Chiếc xe BMW 7 chỗ cồng kềnh tiến thẳng vào vườn thượng uyển, nghênh ngang đỗ đại giữa vườn hoa.
Hắn bước xuống xe. Áo sơ mi xám, đã cởi vài nút ở phía trên. Nét mặt mệt mỏi.
Hắn ngán lắm rồi. Giờ chỉ muốn tìm Miu mà ôm, nựng cho đến sáng thì thôi.
“Miu!” – vừa bước vào nhà, hắn đã lớn giọng gọi.
Chẳng có tiếng nào đáp lại. Không gian trống vắng, không một bóng người.
Vứt chiếc áo khoác lên chiếc trường kỉ, hắn tiến lên lầu.
Phòng ngủ trống trơn. Phòng giải trí cũng chẳng có ai.
Hắn lấy điện thoại, gọi cho cô.
Tiếng điện thoại vang lên, dài như vô tận.
Miu không phải là kiểu con gái ngoan ngoãn nấu ăn rồi ngồi đợi chồng ở nhà. Thậm chí cô cũng không phải là loại người thích tiêu thời gian vào những việc không có ích như vậy – nấu có người ăn thì cô còn nấu, chứ kiểu này thì cho hắn nhịn một hai tuần cũng bình thường.
“Vâng?” – giọng cô từ đầu dây bên kia vang lại chẳng lôi ra được chút cảm xúc gì.
“Em đang ở đâu? Anh đến đón.”
Miu chưa kịp lên tiếng, đã có giọng nói vang lên, vô tình lọt vào ống nghe.
“Ai vậy? Jihoo à?”
Miu ho khan một tiếng, rồi đáp.
“Anh thử đoán đi.”
“Ừ.”
Đợi cho Miu cúp máy hẳn, hắn bỏ điện thoại vào túi, cúi xuống lấy chiếc áo khoác khi nãy vừa ném xuống trường kỉ, hắn bước ra ngoài.
Chiếc xe lao như bay trên đường.
Đến nơi, Jihoo đỗ kịch xe trước cổng, một mình tiến vào nhà.
Bên trong cũng chẳng có ai.
Điên mất.
Hắn không thèm cởi giày, bất cần tiến thẳng lên lầu.
Nếu biết tìm cô khó như thế này, chắc hắn đã không thả cô ở chỗ công viên như thế.
Bực mình, hắn đạp mạnh cửa phòng ngủ chính.
Một cảnh tượng không lấy gì làm đẹp mắt hiện ra.
Miu nằm trên giường, mái tóc trắng xoã dài.
Jun nằm đè lên trên, đang trong tình trạng đầy kịch tính, thở dốc, từng giọt mồ hôi nhỏ giọt xuống gương mặt trắng trẻo của cô.
Miu chẳng có vẻ gì là đang kháng cự. Cô nằm đó, đôi mắt hơi lim dim.
Đáy mắt Jihoo loé lên một tia như con dã thú khi tìm được mồi và chuẩn bị ăn thịt.
“Chào… Jihoo.” – Jun vừa nói vừa thở dốc. Gượng người đứng dậy.
Hắn chẳng nói chẳng rằng, tiến tới, xốc Miu dậy. Thân hình cao to vô tình đẩy Jun ra xa vài bước.
“Tránh xa Miu ra. Lần tới, mạng cậu không được đảm bảo đâu.” – Jihoo ẵm Miu trên tay, xoay lưng về phía Jun, từng chữ vang lên dứt khoát và lạnh lùng.
Trong tay Jihoo, Miu nằm bất động. Ánh mắt vô hồn chẳng biết đang hướng về đâu. Mặc kệ bầu không khí đang nghiêm trọng đến đỉnh điểm, cô như đang ở một thế giới khác, như cô đọng trong một cái bong bóng.
Gần đến cửa, Jihoo quay lại, đối mặt với Jun.
“Với tư cách một người chồng, tôi sẽ không tha thứ.”
“Vậy thì với tư cách một người chồng, cậu cũng không đáng được tha thứ!”
Jun gằn từng chữ, đôi mắt loé lên tia giận dữ khôn nguôi.
Miu nhắm mắt lại. Vẻ mệt mỏi mơ hồ hiện rõ trên gương mặt.
“Cậu phải biết đâu là thực tại, đâu là quá khứ. Cậu phải biết đâu là ảo ảnh. Cậu phải có trách nhiệm với cô ấy. Bỏ cô ấy mà đi như vậy coi được sao?”
Jihoo nheo mắt nhìn Jun.
Cậu bé… biết yêu là gì rồi nhỉ?
Hắn vẫn cứ ôm Miu, quay người lại bước ra cửa.
Đằng sau, Jun thả phịch người lên giường.
Căn nhà tối om.
Có lẽ Miu cũng đang nghỉ ngơi trên tay hắn.
Trên chiếc sopha dưới đại sảnh.
Một thân ảnh to lớn, gục mặt vào chiếc laptop trên bàn.
Jihoo bước ngang qua, chẳng nói lời nào.
“Cẩn thận đấy.” – một giọng nói vang lên, rồi tan biến vào không khí.
Jihoo vẫn không dừng bước.
Cánh cửa mở ra, rồi đóng sầm lại.
Trên tầng 2, Jun trầm ngâm nhìn chiếc xe màu đen của Jihoo đi mỗi lúc một xa.
Hôm nay, bên tai trái của Han-yu không đeo tai nghe bluetooth.
Bình thường anh ta vẫn đeo mỗi ngày. Chỉ có lúc đi ngủ mới tháo ra. Chẳng biết là nghe cái gì, Jun chỉ biết rằng cái tai nghe đã rất nhiều lần giúp Han-yu thoát khỏi những cuộc nói chuyện mà anh không thích.
Nhìn cứ như “Nói gì thì nói, tôi chẳng nghe các bạn nói gì đâu”.
Nhưng mà hôm nay thì không.
Miu về cùng Han-yu.
Han-yu ngủ với Miu vào ngày tân hôn.
Jihoo đi với Arita.
Han-yu có tình cảm với Miu.
Hơi phức tạp, nhưng càng phức tạp thì lại càng nguy hiểm.
Cậu chẳng biết phải theo phe nào nữa. Miu, hay Arita?
Đứng một bên chứng kiến thì lại thấy ngứa lòng quá…
~~~~~~~~
(Từ bây giờ, khi kể chuyện của Arita, tôi sẽ sử dụng ngôi thứ nhất luôn nhé. Vậy nên nếu các bạn thấy đại từ “tôi” trong truyện của tôi thì cứ mặc nhiên cho đó là Arita giùm nhé. Tôi đỡ phải giải thích.)
Sau một hồi giằng co với tên ZED gì đấy, cuối cùng tôi cũng đã xin được số điện thoại của hắn.
Nói sao nhỉ… Riết rồi tôi thấy hắn như gái nhà lành ấy. Đi thì luôn giữ khoảng cách với người lạ, không hay ăn uống đồ đóng hộp ngoài đường, dè chừng kẻ lạ mà xin số điện thoại.
Còn tôi thì xớn xác vừa rủ hắn đi dạo với mình, vừa kì kèo cho xin số điện thoại (?).
Ôi trời ơi ngại chết mất… chỉ biết là lúc đó tôi rất có ấn tượng với người như vậy… và đứa như tôi sẽ chẳng bao giờ ngoan hiền mà tha cho miếng mồi ngon cỡ đó…
À khoan… đừng hiểu lầm. Tôi không hề muốn ăn hắn đâu.
Trông hắn không hề đẹp trai.
Cũng chẳng cool như mấy tên côn đồ thường chiếu trên ti vi.
Và hắn cũng chẳng bằng một góc Jihoo.
Jihoo…?
Giờ này chắc anh đang ở nhà sum vầy với vợ rồi ấy nhỉ.
Nếu tôi không nhầm thì hồi nãy anh mới bỏ tôi.
Đương nhiên tôi biết là anh bỏ tôi rồi. Nhưng anh nói chưa rõ ràng mà. Coi như tôi không hiểu đi. Tôi ngu lắm. Coi như anh chưa bỏ tôi đi.
Tôi sẽ không từ bỏ đâu.
Anh sẽ không bao giờ được hạnh phúc trong cái cuộc hôn nhân đầy tiền bạc mà chẳng có đồng xu lẻ của tình yêu đấy.
Hình như đấy là chuông điện thoại của tôi…
Nhắc mới nhớ. Tôi còn chưa có số của anh.
“Alo?” – tôi trả lời – “Em đây. Chị đã khỏe chưa?”
“Khỏe lắm rồi em. Chuyện của em như thế nào?”
“Nếu em không nhầm thì anh ấy bỏ em hồi nãy mất rồi.”
“Hắn ta có nói ‘Anh không yêu em. Anh chỉ yêu Miu.’ không?”
“Dạ không…”
“Thế hắn có nói ‘Chúng ta tốt nhất không nên gặp lại không?”
“… Không ạ.”
“Vậy thì hắn chưa bỏ em đâu. Có lẽ là chưa sẵn sàng. Hoặc là có lẽ hắn đã không muốn dính dáng gì tới em nữa, nhưng muốn tỏ ra là một người tốt. Trong cả hai trường hợp, hãy trở thành một kẻ ngu đi. Trong tình yêu em không cần quá thông minh.”
À vâng. Tôi đã hiểu ý chị ấy rồi. Cũng như hồi nãy tôi nói với các bạn ấy. Tôi ngu lắm. Nói bóng nói gió tôi không hiểu đâu. Vậy nên coi như anh ấy chưa bỏ. Hai chị em tôi hợp tính quá nhỉ.
“Vâng. Em hiểu rồi.”
“Cố gắng lên, nếu em muốn được hạnh phúc. Tối nay đi spa không?”
Chị ấy là một người tốt. Mấy tháng trước, chính chị ấy đã hỗ trợ giúp tôi vượt qua nỗi đau của vụ tai nạn 5 năm trước.
Cũng tại nhà tôi không có nhiều tiền để lo cho tôi đến nơi đến chốn nên tôi đã phải tốn 5 năm tuổi xuân trong cái bệnh viện quèn chán ngắt ấy… Nhưng may mà có chị.
Chị ấy đẹp lắm. Lại còn tài giỏi nữa. Đứng gần chị ấy, tôi thấy mình thật nhỏ bé.
Chị đẹp một cách đầy sắc sảo. Bờ môi căng mọng, hàng mi cong vút, mái tóc uốn xoăn mĩ miều.
Tôi không biết nữa, nhưng có lẽ chị ấy mới là người có đủ tư cách để đối mặt với Hirugashi Miu.
Nhưng chị ấy chỉ đứng đằng sau hỗ trợ cho tôi.
Tôi biết là chị ấy yêu Jihoo. Yêu rất nhiều là đằng khác. Tôi tìm được cả ngàn bức ảnh chụp anh trong ngăn bàn làm việc của chị ấy.
Nhưng chị vẫn lựa chọn để tôi được đến với anh.
Chị ấy là tấm gương mà tôi chẳng bao giờ có thể vươn tới được.
Một người vị tha.
Còn tôi, tôi ích kỉ lắm.
~~~~~~~~~~
Ở một nơi khác, có một cô gái đang nhâm nhi li rượu trên tay. Ánh mắt sắt sảo lóe lên tia xảo quyệt.
Chiếc điện thoại vừa thực hiện xong một cú gọi, còn đang nằm trong tay của chủ nhân.
Đôi môi căng mọng khẽ nhếch lên.
Cô bé ngu ngốc.
~~~~~~~~~~
Nhân vật phản diện cũ của mấy chục chap trước nay đội mồ quay về. Có ai đoán được không ạ?
(Còn tiếp)
Hắn bước xuống xe. Áo sơ mi xám, đã cởi vài nút ở phía trên. Nét mặt mệt mỏi.
Hắn ngán lắm rồi. Giờ chỉ muốn tìm Miu mà ôm, nựng cho đến sáng thì thôi.
“Miu!” – vừa bước vào nhà, hắn đã lớn giọng gọi.
Chẳng có tiếng nào đáp lại. Không gian trống vắng, không một bóng người.
Vứt chiếc áo khoác lên chiếc trường kỉ, hắn tiến lên lầu.
Phòng ngủ trống trơn. Phòng giải trí cũng chẳng có ai.
Hắn lấy điện thoại, gọi cho cô.
Tiếng điện thoại vang lên, dài như vô tận.
Miu không phải là kiểu con gái ngoan ngoãn nấu ăn rồi ngồi đợi chồng ở nhà. Thậm chí cô cũng không phải là loại người thích tiêu thời gian vào những việc không có ích như vậy – nấu có người ăn thì cô còn nấu, chứ kiểu này thì cho hắn nhịn một hai tuần cũng bình thường.
“Vâng?” – giọng cô từ đầu dây bên kia vang lại chẳng lôi ra được chút cảm xúc gì.
“Em đang ở đâu? Anh đến đón.”
Miu chưa kịp lên tiếng, đã có giọng nói vang lên, vô tình lọt vào ống nghe.
“Ai vậy? Jihoo à?”
Miu ho khan một tiếng, rồi đáp.
“Anh thử đoán đi.”
“Ừ.”
Đợi cho Miu cúp máy hẳn, hắn bỏ điện thoại vào túi, cúi xuống lấy chiếc áo khoác khi nãy vừa ném xuống trường kỉ, hắn bước ra ngoài.
Chiếc xe lao như bay trên đường.
Đến nơi, Jihoo đỗ kịch xe trước cổng, một mình tiến vào nhà.
Bên trong cũng chẳng có ai.
Điên mất.
Hắn không thèm cởi giày, bất cần tiến thẳng lên lầu.
Nếu biết tìm cô khó như thế này, chắc hắn đã không thả cô ở chỗ công viên như thế.
Bực mình, hắn đạp mạnh cửa phòng ngủ chính.
Một cảnh tượng không lấy gì làm đẹp mắt hiện ra.
Miu nằm trên giường, mái tóc trắng xoã dài.
Jun nằm đè lên trên, đang trong tình trạng đầy kịch tính, thở dốc, từng giọt mồ hôi nhỏ giọt xuống gương mặt trắng trẻo của cô.
Miu chẳng có vẻ gì là đang kháng cự. Cô nằm đó, đôi mắt hơi lim dim.
Đáy mắt Jihoo loé lên một tia như con dã thú khi tìm được mồi và chuẩn bị ăn thịt.
“Chào… Jihoo.” – Jun vừa nói vừa thở dốc. Gượng người đứng dậy.
Hắn chẳng nói chẳng rằng, tiến tới, xốc Miu dậy. Thân hình cao to vô tình đẩy Jun ra xa vài bước.
“Tránh xa Miu ra. Lần tới, mạng cậu không được đảm bảo đâu.” – Jihoo ẵm Miu trên tay, xoay lưng về phía Jun, từng chữ vang lên dứt khoát và lạnh lùng.
Trong tay Jihoo, Miu nằm bất động. Ánh mắt vô hồn chẳng biết đang hướng về đâu. Mặc kệ bầu không khí đang nghiêm trọng đến đỉnh điểm, cô như đang ở một thế giới khác, như cô đọng trong một cái bong bóng.
Gần đến cửa, Jihoo quay lại, đối mặt với Jun.
“Với tư cách một người chồng, tôi sẽ không tha thứ.”
“Vậy thì với tư cách một người chồng, cậu cũng không đáng được tha thứ!”
Jun gằn từng chữ, đôi mắt loé lên tia giận dữ khôn nguôi.
Miu nhắm mắt lại. Vẻ mệt mỏi mơ hồ hiện rõ trên gương mặt.
“Cậu phải biết đâu là thực tại, đâu là quá khứ. Cậu phải biết đâu là ảo ảnh. Cậu phải có trách nhiệm với cô ấy. Bỏ cô ấy mà đi như vậy coi được sao?”
Jihoo nheo mắt nhìn Jun.
Cậu bé… biết yêu là gì rồi nhỉ?
Hắn vẫn cứ ôm Miu, quay người lại bước ra cửa.
Đằng sau, Jun thả phịch người lên giường.
Căn nhà tối om.
Có lẽ Miu cũng đang nghỉ ngơi trên tay hắn.
Trên chiếc sopha dưới đại sảnh.
Một thân ảnh to lớn, gục mặt vào chiếc laptop trên bàn.
Jihoo bước ngang qua, chẳng nói lời nào.
“Cẩn thận đấy.” – một giọng nói vang lên, rồi tan biến vào không khí.
Jihoo vẫn không dừng bước.
Cánh cửa mở ra, rồi đóng sầm lại.
Trên tầng 2, Jun trầm ngâm nhìn chiếc xe màu đen của Jihoo đi mỗi lúc một xa.
Hôm nay, bên tai trái của Han-yu không đeo tai nghe bluetooth.
Bình thường anh ta vẫn đeo mỗi ngày. Chỉ có lúc đi ngủ mới tháo ra. Chẳng biết là nghe cái gì, Jun chỉ biết rằng cái tai nghe đã rất nhiều lần giúp Han-yu thoát khỏi những cuộc nói chuyện mà anh không thích.
Nhìn cứ như “Nói gì thì nói, tôi chẳng nghe các bạn nói gì đâu”.
Nhưng mà hôm nay thì không.
Miu về cùng Han-yu.
Han-yu ngủ với Miu vào ngày tân hôn.
Jihoo đi với Arita.
Han-yu có tình cảm với Miu.
Hơi phức tạp, nhưng càng phức tạp thì lại càng nguy hiểm.
Cậu chẳng biết phải theo phe nào nữa. Miu, hay Arita?
Đứng một bên chứng kiến thì lại thấy ngứa lòng quá…
~~~~~~~~
(Từ bây giờ, khi kể chuyện của Arita, tôi sẽ sử dụng ngôi thứ nhất luôn nhé. Vậy nên nếu các bạn thấy đại từ “tôi” trong truyện của tôi thì cứ mặc nhiên cho đó là Arita giùm nhé. Tôi đỡ phải giải thích.)
Sau một hồi giằng co với tên ZED gì đấy, cuối cùng tôi cũng đã xin được số điện thoại của hắn.
Nói sao nhỉ… Riết rồi tôi thấy hắn như gái nhà lành ấy. Đi thì luôn giữ khoảng cách với người lạ, không hay ăn uống đồ đóng hộp ngoài đường, dè chừng kẻ lạ mà xin số điện thoại.
Còn tôi thì xớn xác vừa rủ hắn đi dạo với mình, vừa kì kèo cho xin số điện thoại (?).
Ôi trời ơi ngại chết mất… chỉ biết là lúc đó tôi rất có ấn tượng với người như vậy… và đứa như tôi sẽ chẳng bao giờ ngoan hiền mà tha cho miếng mồi ngon cỡ đó…
À khoan… đừng hiểu lầm. Tôi không hề muốn ăn hắn đâu.
Trông hắn không hề đẹp trai.
Cũng chẳng cool như mấy tên côn đồ thường chiếu trên ti vi.
Và hắn cũng chẳng bằng một góc Jihoo.
Jihoo…?
Giờ này chắc anh đang ở nhà sum vầy với vợ rồi ấy nhỉ.
Nếu tôi không nhầm thì hồi nãy anh mới bỏ tôi.
Đương nhiên tôi biết là anh bỏ tôi rồi. Nhưng anh nói chưa rõ ràng mà. Coi như tôi không hiểu đi. Tôi ngu lắm. Coi như anh chưa bỏ tôi đi.
Tôi sẽ không từ bỏ đâu.
Anh sẽ không bao giờ được hạnh phúc trong cái cuộc hôn nhân đầy tiền bạc mà chẳng có đồng xu lẻ của tình yêu đấy.
Hình như đấy là chuông điện thoại của tôi…
Nhắc mới nhớ. Tôi còn chưa có số của anh.
“Alo?” – tôi trả lời – “Em đây. Chị đã khỏe chưa?”
“Khỏe lắm rồi em. Chuyện của em như thế nào?”
“Nếu em không nhầm thì anh ấy bỏ em hồi nãy mất rồi.”
“Hắn ta có nói ‘Anh không yêu em. Anh chỉ yêu Miu.’ không?”
“Dạ không…”
“Thế hắn có nói ‘Chúng ta tốt nhất không nên gặp lại không?”
“… Không ạ.”
“Vậy thì hắn chưa bỏ em đâu. Có lẽ là chưa sẵn sàng. Hoặc là có lẽ hắn đã không muốn dính dáng gì tới em nữa, nhưng muốn tỏ ra là một người tốt. Trong cả hai trường hợp, hãy trở thành một kẻ ngu đi. Trong tình yêu em không cần quá thông minh.”
À vâng. Tôi đã hiểu ý chị ấy rồi. Cũng như hồi nãy tôi nói với các bạn ấy. Tôi ngu lắm. Nói bóng nói gió tôi không hiểu đâu. Vậy nên coi như anh ấy chưa bỏ. Hai chị em tôi hợp tính quá nhỉ.
“Vâng. Em hiểu rồi.”
“Cố gắng lên, nếu em muốn được hạnh phúc. Tối nay đi spa không?”
Chị ấy là một người tốt. Mấy tháng trước, chính chị ấy đã hỗ trợ giúp tôi vượt qua nỗi đau của vụ tai nạn 5 năm trước.
Cũng tại nhà tôi không có nhiều tiền để lo cho tôi đến nơi đến chốn nên tôi đã phải tốn 5 năm tuổi xuân trong cái bệnh viện quèn chán ngắt ấy… Nhưng may mà có chị.
Chị ấy đẹp lắm. Lại còn tài giỏi nữa. Đứng gần chị ấy, tôi thấy mình thật nhỏ bé.
Chị đẹp một cách đầy sắc sảo. Bờ môi căng mọng, hàng mi cong vút, mái tóc uốn xoăn mĩ miều.
Tôi không biết nữa, nhưng có lẽ chị ấy mới là người có đủ tư cách để đối mặt với Hirugashi Miu.
Nhưng chị ấy chỉ đứng đằng sau hỗ trợ cho tôi.
Tôi biết là chị ấy yêu Jihoo. Yêu rất nhiều là đằng khác. Tôi tìm được cả ngàn bức ảnh chụp anh trong ngăn bàn làm việc của chị ấy.
Nhưng chị vẫn lựa chọn để tôi được đến với anh.
Chị ấy là tấm gương mà tôi chẳng bao giờ có thể vươn tới được.
Một người vị tha.
Còn tôi, tôi ích kỉ lắm.
~~~~~~~~~~
Ở một nơi khác, có một cô gái đang nhâm nhi li rượu trên tay. Ánh mắt sắt sảo lóe lên tia xảo quyệt.
Chiếc điện thoại vừa thực hiện xong một cú gọi, còn đang nằm trong tay của chủ nhân.
Đôi môi căng mọng khẽ nhếch lên.
Cô bé ngu ngốc.
~~~~~~~~~~
Nhân vật phản diện cũ của mấy chục chap trước nay đội mồ quay về. Có ai đoán được không ạ?
(Còn tiếp)
/74
|