Vừa thấy hai người bước ra, Mạnh Hổ lập tức tiến lên, tò mò hỏi: "Sao rồi đội trưởng? Người đã tỉnh lại chưa?"
Cố Tiểu Tây cười khẽ: "Tất nhiên là tỉnh rồi, mọi người tin tưởng tôi như vậy, tôi có thể làm mọi người thất vọng được sao?"
Mạnh Hổ cười ha hả, anh ta đánh một quyền thật mạnh vào không khí, đắc ý nhìn cửa phòng đóng chặt và nói: "Đám người thủ đô không tốt lành gì, chữa bệnh xong chúng ta nhanh chóng quay về đi."
Nhắc đến đây, khoé môi Cố Tiểu Tây giật nhẹ, cô nhìn Yến Thiếu Ngu: "Anh nói với bọn họ đi."
Yến Thiếu Ngu nói thẳng không chút ngượng ngùng: "Lần này chúng ta đến thủ đô có hai nhiệm vụ, thứ nhất là hộ tống quân y Cố bình anh tới chữa bệnh cho lãnh đạo Tần, nhiệm vụ thứ hai là tiêu diệt tên giáng đầu sư đứng sau phe Khương."
Mạnh Hổ chớp mắt, anh ta trao đổi ánh mắt với những người bên cạnh rồi thấp giọng nói: "Đội trưởng, tôi muốn hỏi giáng đầu sư là gì thế? Nghe hai người nói khiến tôi rất hoang mang, giáng đầu sư có phải là kẻ lừa đảo hay giả thần giả quỷ để bán thuốc giả hay không?"
Yến Thiếu Ngu liếc nhìn anh ta rồi giải thích ngắn gọn, sau khi nghe xong, đám người Mạnh Hổ đều trợn mắt há mồm.
Mạnh Hổ nuốt nước bọt, không biết là vì ngạc nhiên hay bị dọa sợ: "Có người như vậy thật sao đội trưởng?"
Yến Thiếu Ngu nhướng mày, giơ tay vỗ vai Mạnh Hổ: "Cậu sợ à?"
Bị khích tướng như vậy, Mạnh Hổ lập tức không vui: "Sợ ư? Hổ Tử này chưa từng biết sợ là gì, chẳng qua đây là lần đầu tôi nghe nói đến loại người này đến hơi bất ngờ thôi. Không cần nói gì nữa cả, bây giờ tôi lập tức xuất phát đi tiêu diệt gã ta."
Mạnh Hổ vừa nói vừa xắn tay áo lên, hai mắt trừng to trông khá ngờ nghệch.
Cố Tiểu Tây đứng bên cạnh nhìn mà vẻ mặt hơi phức tạp, bọn họ như vậy có thể tiêu diệt được giáng đầu sư bí ẩn sau lưng phe Khương sao? Theo cô thấy việc này hơi quá sức với bọn họ, nói không chừng bọn họ sẽ xui xẻo bị người ta phục kích trước.
Rõ ràng Yến Thiếu Ngu cũng nghĩ như vậy, anh nhíu mày, ánh mắt nghiêm nghị: "Tôi nói như vậy không phải để mọi người khinh địch, thủ đoạn của giáng đầu sư rất xảo quyệt, không dễ đối phó chút nào, chúng ta phải gi ết chết đối phương trong một chiêu duy nhất!"
Thấy vậy, vẻ mặt đám người Mạnh Hổ trở nên nghiêm túc, bọn họ chào Yến Thiếu Ngu theo kiểu quân đội và cao giọng nói: "Vâng đội trưởng!"
Cố Tiểu Tây liếc mắt nhìn ra ngoài, không gian bên ngoài tối đen, ánh mắt cô trở nên lạnh lẽo.
Yến Thiếu Ngu bắt gặp sự lạnh lẽo trong mắt cô, anh nhẹ giọng nói: "Em đang chờ ông Phùng à?"
Cố Tiểu Tây gật đầu, kéo anh ngồi xuống ghế sofa trong đại sảnh và nhỏ giọng kể cho anh nghe thoả thuận giữa cô và ông Phùng.
"Ông Phùng đã phái người theo dõi phe Khương, lãnh đạo tỉnh lại khiến giáng đầu thuật mất tác dụng, chắc chắn giáng đầu sư sẽ bị phản phệ, giống như Điền Tĩnh trước đây vậy. Chúng ta chỉ cần giám sát chặt chẽ thì sẽ biết được ai là giáng đầu sư. Chuyện này liên quan đến phe Tần, tất nhiên ông Phùng sẽ cố hết sức. Ngoài ra, ông ấy cũng cử người điều tra Sử Uyển Đình, em nghĩ không bao lâu sẽ có kết quả thôi."
Cố Tiểu Tây nói xong, Yến Thiếu Ngu chớp mắt vài cái, bất đắc dĩ nhìn cô: "Đây vốn là nhiệm vụ của bọn anh, vậy mà lại khiến em phải tốn công sức nhờ vả người khác giúp đỡ bọn anh. Cấp dưới của ông Phùng rất có tài, nhờ vậy mức độ khó khăn của nhiệm vụ cũng giảm bớt."
"Em và anh mà còn phải phân biệt nữa sao? Còn một việc nữa." Cố Tiểu Tây nghiêm túc nhìn Yến Thiếu Ngu.
"Chuyện của gia đình anh?" Yến Thiếu Ngu nhìn cô, tuy giọng điệu anh rất bình tĩnh nhưng đôi mắt đào hoa hẹp dài lại ẩn chứa sự dịu dàng.
Cố Tiểu Tây cũng không bất ngờ khi anh đoán được, dù sao từ lúc đến đây cô đã xem vấn đề này là điều kiện trao đổi.
Cô gật đầu nói: "Ông Phùng đã hứa với em, chờ đến kúc sức khỏe của Tần Hữu Công chuyển biến tốt, ông ấy sẽ sửa lại án oan cho nhà họ Yến. Có điều việc này liên quan đến Lãnh Trung Dịch, không biết ông ấy suy nghĩ thế nào, nếu ông ấy cắn chặt nhà họ Yến, e rằng chúng ta không thể lật ngược tình thế được."
Cố Tiểu Tây cười khẽ: "Tất nhiên là tỉnh rồi, mọi người tin tưởng tôi như vậy, tôi có thể làm mọi người thất vọng được sao?"
Mạnh Hổ cười ha hả, anh ta đánh một quyền thật mạnh vào không khí, đắc ý nhìn cửa phòng đóng chặt và nói: "Đám người thủ đô không tốt lành gì, chữa bệnh xong chúng ta nhanh chóng quay về đi."
Nhắc đến đây, khoé môi Cố Tiểu Tây giật nhẹ, cô nhìn Yến Thiếu Ngu: "Anh nói với bọn họ đi."
Yến Thiếu Ngu nói thẳng không chút ngượng ngùng: "Lần này chúng ta đến thủ đô có hai nhiệm vụ, thứ nhất là hộ tống quân y Cố bình anh tới chữa bệnh cho lãnh đạo Tần, nhiệm vụ thứ hai là tiêu diệt tên giáng đầu sư đứng sau phe Khương."
Mạnh Hổ chớp mắt, anh ta trao đổi ánh mắt với những người bên cạnh rồi thấp giọng nói: "Đội trưởng, tôi muốn hỏi giáng đầu sư là gì thế? Nghe hai người nói khiến tôi rất hoang mang, giáng đầu sư có phải là kẻ lừa đảo hay giả thần giả quỷ để bán thuốc giả hay không?"
Yến Thiếu Ngu liếc nhìn anh ta rồi giải thích ngắn gọn, sau khi nghe xong, đám người Mạnh Hổ đều trợn mắt há mồm.
Mạnh Hổ nuốt nước bọt, không biết là vì ngạc nhiên hay bị dọa sợ: "Có người như vậy thật sao đội trưởng?"
Yến Thiếu Ngu nhướng mày, giơ tay vỗ vai Mạnh Hổ: "Cậu sợ à?"
Bị khích tướng như vậy, Mạnh Hổ lập tức không vui: "Sợ ư? Hổ Tử này chưa từng biết sợ là gì, chẳng qua đây là lần đầu tôi nghe nói đến loại người này đến hơi bất ngờ thôi. Không cần nói gì nữa cả, bây giờ tôi lập tức xuất phát đi tiêu diệt gã ta."
Mạnh Hổ vừa nói vừa xắn tay áo lên, hai mắt trừng to trông khá ngờ nghệch.
Cố Tiểu Tây đứng bên cạnh nhìn mà vẻ mặt hơi phức tạp, bọn họ như vậy có thể tiêu diệt được giáng đầu sư bí ẩn sau lưng phe Khương sao? Theo cô thấy việc này hơi quá sức với bọn họ, nói không chừng bọn họ sẽ xui xẻo bị người ta phục kích trước.
Rõ ràng Yến Thiếu Ngu cũng nghĩ như vậy, anh nhíu mày, ánh mắt nghiêm nghị: "Tôi nói như vậy không phải để mọi người khinh địch, thủ đoạn của giáng đầu sư rất xảo quyệt, không dễ đối phó chút nào, chúng ta phải gi ết chết đối phương trong một chiêu duy nhất!"
Thấy vậy, vẻ mặt đám người Mạnh Hổ trở nên nghiêm túc, bọn họ chào Yến Thiếu Ngu theo kiểu quân đội và cao giọng nói: "Vâng đội trưởng!"
Cố Tiểu Tây liếc mắt nhìn ra ngoài, không gian bên ngoài tối đen, ánh mắt cô trở nên lạnh lẽo.
Yến Thiếu Ngu bắt gặp sự lạnh lẽo trong mắt cô, anh nhẹ giọng nói: "Em đang chờ ông Phùng à?"
Cố Tiểu Tây gật đầu, kéo anh ngồi xuống ghế sofa trong đại sảnh và nhỏ giọng kể cho anh nghe thoả thuận giữa cô và ông Phùng.
"Ông Phùng đã phái người theo dõi phe Khương, lãnh đạo tỉnh lại khiến giáng đầu thuật mất tác dụng, chắc chắn giáng đầu sư sẽ bị phản phệ, giống như Điền Tĩnh trước đây vậy. Chúng ta chỉ cần giám sát chặt chẽ thì sẽ biết được ai là giáng đầu sư. Chuyện này liên quan đến phe Tần, tất nhiên ông Phùng sẽ cố hết sức. Ngoài ra, ông ấy cũng cử người điều tra Sử Uyển Đình, em nghĩ không bao lâu sẽ có kết quả thôi."
Cố Tiểu Tây nói xong, Yến Thiếu Ngu chớp mắt vài cái, bất đắc dĩ nhìn cô: "Đây vốn là nhiệm vụ của bọn anh, vậy mà lại khiến em phải tốn công sức nhờ vả người khác giúp đỡ bọn anh. Cấp dưới của ông Phùng rất có tài, nhờ vậy mức độ khó khăn của nhiệm vụ cũng giảm bớt."
"Em và anh mà còn phải phân biệt nữa sao? Còn một việc nữa." Cố Tiểu Tây nghiêm túc nhìn Yến Thiếu Ngu.
"Chuyện của gia đình anh?" Yến Thiếu Ngu nhìn cô, tuy giọng điệu anh rất bình tĩnh nhưng đôi mắt đào hoa hẹp dài lại ẩn chứa sự dịu dàng.
Cố Tiểu Tây cũng không bất ngờ khi anh đoán được, dù sao từ lúc đến đây cô đã xem vấn đề này là điều kiện trao đổi.
Cô gật đầu nói: "Ông Phùng đã hứa với em, chờ đến kúc sức khỏe của Tần Hữu Công chuyển biến tốt, ông ấy sẽ sửa lại án oan cho nhà họ Yến. Có điều việc này liên quan đến Lãnh Trung Dịch, không biết ông ấy suy nghĩ thế nào, nếu ông ấy cắn chặt nhà họ Yến, e rằng chúng ta không thể lật ngược tình thế được."
/1150
|