sao hắn lại nghỉ học? Có chuyện gì à?
Cơ mà thôi kệ. Tại sao cô lại quan tâm đến hắn cơ chứ. Hắn có là gì của cô đâu?
Cơ mà không được. 50% tương lai hắn sẽ là chồng cô, là người thừa kế và nâng đỡ cả hai tập đoàn, hơn nữa vận mệnh thế giới còn nằm trong tay hắn, cô không thể không quan tâm.
Nhưng quan tâm làm cái gì?? Hắn chết rồi chẳng phải cô chỉ còn 1 lựa chọn là bá tước Michael Amer thôi sao? Đỡ mất công suy nghĩ thiệt hơn coi phải lấy ai là có lợi.
Nhưng mà… nhưng mà…
Cô ngồi trong lớp mà hồn xiêu phách lạc tận đâu đâu. Cuộc đấu khẩu giữa việc có nên quan tâm đến hắn hay không làm cô đau cả đầu.
Cô chống tay lên, lần đầu tiên trong lớp mà cô lơ đễnh nhìn ra ngoài. Chuyện tối hôm qua lại hiện về.
Ngoại lệ sao?
Cô, một con người thờ ơ trước mọi vật, lại cảm thấy tò mò về hắn. Đồng ý chạy 5000 mét cho hắn chỉ để đổi lấy một bí mật để có thể hiểu rõ hắn hơn. Biết hắn là quả bom đã hẹn giờ, nhưng vẫn không thể nào ngừng bước đến gần hắn được. Đồng ý “bán thân” trong ba tuần, chỉ để… ở cạnh hắn sao? Điều này cô cũng không rõ, nhưng khi người mua cô là hắn chứ không phải ai khác, cô đã thở phào nhẹ nhõm. Những điều này, có được tính là ngoại lệ không?
Những hồi chuông rống lên từng hồi giòn giã. Cô đứng dậy, bước về phía lớp 11a1.
“Nhật Minh. Jihoo không đi học sao?” – cô tiến thẳng vào lớp không ngần ngại. Dù sao cô đã học ở đây một thời gian rồi mà.
“Hả… à… ừ.” – Nhật Minh trông có vẻ hơi bất ngờ khi mới sáng sớm Miu đã đứng trước mặt tìm cậu, hỏi cậu về Jihoo.
“Vậy cậu có biết anh ta đi đâu không?” – Miu hơi nheo nheo mắt, nghiêng đầu hỏi.
“Tớ không biết. Có chuyện gì sao?”
“Cũng không có chuyện gì to tát lắm” – Miu cười nhẹ, quay người định bước đi.
“Tốt nhất… cô đừng nên tìm cậu ta…” – Han-yu ngồi kế bên lên tiếng làm Nhật Minh giật cả mình, quay qua xác định có phải hắn ta vừa nói không…
“Ừm.” – Miu quay lại, mỉm cười với Han-yu rồi quay lưng bỏ đi.
Cô bỏ ra hành lang, lấy điện thoại gọi cho hắn. Gọi đến cuộc thứ 5, hắn mới chịu nhấc máy.
“Có chuyện gì?” – giọng nói quen thuộc từ đầu dây bên kia vọng lại, hơi khàn khàn. Cô còn có thể nghe thấy tiếng phụ nữ nho nhỏ đằng sau, đôi chân mày nheo lại tỏ ý không vui.
“Anh đang ở đâu?” – Cô nhẹ nhàng hỏi.
Hắn cười lạnh một cái, rồi nói luôn cả tên cả địa chỉ cả số phòng khách sạn hắn đang ở cho cô. Cô chỉ ừ một tiếng, hơi khó chịu nhưng vẫn rất nhẹ nhàng, rồi gọi taxi đi đến khách sạn để tránh sự dòm ngó từ cánh nhà báo.
Jihoo đúng là một tên nhóc hư. Sau này, nếu có cưới hắn về, chắc chắn phải giáo huấn lại một trận mới được!
/74
|