Những chiếc xe đua đời mới và xe mô tô phân khối lớn rồ ga ầm ĩ, lao vút đi trên con đường tấp nập người qua lại, đại náo cả một góc phố vốn đã chẳng yên tĩnh gì.
4 chiếc ferrari và một đoàn quân xe mô tô đằng sau dừng lại trước sòng bạc quán bar lớn nhất nhì trong thành phố. Lập tức gần mười mấy tên bảo vệ mặc vest đeo kính đen của sòng bạc bước ra dàn hàng đứng chào một cách cung kính nhất.
“Kính chào thiếu gia Han-yu ” – cả hàng người đồng thanh.
Sòng bạc này thuộc sở hữu của đại gia đình tiểu thiếu gia Han-yu, một gia tộc có quyền thế tại Seoul.
Bốn người, Jun, Nhật Minh, Han-yu và Jihoo bước vào quán, theo sau là đám đàn em khoảng 30 tên. Đa số đám người kia vào quán là chia nhau ra đánh bài, bốn vị đại ca tai to mặt lớn thì bước vào quán bar.
Han-yu từ tốn đẩy cánh cửa bằng gỗ ra, không khí tràn ngập mùi rượu và tiếng nhạc xập xình liền vang lên. Đám đông bên trong đang nhay nhót loạn xạ khắp nơi. CHỉ toàn cậu ấm cô chiêu được cưng như trứng, hứng như hoa.
Người quản lí đưa bốn người họ đến một căn phòng V.I.P tốt nhất nằm trên tầng, có thể nhìn được toàn cảnh những con người đang nhảy nhót thác loạn ở dưới. Chiếc ghế Salon được bọc bằng da thú nằm chính giữa choáng hết không gian của căn phòng nhỏ này.
Jihoo thả phịch người xuống ghế, nhàn nhã cầm li rượu trên bàn nhấp một ngụm nhỏ.
“Đã giải quyết xong đám bên trường Misora chưa?” – hắn lên tiếng.
“Rồi. Chỉ cần cử khoảng 20 đứa qua là bọn nó đầu hàng ngay. Đã yếu mà còn ra gió. Đúng là không biết tự lượng sức mình.”
Ngồi đối diện với Jihoo, Nhật Minh cười khẩy đáp. Anh có gương mặt góc cạnh cùng đôi mắt màu nâu và đôi lông mày rậm. Thân hình cao to vạm vỡ, những bắp tay cuồn cuộn. Ngày còn học cấp II, anh chơi cho đội tuyển bóng rổ của trường và là đội trưởng. Trong bốn chàng trai cầm đầu Hội Tứ Vương, anh là người menly nhất và khỏe nhất.
“Tốt lắm. Các cậu nghỉ ngơi đi chuẩn bị chinh phạt sòng bạc Night ở đường XXX đi là vừa”
Jihoo nhếch miệng hài lòng
*Crộp… crộp…
Trong căn phòng V.I.P nhỏ, bên cạnh những phần tử tham mưu bàn tính chuyện lớn thâu tóm địa bàn thì lại có một tên khùng đầu óc thơ ngây dại khờ an nhiên tự tại cầm bịch bánh ăn ngon lành, vừa ăn vừa cầm len tên phục vụ đứng cạnh tại sao quán bar lớn thế này mà lại không bán sữa? (???)
“Nè Han-yu. Cái quán bar lớn thế này mà bánh cũng chả có, sữa cũng không bán mà nước trái cây cũng không. Thật là sơ sài, sơ sài hết sức…”
Jun nhăn nhó phàn nàn với Han-yu, đôi chân mang giày thể thao nhịp nhịp xuống mặt sàn gỗ.
Han-yu vẫn giữ nguyên vẻ trầm tĩnh thường ngày của mình. Đôi mắt đen lim dim, cặp lông mày nhíu lại, tấm lưng to lớn vạm vỡ ngả vào tấm da ghế một cách thoải mái, một tay buông thõng, tay kia đưa lên chống cằm. Anh mặc áo thun trắng ôm sát người và quần jeans lửng, chân mang dép lào.
Nhật Minh nhìn cái tên lúc nào cũng như vừa rớt xuống Trái Đất ấy, lắc đầu. Mặc cho tên khùng Jun kế bên cứ lải nhải phàn nàn quán bar này thế nọ, thế kia, tên đó vẫn cứ thờ ơ nằm ngủ.
Han-yu là người anh em chí cốt của Jihoo, đã theo hắn xông pha chiến trường từ hồi 14 tuổi. Han-yu từ nhỏ cho đến 12 tuổi đã được cha gửi lên núi sống với sư phụ, tập luyện võ công. Trên đất Seoul này khó có người nào có thể đánh bại Han-yu. Nghe nói, Jihoo cũng từng thất bại khi tuyên chiến với Han-yu.
Tuy vậy Han-yu lại rất ít khi đánh nhau, chỉ toàn nằm ở nhà và ngủ (==). Tính lầm lầm lì lì ít nói, nhiều khi chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Phan Han-yu này là vũ khí bí mật đặc biệt tối tân của Tứ Vương. Anh sống khép kín và là một con người bí ẩn.
Tên khùng Jun sau một hồi huyên thuyên không ngừng nghỉ cũng cảm thấy mệt nên đành dừng chương trình phàn nàn lại. Trong không gian ồn ào huyên náo của quán bar, bốn người con trai lại im lặn, Hòa vào tiếng nhạc xập xình bên ngoài là…tiếng ngáy của Jun sau khi đã nốc hết một li rượu đầy do quá khát…
“Reng… Reng… Reng…”
Chiếc điện thoại cảm ứng trong túi quần Jihoo vang lên những hồi chuông đều đều khó nghe.
“Bố”
“Năm giờ chiều nay ta mời con dâu tương lai cùng chủ tịch Jong đến biệt thự Bever trên đồi ăn tối. Ta không muốn con đến trễ.”
“Con biết rồi.”
*tút… tút… tút…
“Chuyện gì sao?”
“Cuộc hôn nhân ngu ngốc” – Hắn càu nhàu.
“Mấy giờ?”
“Năm. Khỉ thật, còn chưa đến 30′ ”
“Vậy thì đi nhanh đi. Tụi này không tiễn nhé” – Nhật Minh đáp nhẹ.
Chẳng nói chẳng rằng, hắn đứng dậy và bỏ đi thẳng. Nhật Minh nhìn theo cái bóng cao lớn ấy, rồi lại nhìn sang hai thằng bạn một đứa thì đang ngáy khò khò một đứa thì lim dim, lắc đầu ngao ngán…
*********************************
Tiếng gió vù vù và tiếng động cơ rít lên trong màn đêm yên tĩnh của núi rừng. Chiếc xe ô tô rướn về phía trước, chạy hết tốc lực, xé toạc không khí. Cho dù đường lên đồi quanh co sỏi đá, chiếc xe ấy dường như vẫn không có ý định giảm tốc độ.
Chiếc xe dừng lại trước một ngôi biệt thự sơn trắng tao nhã, rộng lớn. Từng ngọn cỏ in bóng xuống mặt đường đá, đong đưa theo chiều gió. Chính giữa khuôn viên có một đài phun nước cao gấp đôi người đàn ông bình thường, từng giọt nước bắn lên không trung rồi rớt xuống mặt nước kêu lóc tóc.
Hắn từ tốn mở cửa xe và bước xuống, men theo con đường lót đá tiếng về phía cổng chính của ngôi biệt thự.
“Cậu chủ đã đến. Khách đã tới, ông chủ đang chờ cậu chủ trên sân thượng. Mời đi theo tôi” – một cô người hầu chạy ra đon đả chào hỏi. Hai tay đút túi quần, hắn lững thững theo chân chị hầu bước vào thang máy.
Đến tầng năm, thang máy dừng lại. Hắn thong thả bước ra, không quan tâm rằng mình đang đi trễ.
Hắn đẩy tấm cửa kính và bước ra một khuôn viên khá rộng và thoáng mát hcngoài trời. Chính giữa khuôn viên được kê một chiếc bàn đá lớn, xung quanh là bốn chiếc ghế tựa làm từ đá đã được mài nhẵn, trên mỗi chiếc ghế có đặt một tấm đệm bông.
Hắn bước đến chiếc bàn, kéo cái ghế đá nặng trịch ra mà không tốn nhiều sức lực.
“Xin lỗi con đến trễ” – hắn nói với giọng điệu bất cần và mà gương mặt không chút thờ ơ. ”
Xung quanh chiếc bàn bày biện đầy đồ ăn, ba con người trông cao quý và sang trọng đang cười cười nói nói. Và khi Jihoo bước vào, chủ tịch Jong hạ chiếc nĩa xuống, gương mặt đang tươi cười tối sầm lại, hai tay đan chéo vào nhau.
“Con biết con đến trễ bao lâu không?”
“Thôi chủ tịch Jong đừng nóng. Trước sau gì cũng là người một nhà, không cần khách sáo.”
Mia nhẹ nhàng lên tiếng. Hôm nay cô nàng diện một chiếc đầm màu cam đỏ dài ngang gối, cổ đeo chuỗi ngọc trai lấp lánh. Bữa tiệc này, cô nổi bật nhất.
Câu nói của con dâu tương lai phần nào làm ông nguôi ngoai. Chủ tịch Hirugashi lại cầm nĩa lên và tiếp tục trò chuyện.
Hai vị chủ tịch đều mặt đồ vest sang trọng, thắt caravat. Tiểu thư Mia thì vận chiếc đầm màu nổi rực rỡ và tao nhã. Còn Min Jihoo thì… áo sơ mi trắng chưa cài hết khuy, quần jeans đơn giản và đôi giày nha đã được đánh bóng. Trông hắn còn tệ hơn cả người làm trong nhà, nhưng cả người hắn toát lên vẻ ương ngạnh bướng bỉnh và cao sang làm người khác khi không cũng phải nể sợ.
Dù ngoài trời gió thổi lồng lộng và không khí khá trong lành do nơi đây nằm trên đồi nhưng Jihoo vẫn thấy ngột ngạt đến mức khó chịu. Những nụ cười xã giao và phép lịch sự giả tạo làm hắn buồn nôn. Jihoo đứng bật dậy làm chiếc ghế đá bay ra xa, cha hắn và hai người khách quý hoá kia cũng ngạc nhiên không kém.
“Xin thứ lỗi”
Jihoo quay người bước đi sau khi ném cho hai vị chủ tịch cao quí cùng người vợ tương lai một câu nói lạnh lùng. Chủ tịch Jong nhìn theo cậu con nghịch tử, chỉ biết lắc đầu. Nói cũng không được, la mắng cũng bị hắn lơ, chủ tịch còn biết làm gì đây?
Mia nhìn theo người chồng tương lai, lòng có chút buồn. Hôm nay cô mặc chiếc váy màu nổi này là để gây sự chú ý của anh, để anh có muốn không quan tâm cô cũng phải chú ý đến màu áo. Trước khi anh bước vào, cô cười nói rôm rả và hết sức tự nhiên, nhưng sau khi anh đến, cô chỉ lặng im quan sát anh, quan sát từng cử chỉ, từng biểu cảm trên khuôn mặt điển trai lạnh lùng. Nhưng anh chỉ một cái liếc vô tình sang cô cũng chẳng có, anh coi cô như không khí, như cô chưa từng tồn tại trên thế gian này
“Xin ngài thứ lỗi cho sự cô phép của thằng con tôi. Tôi…”
“Không sao không sao. Lạnh lùng, ngang tàng, không chịu sự chỉ đạo của ai, chỉ làm theo ý mìinh. Rất có khí chất của một vị lãnh đạo. Nếu làm con rể tôi, sau này tôi có thể yên tâm giao phó trách nhiệm quản lí công ti khi về hưu rồi.”
“Chủ tịch quá lời. Nó còn nhiều thiếu sót…..”
“…”
“…”
Ngoài trời nhiệt độ đang xuống mà trong lòng Mia cứ như lửa đốt. Cuối cũng cô đành cắt ngang cuộc trò chuyện của hai ông bố và từ tốn đứng dậy.
“Xin lỗi. Con xin phép.”
Nói rồi cô quay người bước đi. Sau lưng cô, chủ tịch Hỉugashi mặt hằn rõ vẻ ngạc nhiên còn chủ tịch Jong thì cười cười. Hơn ai hết ông hiểu rằng cuộc hôn nhân này quan trọng thế nào với tập đoàn của ông. Làm cho con gái nhà Hirugashi say như vậy, càng đảm bảo được những lợi nhuận ông sẽ nhận được trong tương lai.
Mia bước nhanh xuống tầng trệt rồi ngó nghiêng xung quanh, tìm kiếm một người. Đôi mắt cô ánh lên khi thấy bóng người quen thuộc đằng sau cây cột như trẻ em thấy kẹo bánh vậy. Cô nhẹ nhàng bước đến, cố gắng làm sao cho không phát ra tiếng động.
Jihoo ngồi trên lan can, dựa lưng vào cây cột, đầu ngước lên màn đêm trên đầu. Mi mắt cậu khép hờ, nhưng chưa ngủ. Mia rón rén lại gần, và nhẹ nhàng ngồi xuống, bên cạnh cậu.
Trên tầng thượng lộng gió, bên chiếc bàn tròn bằng đá giữa khuôn viên rộng lớn, hai người đàn ông độ tuổi trung niên vẫn mãi nói chuyện. Trong khi đó, Mia đang cố gắng gây sự chú ý của Jihoo, nhưng voi vọng.
“Ngay từ nhỏ ba đã dạy dỗ em một cách cực kỳ nghiêm túc…… Ba chưa từng nhìn em và mỉm cười nhưng em nghĩ ba cũng rất thương em. Làm gì có ông bố nào ghét con gái mình, anh nhỉ?………………………………… Mẹ em thì……………….. Ưm… nãy giờ anh có nghe em nói gì không vậy?
Jihoo vẫn không một cử động, nét mặt vẫn không thay đổi… Mia nhít người về phía Jihoo, càng gần càng tốt.
“Anh thật sự… không nghe sao? Hay anh không muốn nghe? Anh… ghét em à?”
Jihoo vẫn không nhúc nhích dù chỉ là một vài milimet. Mia có chút thất vọng. Sau một vài giây suy nghĩ, cô dựa hẳn đầu mình vào vai hắn, thật nhẹ nhàng, mắt vẫn ngước lên nhìn từng đường nét trên gương mặt điển trai lạnh lùng.
Bỗng, Jihoo từ từ mở mắt và hơi quay đầu lại.
Hai đôi mắt chạm nhau trong vài giây…
Một đôi mắt màu cofee băng lãnh.
Một đôi mắt đen to tròn chớp chớp rồi bối rối cuối xuống… Mia biết, ở khoảng cách gần như thế này đã đủ cho đối phương thấy hết sức hấp dẫn của mình…
Đương nhiên là với mọi thằng đàn ông nào, trừ quí tử Min Jihoo này ra.
Cậu quay người lại, đứng bật dậy và bước đi. Mia mém chút nữa là té lộn nhào xuống bên ngoài lan can. Hắn ghét nhất là loại con gái tiểu thư đài các từ nhỏ được cưng như trứng, hứng như hoa, tính tình đỏng đảnh, tự coi mình là trung tâm vũ trụ. Nếu không phải vì mối quan hệ bền lâu giữa hai tập đoàn, hắn đã tát cho cô ta mấy cái vì tội dám làm phiền và đụng vào người hắn.
“Ơ… anh…” – Mia nhìn theo tấm lưng của hắn, không thốt nên lời.
Nhói…
“Anh cứ chờ đó đi Min Jihoo, sẽ có ngày anh phải quan tâm em… như một phần không thể thiếu trong cuộc đời…”
Mia nhìn theo bóng dáng đang khuất dần, đôi mắt vướng buồn rực lửa, đầy quyết tâm.
4 chiếc ferrari và một đoàn quân xe mô tô đằng sau dừng lại trước sòng bạc quán bar lớn nhất nhì trong thành phố. Lập tức gần mười mấy tên bảo vệ mặc vest đeo kính đen của sòng bạc bước ra dàn hàng đứng chào một cách cung kính nhất.
“Kính chào thiếu gia Han-yu ” – cả hàng người đồng thanh.
Sòng bạc này thuộc sở hữu của đại gia đình tiểu thiếu gia Han-yu, một gia tộc có quyền thế tại Seoul.
Bốn người, Jun, Nhật Minh, Han-yu và Jihoo bước vào quán, theo sau là đám đàn em khoảng 30 tên. Đa số đám người kia vào quán là chia nhau ra đánh bài, bốn vị đại ca tai to mặt lớn thì bước vào quán bar.
Han-yu từ tốn đẩy cánh cửa bằng gỗ ra, không khí tràn ngập mùi rượu và tiếng nhạc xập xình liền vang lên. Đám đông bên trong đang nhay nhót loạn xạ khắp nơi. CHỉ toàn cậu ấm cô chiêu được cưng như trứng, hứng như hoa.
Người quản lí đưa bốn người họ đến một căn phòng V.I.P tốt nhất nằm trên tầng, có thể nhìn được toàn cảnh những con người đang nhảy nhót thác loạn ở dưới. Chiếc ghế Salon được bọc bằng da thú nằm chính giữa choáng hết không gian của căn phòng nhỏ này.
Jihoo thả phịch người xuống ghế, nhàn nhã cầm li rượu trên bàn nhấp một ngụm nhỏ.
“Đã giải quyết xong đám bên trường Misora chưa?” – hắn lên tiếng.
“Rồi. Chỉ cần cử khoảng 20 đứa qua là bọn nó đầu hàng ngay. Đã yếu mà còn ra gió. Đúng là không biết tự lượng sức mình.”
Ngồi đối diện với Jihoo, Nhật Minh cười khẩy đáp. Anh có gương mặt góc cạnh cùng đôi mắt màu nâu và đôi lông mày rậm. Thân hình cao to vạm vỡ, những bắp tay cuồn cuộn. Ngày còn học cấp II, anh chơi cho đội tuyển bóng rổ của trường và là đội trưởng. Trong bốn chàng trai cầm đầu Hội Tứ Vương, anh là người menly nhất và khỏe nhất.
“Tốt lắm. Các cậu nghỉ ngơi đi chuẩn bị chinh phạt sòng bạc Night ở đường XXX đi là vừa”
Jihoo nhếch miệng hài lòng
*Crộp… crộp…
Trong căn phòng V.I.P nhỏ, bên cạnh những phần tử tham mưu bàn tính chuyện lớn thâu tóm địa bàn thì lại có một tên khùng đầu óc thơ ngây dại khờ an nhiên tự tại cầm bịch bánh ăn ngon lành, vừa ăn vừa cầm len tên phục vụ đứng cạnh tại sao quán bar lớn thế này mà lại không bán sữa? (???)
“Nè Han-yu. Cái quán bar lớn thế này mà bánh cũng chả có, sữa cũng không bán mà nước trái cây cũng không. Thật là sơ sài, sơ sài hết sức…”
Jun nhăn nhó phàn nàn với Han-yu, đôi chân mang giày thể thao nhịp nhịp xuống mặt sàn gỗ.
Han-yu vẫn giữ nguyên vẻ trầm tĩnh thường ngày của mình. Đôi mắt đen lim dim, cặp lông mày nhíu lại, tấm lưng to lớn vạm vỡ ngả vào tấm da ghế một cách thoải mái, một tay buông thõng, tay kia đưa lên chống cằm. Anh mặc áo thun trắng ôm sát người và quần jeans lửng, chân mang dép lào.
Nhật Minh nhìn cái tên lúc nào cũng như vừa rớt xuống Trái Đất ấy, lắc đầu. Mặc cho tên khùng Jun kế bên cứ lải nhải phàn nàn quán bar này thế nọ, thế kia, tên đó vẫn cứ thờ ơ nằm ngủ.
Han-yu là người anh em chí cốt của Jihoo, đã theo hắn xông pha chiến trường từ hồi 14 tuổi. Han-yu từ nhỏ cho đến 12 tuổi đã được cha gửi lên núi sống với sư phụ, tập luyện võ công. Trên đất Seoul này khó có người nào có thể đánh bại Han-yu. Nghe nói, Jihoo cũng từng thất bại khi tuyên chiến với Han-yu.
Tuy vậy Han-yu lại rất ít khi đánh nhau, chỉ toàn nằm ở nhà và ngủ (==). Tính lầm lầm lì lì ít nói, nhiều khi chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Phan Han-yu này là vũ khí bí mật đặc biệt tối tân của Tứ Vương. Anh sống khép kín và là một con người bí ẩn.
Tên khùng Jun sau một hồi huyên thuyên không ngừng nghỉ cũng cảm thấy mệt nên đành dừng chương trình phàn nàn lại. Trong không gian ồn ào huyên náo của quán bar, bốn người con trai lại im lặn, Hòa vào tiếng nhạc xập xình bên ngoài là…tiếng ngáy của Jun sau khi đã nốc hết một li rượu đầy do quá khát…
“Reng… Reng… Reng…”
Chiếc điện thoại cảm ứng trong túi quần Jihoo vang lên những hồi chuông đều đều khó nghe.
“Bố”
“Năm giờ chiều nay ta mời con dâu tương lai cùng chủ tịch Jong đến biệt thự Bever trên đồi ăn tối. Ta không muốn con đến trễ.”
“Con biết rồi.”
*tút… tút… tút…
“Chuyện gì sao?”
“Cuộc hôn nhân ngu ngốc” – Hắn càu nhàu.
“Mấy giờ?”
“Năm. Khỉ thật, còn chưa đến 30′ ”
“Vậy thì đi nhanh đi. Tụi này không tiễn nhé” – Nhật Minh đáp nhẹ.
Chẳng nói chẳng rằng, hắn đứng dậy và bỏ đi thẳng. Nhật Minh nhìn theo cái bóng cao lớn ấy, rồi lại nhìn sang hai thằng bạn một đứa thì đang ngáy khò khò một đứa thì lim dim, lắc đầu ngao ngán…
*********************************
Tiếng gió vù vù và tiếng động cơ rít lên trong màn đêm yên tĩnh của núi rừng. Chiếc xe ô tô rướn về phía trước, chạy hết tốc lực, xé toạc không khí. Cho dù đường lên đồi quanh co sỏi đá, chiếc xe ấy dường như vẫn không có ý định giảm tốc độ.
Chiếc xe dừng lại trước một ngôi biệt thự sơn trắng tao nhã, rộng lớn. Từng ngọn cỏ in bóng xuống mặt đường đá, đong đưa theo chiều gió. Chính giữa khuôn viên có một đài phun nước cao gấp đôi người đàn ông bình thường, từng giọt nước bắn lên không trung rồi rớt xuống mặt nước kêu lóc tóc.
Hắn từ tốn mở cửa xe và bước xuống, men theo con đường lót đá tiếng về phía cổng chính của ngôi biệt thự.
“Cậu chủ đã đến. Khách đã tới, ông chủ đang chờ cậu chủ trên sân thượng. Mời đi theo tôi” – một cô người hầu chạy ra đon đả chào hỏi. Hai tay đút túi quần, hắn lững thững theo chân chị hầu bước vào thang máy.
Đến tầng năm, thang máy dừng lại. Hắn thong thả bước ra, không quan tâm rằng mình đang đi trễ.
Hắn đẩy tấm cửa kính và bước ra một khuôn viên khá rộng và thoáng mát hcngoài trời. Chính giữa khuôn viên được kê một chiếc bàn đá lớn, xung quanh là bốn chiếc ghế tựa làm từ đá đã được mài nhẵn, trên mỗi chiếc ghế có đặt một tấm đệm bông.
Hắn bước đến chiếc bàn, kéo cái ghế đá nặng trịch ra mà không tốn nhiều sức lực.
“Xin lỗi con đến trễ” – hắn nói với giọng điệu bất cần và mà gương mặt không chút thờ ơ. ”
Xung quanh chiếc bàn bày biện đầy đồ ăn, ba con người trông cao quý và sang trọng đang cười cười nói nói. Và khi Jihoo bước vào, chủ tịch Jong hạ chiếc nĩa xuống, gương mặt đang tươi cười tối sầm lại, hai tay đan chéo vào nhau.
“Con biết con đến trễ bao lâu không?”
“Thôi chủ tịch Jong đừng nóng. Trước sau gì cũng là người một nhà, không cần khách sáo.”
Mia nhẹ nhàng lên tiếng. Hôm nay cô nàng diện một chiếc đầm màu cam đỏ dài ngang gối, cổ đeo chuỗi ngọc trai lấp lánh. Bữa tiệc này, cô nổi bật nhất.
Câu nói của con dâu tương lai phần nào làm ông nguôi ngoai. Chủ tịch Hirugashi lại cầm nĩa lên và tiếp tục trò chuyện.
Hai vị chủ tịch đều mặt đồ vest sang trọng, thắt caravat. Tiểu thư Mia thì vận chiếc đầm màu nổi rực rỡ và tao nhã. Còn Min Jihoo thì… áo sơ mi trắng chưa cài hết khuy, quần jeans đơn giản và đôi giày nha đã được đánh bóng. Trông hắn còn tệ hơn cả người làm trong nhà, nhưng cả người hắn toát lên vẻ ương ngạnh bướng bỉnh và cao sang làm người khác khi không cũng phải nể sợ.
Dù ngoài trời gió thổi lồng lộng và không khí khá trong lành do nơi đây nằm trên đồi nhưng Jihoo vẫn thấy ngột ngạt đến mức khó chịu. Những nụ cười xã giao và phép lịch sự giả tạo làm hắn buồn nôn. Jihoo đứng bật dậy làm chiếc ghế đá bay ra xa, cha hắn và hai người khách quý hoá kia cũng ngạc nhiên không kém.
“Xin thứ lỗi”
Jihoo quay người bước đi sau khi ném cho hai vị chủ tịch cao quí cùng người vợ tương lai một câu nói lạnh lùng. Chủ tịch Jong nhìn theo cậu con nghịch tử, chỉ biết lắc đầu. Nói cũng không được, la mắng cũng bị hắn lơ, chủ tịch còn biết làm gì đây?
Mia nhìn theo người chồng tương lai, lòng có chút buồn. Hôm nay cô mặc chiếc váy màu nổi này là để gây sự chú ý của anh, để anh có muốn không quan tâm cô cũng phải chú ý đến màu áo. Trước khi anh bước vào, cô cười nói rôm rả và hết sức tự nhiên, nhưng sau khi anh đến, cô chỉ lặng im quan sát anh, quan sát từng cử chỉ, từng biểu cảm trên khuôn mặt điển trai lạnh lùng. Nhưng anh chỉ một cái liếc vô tình sang cô cũng chẳng có, anh coi cô như không khí, như cô chưa từng tồn tại trên thế gian này
“Xin ngài thứ lỗi cho sự cô phép của thằng con tôi. Tôi…”
“Không sao không sao. Lạnh lùng, ngang tàng, không chịu sự chỉ đạo của ai, chỉ làm theo ý mìinh. Rất có khí chất của một vị lãnh đạo. Nếu làm con rể tôi, sau này tôi có thể yên tâm giao phó trách nhiệm quản lí công ti khi về hưu rồi.”
“Chủ tịch quá lời. Nó còn nhiều thiếu sót…..”
“…”
“…”
Ngoài trời nhiệt độ đang xuống mà trong lòng Mia cứ như lửa đốt. Cuối cũng cô đành cắt ngang cuộc trò chuyện của hai ông bố và từ tốn đứng dậy.
“Xin lỗi. Con xin phép.”
Nói rồi cô quay người bước đi. Sau lưng cô, chủ tịch Hỉugashi mặt hằn rõ vẻ ngạc nhiên còn chủ tịch Jong thì cười cười. Hơn ai hết ông hiểu rằng cuộc hôn nhân này quan trọng thế nào với tập đoàn của ông. Làm cho con gái nhà Hirugashi say như vậy, càng đảm bảo được những lợi nhuận ông sẽ nhận được trong tương lai.
Mia bước nhanh xuống tầng trệt rồi ngó nghiêng xung quanh, tìm kiếm một người. Đôi mắt cô ánh lên khi thấy bóng người quen thuộc đằng sau cây cột như trẻ em thấy kẹo bánh vậy. Cô nhẹ nhàng bước đến, cố gắng làm sao cho không phát ra tiếng động.
Jihoo ngồi trên lan can, dựa lưng vào cây cột, đầu ngước lên màn đêm trên đầu. Mi mắt cậu khép hờ, nhưng chưa ngủ. Mia rón rén lại gần, và nhẹ nhàng ngồi xuống, bên cạnh cậu.
Trên tầng thượng lộng gió, bên chiếc bàn tròn bằng đá giữa khuôn viên rộng lớn, hai người đàn ông độ tuổi trung niên vẫn mãi nói chuyện. Trong khi đó, Mia đang cố gắng gây sự chú ý của Jihoo, nhưng voi vọng.
“Ngay từ nhỏ ba đã dạy dỗ em một cách cực kỳ nghiêm túc…… Ba chưa từng nhìn em và mỉm cười nhưng em nghĩ ba cũng rất thương em. Làm gì có ông bố nào ghét con gái mình, anh nhỉ?………………………………… Mẹ em thì……………….. Ưm… nãy giờ anh có nghe em nói gì không vậy?
Jihoo vẫn không một cử động, nét mặt vẫn không thay đổi… Mia nhít người về phía Jihoo, càng gần càng tốt.
“Anh thật sự… không nghe sao? Hay anh không muốn nghe? Anh… ghét em à?”
Jihoo vẫn không nhúc nhích dù chỉ là một vài milimet. Mia có chút thất vọng. Sau một vài giây suy nghĩ, cô dựa hẳn đầu mình vào vai hắn, thật nhẹ nhàng, mắt vẫn ngước lên nhìn từng đường nét trên gương mặt điển trai lạnh lùng.
Bỗng, Jihoo từ từ mở mắt và hơi quay đầu lại.
Hai đôi mắt chạm nhau trong vài giây…
Một đôi mắt màu cofee băng lãnh.
Một đôi mắt đen to tròn chớp chớp rồi bối rối cuối xuống… Mia biết, ở khoảng cách gần như thế này đã đủ cho đối phương thấy hết sức hấp dẫn của mình…
Đương nhiên là với mọi thằng đàn ông nào, trừ quí tử Min Jihoo này ra.
Cậu quay người lại, đứng bật dậy và bước đi. Mia mém chút nữa là té lộn nhào xuống bên ngoài lan can. Hắn ghét nhất là loại con gái tiểu thư đài các từ nhỏ được cưng như trứng, hứng như hoa, tính tình đỏng đảnh, tự coi mình là trung tâm vũ trụ. Nếu không phải vì mối quan hệ bền lâu giữa hai tập đoàn, hắn đã tát cho cô ta mấy cái vì tội dám làm phiền và đụng vào người hắn.
“Ơ… anh…” – Mia nhìn theo tấm lưng của hắn, không thốt nên lời.
Nhói…
“Anh cứ chờ đó đi Min Jihoo, sẽ có ngày anh phải quan tâm em… như một phần không thể thiếu trong cuộc đời…”
Mia nhìn theo bóng dáng đang khuất dần, đôi mắt vướng buồn rực lửa, đầy quyết tâm.
/74
|