Cố Tiểu Tây

Chương 222 - Chương 222

/1150


Giọng nam này cực kỳ dễ nghe, chất giọng trong trẻo, mang theo một chút mệt mỏi khàn khàn, âm cuối hơi trầm, hay như tiếng đàn cello vậy.

Tống Kim An và Yến Thiếu Ly đều ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Người đàn ông đi từ trong sân ra ngoài có dáng người rất cao, ngược sáng nên không thể thấy rõ bộ dạng, chỉ có thể nhìn thấy thân hình anh ngất, vai rộng eo hẹp, trên người mặc áo khoác màu đen, dưới chân mang giày lính dù da trâu màu đen.

Tuy rằng thấy không rõ vẻ ngoài, nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí phách cương quyết trên người, làm cho người ta hiểu được, đây cũng không phải là người nhân từ nương tay, hoàn toàn khác với Tống Kim An nhẹ nhàng sáng ngời.

Anh sải bước đi tới, lướt qua Tống Kim An, túm lấy cổ áo sau của Yến Thiếu Ly, rồi kéo cô ấy lên như bắt gà con từ trên mặt đất. Tay áo anh xắn lên một nửa, có thể nhìn thấy cơ bắp săn chắc trên cánh tay khi anh dùng sức.

“Yến Thiếu Ly, ngứa da sao?” Giọng nói nhàn nhạt, lộ ra vẻ phiền muộn và tức giận.

Yến Thiếu Ly cẩn thận nhìn biểu cảm của Yến Thiếu Ngu, môi run lên, nức nở nói: “Anh, em... Em chỉ là lo lắng cho Thiếu Đường, cũng không biết trong khoảng thời gian này con bé có ăn no, có bị thương hay không... Em...”

Đôi môi mỏng của Yến Thiếu Ngu mím thành đường cong lạnh lẽo, hàm dưới hất lên phía trên lầu: “Đi lên.”

Yến Thiếu Ly không dám nói thêm gì, vội vàng gật đầu, rồi vội vàng chạy lên lầu.

Tống Kim An nhíu mày, có chút không đồng ý nói: “Thiếu Ngu, anh nghiêm khắc với Thiếu Ly quá đấy.”

Yến Thiếu Ngu bước đi trên đôi chân dài, đi tới sô pha ngồi xuống, ngón tay thon dài mà tái nhợt nhéo nhéo trán.

Tống Kim An thở dài, đi tới sô pha ngồi xuống bên cạnh anh, nói: “Thiếu Ngu, anh yên tâm đi, chuyện của Thiếu Đường tôi đã nói với cha tôi, ông ấy đã đồng ý cho người đi tìm giúp. So với các anh em anh ra ngoài tìm thì chắc chắn có hiệu quả hơn.”



Nghe vậy, Yến Thiếu Ngu ngẩng đầu lên, giọng nói trầm thấp: “Không cần đi tìm.”

“Thiếu Ngu! Đừng hành động theo cảm tính, hai chúng ta là gì của nhau chứ. Chẳng lẽ cậu còn muốn khách sáo với tôi?” Tống Kim An nhíu mày, có chút mất hứng, giọng nói cũng cao hơn rất nhiều.

Yến Thiếu Ngu bỗng nhiên cười nhạo một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, cười như có như không: “Lão Ngũ, anh thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu?”

Tống Kim An nhíu mày càng sâu, có chút khó hiểu nhìn về phía anh.

Yến Thiếu Ngu chỉ tay vào tay vịn sô pha, giọng nói rất nhỏ mà lanh lảnh vang vọng trong phòng khách, một lát sau anh mở miệng nói: “Cha cậu sẽ không cho người ra ngoài tìm Thiếu Đường đâu, những gì cậu làm cũng vô dụng thôi.”

Giọng nói của anh rất bình tĩnh, nhưng mơ hồ giống như thẩm thấu một tia châm chọc và khí lạnh.

Tống Kim An đột nhiên đứng dậy, sắc mặt đỏ bừng: “Thiếu Ngu, anh có ý gì? Anh cảm thấy cha tôi cũng là loại người vong ân phụ nghĩa, hoàn toàn không để ý đến tình nghĩa của hai gia đình chúng ta, chuẩn bị khoanh tay đứng nhìn sao?”

Yến Thiếu Ngu ngước mắt nhìn Tống Kim An, đáy mắt xen lẫn một tia phức tạp khiến người ta khó mà nhận ra.

Tống Kim An dường như cảm thấy thái độ của mình có chút không tốt, anh ta hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Cậu đừng lo lắng, chuyện của Thiếu Đường tôi nhất định sẽ hỗ trợ, cho dù... Cho dù cha tôi không giúp, tôi cũng sẽ đi tìm người.”

Nói xong, anh ta không dừng lại nữa, xoay người rời khỏi đại viện của nhà họ Yến.

Yến Thiếu Ngu nhìn bóng lưng Tống Kim An rời đi, mắt hoa đào hẹp dài khẽ nheo lại, con ngươi màu đen như gỗ mun thâm thúy như vực sâu.

/1150

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status