Đêm…… động phòng hoa chúc.
Ngọn nến màu đỏ lung lay sinh động,khi cháy sáp chảy nhỏ giọt như thạch nhũ bao quanh thân nến,cả gian phòng cũng khoác lên một tầng quang ảnh xinh đẹp.
Anh Ninh yên tĩnh ngồi trên hỉ giường, hai tiểu nha đầu đứng một bên,tò mò đánh giá tân nương tử che hỉ khăn.
Thân mặc áo mãng bào ngọc Vân Mặc bước vào trong phòng,giương mắt nhìn thân ảnh mềm mại ,nụ cười liền nhảy lên lông mày.
Thấy hắn tiến vào các tiểu nha đầu nhanh chân hành lễ, sau đó rón rén rời khỏi phòng.
Hắn đi thong thả về hướng nàng,theo sau hỉ khăn bỗng dưng bị đẩy ra,trước mắt chợt bừng sáng,Anh Ninh bởi vì đột nhiên này có chút không thể thích ứng.
Thấy gương mặt trẻ tuổi gần ngay trước mắt,con ngươi nhìn chằm chằm nàng không chuyển mắt, tầm mắt của hắn nóng bỏng vui sướng như vậy,khiến cho khóe miệng Anh Ninh vốn đã nhếch lên muốn nói lại nghẹn trở về.
“Anh tỷ tỷ, mũ phượng có nặng quá không?” Hắn quan tâm đưa tay lấy mũ phượng nặng nề ra, đáy mắt đều mang theo nụ cười,“Nàng có đói bụng không? Chúng ta ăn một chút gì,rồi uống rượu giao bôi.”
Anh Ninh không nói gì để cho Vân Mặc nắm tay nàng đi đến cái bàn cạnh phòng,trên bàn chỉ trang trí táo đỏ,đậu phộng,long nhãn và hạt sen để trong hộp,còn có một ít thức ăn tinh sảo.
Hắn nắm bầu rượu lên đổ đầy rượu hai ly ngọc bích, một ly đưa cho nàng.
Anh Ninh đón lấy ly rượu, hỏi:“Chàng có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Vân Mặc hiển nhiên tâm tình tốt lắm,lông mày nhướng lên,“Không có chuyện gì ,là cái tên họ Cổ kia không chịu được hù dọa,ta bất quá chỉ đến tìm hắn hỏi một câu có phải thật long muốn lấy nàng hay không, hắn thế nhưng liên tục phủ nhận,có thể thấy được hắn không chân thành,người như vậy ta làm sao yên tâm để Anh tỷ tỷ gả qua!”
“Chàng làm gì hắn?” Anh Ninh giật mình đến cực điểm, ai biết câu “hỏi” của hắn là hỏi như thế nào,nếu luận đùa giỡn đủ loại,ngoạn tâm kế, chỉ sợ ngay cả Cổ Sĩ tiểu nhân như vậy cũng sẽ không phải đối thủ của hắn.
“Không làm gì hết……” Vân Mặc nhún nhún vai,“Chẳng qua lá gan qhắn quá nhỏ,sợ ta ở ngầm tính kế hắn, hai ngày này cũng không biết trốn đi đâu, ta thấy hắn nói muốn tới lấy Anh tỷ tỷ lại không đến,chẳng phải là có ý muốn cho người ngoài chê cười Anh tỷ tỷ sao, Anh tỷ tỷ của ta sao có thể để cho người ta chê cười, hắn không cưới, ta đến cưới là được!”
Anh Ninh ngẩn ngơ,nàng còn trông cậy vào Cổ Sĩ nhờ người hỏi thăm tung tích phụ thân,cho dù không gả cho Cổ Sĩ,chỉ cần nàng lấy một vạn lượng bạc đi cho hắn, ít nhất còn có thể có một đường hy vọng, ai biết tên Cổ Sĩ không thấy đâu,chuyện tại sao biến thành như vậy?
“Chàng sao có thể làm như vậy?” Nàng đau lòng chỉ trích.
“Anh tỷ tỷ đang trách ta sao?” Vân Mặc thấy vẻ mặt nàng khó nén buồn bực, gương mặt tuấn tú vốn còn cười dần dần ảm đạm, mày cũng chậm rãi nhíu lại,“Hay là nàng thật muốn gả cho loại người như hắn? Trong nhà hắn có bốn lão bà!”
“Phải gả cho ai là chuyện của ta, không phiền tiểu hầu gia lo lắng.” Anh Ninh cả trái tim cũng đau.
“Hừm!” Vân Mặc nheo mắt, phát ra hừ lạnh,“Anh tỷ tỷ,tỷ hiện tại đã bái đường với ta,đã thành thân,tại sao tỷ lại nói những lời đó thật khiến người ta đau lòng! Cái khác không đề cập tới,coi là một vạn lượng đi tỷ chẳng lẽ còn hối hận!”
Anh Ninh cắn hàm răng tuyết trắng, ngón tay mảnh khảnh gắt gao nắm ly ngọc khéo léo kia, dưới đáy lòng chua xót không ngừng……
Vân Mặc nói không sai,cho đến bây giờ nàng còn tư cách gì đổi ý?
◎◎◎
Ngoan ngoãn uống xong rượu giao bôi, ngoan ngoãn ăn một ít thức ăn bên ngoài đưa vào, nàng lại ngoan ngoãn bị hai tiểu nha đưa ra sau bình phong.
Sau khi rửa mặt chải đầu xong,các tiểu nha đầu nhanh nhẹn đem đồ vật trong phòng dọn dẹp sạch sẽ,hành lễ với Anh Ninh:“Thiếu phu nhân,giờ đã không còn sớm, xin phu nhân đi nghỉ sớm.”
Anh Ninh nghe xong,trên má thanh lệ không khỏi nổi lên hai đóa mây đỏ, các tiểu nha đầu liền nhìn nhau cười lén lút rời khỏi phòng ở.
Nghe được thanh âm đóng cửa,Anh Ninh lại đứng một lát,nghe được Vân Mặc gọi nàng, mới chậm rãi từ sau bình phong khắc hoa đi ra.
Vân Mặc đã tắm rửa xong,mặc y phục màu trắng thoải mái mềm mại,lười biếng tựa vào đầu giường nhìn nàng đi ra, ánh mắt nhất thời sáng ngời.
Nàng xỏa mái tóc dài tới tận lưng,gương mặt yêu kiều trắng nõn,trên người mặc áo lót rộng rãi lộ ra tay chân tinh tế,vòng eo nhỏ nhắn đung đưa.
Mượn ánh nến nhu hòa,Vân Mặc nhìn không chuyển mắt gương mặt xinh đẹp tuyết trắng của nàng,nhìn tới chân ngọc để trần trắng nõn,bỗng nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi rát.
“Lại đây bên người ta, Anh tỷ tỷ.” Hắn gọi nàng,hơn nữa ngăn cản ý đồ muốn thổi tắt nến của nàng, hắn muốn nhìn nhất cử nhất động của nàng,mỗi biểu cảm và động tác hắn đều không muốn buông tha.
Anh Ninh theo lời đi qua,toàn thân giống như con nhím gặp phải kẻ địch, tràn ngập cảnh giác.
“Mau lên đây, ta giúp nàng cởi quần áo.” Vân Mặc bay nhanh từ đầu giường đứng dậy. Chưa bao giờ hầu hạ người nào tiểu Hầu gia giờ lại cam tâm tình nguyện vì nàng làm chuyện đó.
“Không!” Nàng không nhịn được lùi bước,thậm chí còn tránh tay hắn đưa đưa tới,khi nhìn thấy gương mặt thấy mình từ chối hiện lên tức giậ, lại ngập ngừng nói:“Không cần…… phiền đến tiểu hầu gia.”
Hắn không vui nằm lại trên giường, ngữ khí có chút hờn dỗi,“Vậy nàng tự mình thoát đi,nhanh chút,ta muốn nhìn nàng.”
Anh Ninh cứng ngắc đứng ở bên giường,nghe được lời nói nhẹ nhàng của hắn run lên,nhưng nàng vẫn cắn răng chậm rãi cởi bỏ y phục.
Hắn có chút không chờ kịp động tác chậm rãi của nàng,duỗi thẳng tay lấy sạch ngọc trâm trên đầu nàng ra, mái tóc đen nhánh thoáng cái xỏa ra,thân thể có lồi có lõm.
Mái tóc đen nhánh che lấy gương mặt ngượng ngùng đến cực điểm, cùng với dái tai đỏ ửng.Trên người nàng lúc này chỉ còn cái yếm hồng nhạt và tiết khố,xương thịt đều đều,ngực lan mơ hồ,dáng vẻ xinh đẹp cực kỳ,ánh mắt xuyên qua đường cong trên người nàng,Vân Mặc quả thực đã quên hô hấp.
Dục vọng dưới bụng từng đợt đau đớn,hắn nhìn chằm chằm nàng buông xuống mi mắt,“Anh tỷ tỷ,cởi áo cho ta.”
Lông mi thật dài run lên,Anh Ninh chần chờ một chút, thuận theo vươn tay cởi bỏ trung y của hắn, động tác của nàng nhẹ mà khéo,nhưng vẫn không thể tránh khỏi chạm đến thân thể hắn.
Ngọn nến màu đỏ lung lay sinh động,khi cháy sáp chảy nhỏ giọt như thạch nhũ bao quanh thân nến,cả gian phòng cũng khoác lên một tầng quang ảnh xinh đẹp.
Anh Ninh yên tĩnh ngồi trên hỉ giường, hai tiểu nha đầu đứng một bên,tò mò đánh giá tân nương tử che hỉ khăn.
Thân mặc áo mãng bào ngọc Vân Mặc bước vào trong phòng,giương mắt nhìn thân ảnh mềm mại ,nụ cười liền nhảy lên lông mày.
Thấy hắn tiến vào các tiểu nha đầu nhanh chân hành lễ, sau đó rón rén rời khỏi phòng.
Hắn đi thong thả về hướng nàng,theo sau hỉ khăn bỗng dưng bị đẩy ra,trước mắt chợt bừng sáng,Anh Ninh bởi vì đột nhiên này có chút không thể thích ứng.
Thấy gương mặt trẻ tuổi gần ngay trước mắt,con ngươi nhìn chằm chằm nàng không chuyển mắt, tầm mắt của hắn nóng bỏng vui sướng như vậy,khiến cho khóe miệng Anh Ninh vốn đã nhếch lên muốn nói lại nghẹn trở về.
“Anh tỷ tỷ, mũ phượng có nặng quá không?” Hắn quan tâm đưa tay lấy mũ phượng nặng nề ra, đáy mắt đều mang theo nụ cười,“Nàng có đói bụng không? Chúng ta ăn một chút gì,rồi uống rượu giao bôi.”
Anh Ninh không nói gì để cho Vân Mặc nắm tay nàng đi đến cái bàn cạnh phòng,trên bàn chỉ trang trí táo đỏ,đậu phộng,long nhãn và hạt sen để trong hộp,còn có một ít thức ăn tinh sảo.
Hắn nắm bầu rượu lên đổ đầy rượu hai ly ngọc bích, một ly đưa cho nàng.
Anh Ninh đón lấy ly rượu, hỏi:“Chàng có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Vân Mặc hiển nhiên tâm tình tốt lắm,lông mày nhướng lên,“Không có chuyện gì ,là cái tên họ Cổ kia không chịu được hù dọa,ta bất quá chỉ đến tìm hắn hỏi một câu có phải thật long muốn lấy nàng hay không, hắn thế nhưng liên tục phủ nhận,có thể thấy được hắn không chân thành,người như vậy ta làm sao yên tâm để Anh tỷ tỷ gả qua!”
“Chàng làm gì hắn?” Anh Ninh giật mình đến cực điểm, ai biết câu “hỏi” của hắn là hỏi như thế nào,nếu luận đùa giỡn đủ loại,ngoạn tâm kế, chỉ sợ ngay cả Cổ Sĩ tiểu nhân như vậy cũng sẽ không phải đối thủ của hắn.
“Không làm gì hết……” Vân Mặc nhún nhún vai,“Chẳng qua lá gan qhắn quá nhỏ,sợ ta ở ngầm tính kế hắn, hai ngày này cũng không biết trốn đi đâu, ta thấy hắn nói muốn tới lấy Anh tỷ tỷ lại không đến,chẳng phải là có ý muốn cho người ngoài chê cười Anh tỷ tỷ sao, Anh tỷ tỷ của ta sao có thể để cho người ta chê cười, hắn không cưới, ta đến cưới là được!”
Anh Ninh ngẩn ngơ,nàng còn trông cậy vào Cổ Sĩ nhờ người hỏi thăm tung tích phụ thân,cho dù không gả cho Cổ Sĩ,chỉ cần nàng lấy một vạn lượng bạc đi cho hắn, ít nhất còn có thể có một đường hy vọng, ai biết tên Cổ Sĩ không thấy đâu,chuyện tại sao biến thành như vậy?
“Chàng sao có thể làm như vậy?” Nàng đau lòng chỉ trích.
“Anh tỷ tỷ đang trách ta sao?” Vân Mặc thấy vẻ mặt nàng khó nén buồn bực, gương mặt tuấn tú vốn còn cười dần dần ảm đạm, mày cũng chậm rãi nhíu lại,“Hay là nàng thật muốn gả cho loại người như hắn? Trong nhà hắn có bốn lão bà!”
“Phải gả cho ai là chuyện của ta, không phiền tiểu hầu gia lo lắng.” Anh Ninh cả trái tim cũng đau.
“Hừm!” Vân Mặc nheo mắt, phát ra hừ lạnh,“Anh tỷ tỷ,tỷ hiện tại đã bái đường với ta,đã thành thân,tại sao tỷ lại nói những lời đó thật khiến người ta đau lòng! Cái khác không đề cập tới,coi là một vạn lượng đi tỷ chẳng lẽ còn hối hận!”
Anh Ninh cắn hàm răng tuyết trắng, ngón tay mảnh khảnh gắt gao nắm ly ngọc khéo léo kia, dưới đáy lòng chua xót không ngừng……
Vân Mặc nói không sai,cho đến bây giờ nàng còn tư cách gì đổi ý?
◎◎◎
Ngoan ngoãn uống xong rượu giao bôi, ngoan ngoãn ăn một ít thức ăn bên ngoài đưa vào, nàng lại ngoan ngoãn bị hai tiểu nha đưa ra sau bình phong.
Sau khi rửa mặt chải đầu xong,các tiểu nha đầu nhanh nhẹn đem đồ vật trong phòng dọn dẹp sạch sẽ,hành lễ với Anh Ninh:“Thiếu phu nhân,giờ đã không còn sớm, xin phu nhân đi nghỉ sớm.”
Anh Ninh nghe xong,trên má thanh lệ không khỏi nổi lên hai đóa mây đỏ, các tiểu nha đầu liền nhìn nhau cười lén lút rời khỏi phòng ở.
Nghe được thanh âm đóng cửa,Anh Ninh lại đứng một lát,nghe được Vân Mặc gọi nàng, mới chậm rãi từ sau bình phong khắc hoa đi ra.
Vân Mặc đã tắm rửa xong,mặc y phục màu trắng thoải mái mềm mại,lười biếng tựa vào đầu giường nhìn nàng đi ra, ánh mắt nhất thời sáng ngời.
Nàng xỏa mái tóc dài tới tận lưng,gương mặt yêu kiều trắng nõn,trên người mặc áo lót rộng rãi lộ ra tay chân tinh tế,vòng eo nhỏ nhắn đung đưa.
Mượn ánh nến nhu hòa,Vân Mặc nhìn không chuyển mắt gương mặt xinh đẹp tuyết trắng của nàng,nhìn tới chân ngọc để trần trắng nõn,bỗng nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi rát.
“Lại đây bên người ta, Anh tỷ tỷ.” Hắn gọi nàng,hơn nữa ngăn cản ý đồ muốn thổi tắt nến của nàng, hắn muốn nhìn nhất cử nhất động của nàng,mỗi biểu cảm và động tác hắn đều không muốn buông tha.
Anh Ninh theo lời đi qua,toàn thân giống như con nhím gặp phải kẻ địch, tràn ngập cảnh giác.
“Mau lên đây, ta giúp nàng cởi quần áo.” Vân Mặc bay nhanh từ đầu giường đứng dậy. Chưa bao giờ hầu hạ người nào tiểu Hầu gia giờ lại cam tâm tình nguyện vì nàng làm chuyện đó.
“Không!” Nàng không nhịn được lùi bước,thậm chí còn tránh tay hắn đưa đưa tới,khi nhìn thấy gương mặt thấy mình từ chối hiện lên tức giậ, lại ngập ngừng nói:“Không cần…… phiền đến tiểu hầu gia.”
Hắn không vui nằm lại trên giường, ngữ khí có chút hờn dỗi,“Vậy nàng tự mình thoát đi,nhanh chút,ta muốn nhìn nàng.”
Anh Ninh cứng ngắc đứng ở bên giường,nghe được lời nói nhẹ nhàng của hắn run lên,nhưng nàng vẫn cắn răng chậm rãi cởi bỏ y phục.
Hắn có chút không chờ kịp động tác chậm rãi của nàng,duỗi thẳng tay lấy sạch ngọc trâm trên đầu nàng ra, mái tóc đen nhánh thoáng cái xỏa ra,thân thể có lồi có lõm.
Mái tóc đen nhánh che lấy gương mặt ngượng ngùng đến cực điểm, cùng với dái tai đỏ ửng.Trên người nàng lúc này chỉ còn cái yếm hồng nhạt và tiết khố,xương thịt đều đều,ngực lan mơ hồ,dáng vẻ xinh đẹp cực kỳ,ánh mắt xuyên qua đường cong trên người nàng,Vân Mặc quả thực đã quên hô hấp.
Dục vọng dưới bụng từng đợt đau đớn,hắn nhìn chằm chằm nàng buông xuống mi mắt,“Anh tỷ tỷ,cởi áo cho ta.”
Lông mi thật dài run lên,Anh Ninh chần chờ một chút, thuận theo vươn tay cởi bỏ trung y của hắn, động tác của nàng nhẹ mà khéo,nhưng vẫn không thể tránh khỏi chạm đến thân thể hắn.
/51
|