Cố Tiểu Tây

Chương 1003 - Chương 1003

/1150


Cố Tiểu Tây mím môi nhìn Vạn Thanh Lam, gần như không nhận ra cô ấy.

Một Vạn Thanh Lam từng có tính cách tinh quái, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, bây giờ lại uể oải, cơ thể gầy khô, rốt cuộc cô ấy đã trải qua bao nhiêu tủi thân và đau đớn, mới khiến một người hoạt bát hiếu động trở thành người trốn tránh mọi người, không nhìn mặt trời?

Cố Tiểu Tây đè xuống sự chua xót trong lòng, cô tiến lên vài bước, Vạn Thanh Lam cũng rụt về phía sau theo thói quen.

Bước chân cô khựng lại, cô nhẹ giọng nói: "Thanh Lam đừng sợ, là tôi."

Vạn Thanh Lam nghe thấy tiếng thì cả người run rẩy, một lúc lâu sau, Cố Tiểu Tây nghe thấy tiếng khóc nức nở, tiếng khóc đó đau đến tận xương, dần dần im bặt, ngay sau đó cô ấy mở miệng, giọng cô ấy như bị sỏi đá mài, vô cùng thô ráp khó nghe.

"Tiểu Tây, tôi rất hối hận vì không nghe lời cô nói, nghĩ lầm rằng thế gian lương thiện, nhưng làm sao có thể?"

Cố Tiểu Tây giật mình, đột nhiên nhớ tới khi đó quả thật cô đã từng nói với cô ấy như vậy, Chung Linh không phải người tốt, từ xưa đến nay người Hương Giang luôn coi thường người đại lục, cô ta đi theo Lý Hướng Tiền đến đây, dự là trông chừng cậu rất gắt gao.

Vạn Thanh Lam là người vui vẻ hòa đồng, không biết nặng nhẹ, luôn tùy tiện đáp lời với Lý Hướng Tiền, đương nhiên sẽ dẫn tới hiềm nghi.

Thế nhưng Vạn Thanh Lam cũng không ngờ rằng thủ đoạn của Chung Linh lại ác độc như vậy, lấy cớ Lý Hướng Tiền chuẩn bị rời khỏi huyện Thanh An, nên đã cho Vạn Thanh Lam một vố, cô ta thuê côn đồ đánh Vạn Thanh Lam, mặc dù không làm ra hành động gì có tính chất tổn thương thật sự, nhưng bọn họ lại cởi quần áo, làm cho cô ấy mê man cả một đêm, ngày hôm sau tỉnh lại trùng hợp bị mọi người nhìn thấy, thanh danh của cô ấy hoàn toàn bị phá hủy.

Mặc dù Vạn Thanh Lam đã báo công an xử lý, nhưng lại tạo thành kết quả không thể gánh vác được.

Lời đồn mạnh như hổ, không đến hai ngày, chuyện Vạn Thanh Lam quyến rũ người khác đã lan truyền khắp khu phố, thói hư tật xấu đã ăn sâu vào gốc dễ khiến những người thích dòm ngó chuyện riêng tư của người khác không nể tình chút nào.

Mặc dù Vạn Thanh Lam là người lạc quan, nhưng ngày qua ngày bị người khác chỉ trỏ, cô ấy cũng cuộn mình lại.

Cô ấy không đi làm nhiều ngày, sau đó danh tiếng cũng xấu đi, Quần Chúng Nhật Báo chỉ có thể lựa chọn sa thải cô ấy.



Công an cũng nhanh chóng bắt hết bọn tội phạm, bọn họ đều là những tên côn đồ không làm việc đàng hoàng, đừng nói là đánh ngất một cô gái, bọn họ trộm cướp cũng không ít lần, hoàn toàn không hề sợ hãi.

Thế nhưng đối mặt với số tiền bồi thường lớn mà công an thông báo, bọn chúng vẫn không tình nguyện nói ra tên người đứng sau.

Một người phụ nữ Hương Giang không quá xinh đẹp, nhưng rất có tiền, giọng nói cũng vô cùng êm tai.

Chỉ vài câu miêu tả, Vạn Thanh Lam đã biết được người đầu sỏ, cô ấy vô cùng đau đớn, hoàn toàn không hiểu tại sao Chung Linh lại muốn đẩy mình vào chỗ chết, hai người cũng không có khúc mắc gì, cho dù vì Lý Hướng Tiền, không thể nói rõ ràng được sao?

Lúc đó, Lý Hướng Tiền, Chung Linh và Ngụy Lạc chuẩn bị rời khỏi huyện Thanh An, đến Hương Giang, lại bị công an ngăn lại.

Tội danh có ý định mưu hại người khác của Chung Linh được thành lập, nhưng cô ta lại người Hương Giang, không thuộc quyền quản lý của đại lục, nên chỉ bị tạm giam vài ngày, ít ngày nữa sẽ trục xuất về Hương Giang. Về Lý Hướng Tiền và Ngụy Lạc đột nhiên nghe được chuyện này, bọn họ cũng không có ý định rời đi.

Trong khoảng thời gian này, Lý Hướng Tiền thường xuyên tới cửa, muốn bù đắp cho Vạn Thanh Lam, dù sao chuyện này cũng có liên quan đến cậu, nhưng lần nào cũng bị chặn ngoài cửa, Ngụy Lạc cũng tiều tụy đi rất nhiều vì chuyện này.

Cố Tiểu Tây tiến đến, cô ngồi xuống mép giường, nhẹ giọng nói: "Thanh Lam, không cần trừng phạt bản thân vì sai lầm của người khác, công an đã thông báo cô trong sạch, người bên ngoài nói linh tinh là do phẩm chất của bọn họ thấp, lời đồn đại chỉ là giả."

"Mỗi ngày cô đều như vậy, nhốt mình trong phòng tối, chẳng lẽ chỉ có mình cô tổn thương?"

"Cô cũng nên ngẩng đầu nhìn cha mẹ mình, hàng ngày họ đều lo lắng cho cô, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, không phải họ là người vô tội sao?"

"Bọn họ nuôi cô lớn, không phải để cô đau khổ, cô phải đèn nén sự đau đớn đó xuống, cô phải vực dậy tinh thần, trên đời này còn có rất nhiều chuyện có thể làm, chẳng lẽ cô thật sự định nhốt mình cả đời sao?"

"Cô biết hôm nay tôi đến đây làm gì không? Mời cô tới tham gia lễ cưới của tôi."

/1150

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status