Lúc này, trong núi truyền đến tiếng sói tru.
Hoàng Thịnh sợ đến mất hồn, hai chân run rẩy nói: “Anh… Anh năm, chúng ta trở về đi? Có sói! Sói!”
Anh ta gắt gao nắm chặt lấy ống tay áo Tống Kim An, hàm răng run rẩy lập cập, nếu không phải là một mình không dám quay đầu lại thì anh ta đã sớm xuống núi. Vì một Phan Nhược Nhân, mà bản thân phải ở đây thì đúng là thiệt thòi lớn.
Sắc mặt Điền Tĩnh cũng trắng bệch, nhưng hơi thở vững vàng, biểu hiện tốt hơn Hoàng Thịnh rất nhiều.
Cũng không phải cô ta không sợ nhưng trong lòng biết rõ Tống Kim An là nam chính, là đứa con may mắn, cho dù tất cả mọi người gặp chuyện không may, anh ta cũng sẽ bình yên vô sự, đi bên cạnh anh ta là an toàn nhất.
Tống Kim An nhíu mày, đưa đèn bão trong tay cho Hoàng Thịnh: “Đừng sợ.”
Hoàng Thịnh run rẩy, lý trí đã gần vỡ vụn: “Sao có thể không sợ? Phan Nhược Nhân chắc chắn không ở trên núi, cho dù cô ta thật sự không muốn sống mà lạc đường trên núi, hiện tại chúng ta đi tìm thì có lẽ đến chân của cô ta cũng không tìm được, đánh đổi bản thân có đáng không?”
Nghe vậy, Tống Kim An sửng sốt.
Điền Tĩnh nhìn Hoàng Thịnh, không nói gì, chỉ đứng sau Tống Kim An để biểu đạt lập trường của mình.
Hoàng Thịnh ở trong sách cũng chỉ là một nhân vật bé nhỏ không đáng kể, xem như chó săn bên cạnh Tống Kim An, không có nhiều cảm giác tồn tại, nên suy nghĩ của anh ta cũng không hề quan trọng. Ngược lại, vào lúc này nếu anh ta tự mình trở về, nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Tống Kim An vừa định mở miệng, chợt nghe phía sau cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân ồn ào.
Hoàng Thịnh mừng rỡ quá đỗi: “Có người tới?”
Anh ta nói xong, vội lớn tiếng hét to về phía phát ra tiếng động: “Nơi này nơi này! Chúng tôi ở chỗ này! Có phải có người đến không?”
Có lẽ là nghe được giọng nói của anh ta, tiếng bước chân càng ngày càng gần, không bao lâu, một nhóm thanh niên trẻ tuổi trong thôn đã cầm đèn bão từ trong con đường nhỏ lộn xộn xuất hiện. Có rất nhiều người, xua tan nỗi sợ hãi của Hoàng Thịnh, khiến anh ta có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Tuy rằng Hoàng Thịnh không nhận ra những người này, nhưng nhìn mặt thấy quen, bèn nói: “Các anh tới tìm chúng tôi sao?”
Người cầm đầu lắc đầu: “Cố Tiểu Tây đi tìm bí thư chi bộ, nói trong điểm thanh niên trí thức của mọi người có một nữ đồng chí không thấy đâu, bí thư chi bộ bèn triệu tập các xã viên trong đội đi tìm người. Mà sao mọi người lại dám một mình lên núi? Quá nguy hiểm!”
Tống Kim An ngẩn ra: “Cố... Tiểu Tây?”
Hoàng Thịnh cũng có chút ngạc nhiên: “Không phải Cố Tiểu Tây và Phan Nhược Nhân không hợp nhau sao? Sao còn hỗ trợ tìm người? Nhưng cô ta cũng thông minh, biết tìm bí thư chi bộ. May quá may quá, anh năm à, chúng ta đi theo mọi người đi, nhiều người cũng an toàn!”
Tống Kim An yên lặng gật đầu, vẻ mặt anh ta phản chiếu trong bóng tối không thấy rõ, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Điền Tĩnh đứng ở phía sau Tống Kim An, nghe thấy anh ta nhắc đến cái tên Cố Tiểu Tây, trong lòng nặng trĩu, không khỏi dùng sức cắn cắn môi. Vốn dĩ lần này còn muốn lúc này có thể làm quen với Tống Kim An nhờ Phan Nhược Nhân, không ngờ vẫn thất bại trong gang tấc!
Cô ta chỉ nghĩ đến việc theo Tống Kim An đi tìm người, lại không nghĩ đến việc đi tìm bí thư chi bộ hỗ trợ, lại để Cố Tiểu Tây nổi bật rồi!
Mấy người lại dọc theo đường núi đi rất xa, bọn họ đông người, động tĩnh cũng lớn, nhưng ngược lại không có sói hoặc lợn rừng nào không có mắt mà chạy ra góp vui. Lúc trời tờ mờ sáng, áo quần trên người đều đã bị sương sớm thấm ướt.
Trong đám người có người nói: “Chúng ta về đi, tìm cả đêm rồi, không chừng ở dưới chân núi đã tìm được người.”
Tống Kim An nhíu mày, nhìn rừng sâu núi thẳm ở xa xa, rốt cuộc không nói ra lời tiếp tục tìm người.
Điền Tĩnh nói: “Thanh niên trí thức Tống, đi thôi, chúng ta trở về xem thử.”
Hoàng Thịnh cũng đấm đấm vào bàn chân nhức mỏi, nói: “Về đi, đi cả đêm đã mệt chết rồi, hôm nay còn làm việc như thế nào được?”
Tống Kim An thở dài, trong con ngươi màu nâu hiện lên một tia bất đắc dĩ, rồi cũng gật đầu.
Đoàn người đều thở phào nhẹ nhõm, nhao nhao đi về phía đường xuống núi, đường trở về hiển nhiên nhanh hơn rất nhiều, đợi đến khi đi tới chân núi, trời đã sáng. Hôm nay trong đội được nghỉ lễ dài hạn, bờ ruộng cũng không có xã viên nào đi làm.
Mọi người mới vừa trở lại thôn, chợt nghe có người hô: “Tìm được thanh niên trí thức Phan rồi!”
Hoàng Thịnh sợ đến mất hồn, hai chân run rẩy nói: “Anh… Anh năm, chúng ta trở về đi? Có sói! Sói!”
Anh ta gắt gao nắm chặt lấy ống tay áo Tống Kim An, hàm răng run rẩy lập cập, nếu không phải là một mình không dám quay đầu lại thì anh ta đã sớm xuống núi. Vì một Phan Nhược Nhân, mà bản thân phải ở đây thì đúng là thiệt thòi lớn.
Sắc mặt Điền Tĩnh cũng trắng bệch, nhưng hơi thở vững vàng, biểu hiện tốt hơn Hoàng Thịnh rất nhiều.
Cũng không phải cô ta không sợ nhưng trong lòng biết rõ Tống Kim An là nam chính, là đứa con may mắn, cho dù tất cả mọi người gặp chuyện không may, anh ta cũng sẽ bình yên vô sự, đi bên cạnh anh ta là an toàn nhất.
Tống Kim An nhíu mày, đưa đèn bão trong tay cho Hoàng Thịnh: “Đừng sợ.”
Hoàng Thịnh run rẩy, lý trí đã gần vỡ vụn: “Sao có thể không sợ? Phan Nhược Nhân chắc chắn không ở trên núi, cho dù cô ta thật sự không muốn sống mà lạc đường trên núi, hiện tại chúng ta đi tìm thì có lẽ đến chân của cô ta cũng không tìm được, đánh đổi bản thân có đáng không?”
Nghe vậy, Tống Kim An sửng sốt.
Điền Tĩnh nhìn Hoàng Thịnh, không nói gì, chỉ đứng sau Tống Kim An để biểu đạt lập trường của mình.
Hoàng Thịnh ở trong sách cũng chỉ là một nhân vật bé nhỏ không đáng kể, xem như chó săn bên cạnh Tống Kim An, không có nhiều cảm giác tồn tại, nên suy nghĩ của anh ta cũng không hề quan trọng. Ngược lại, vào lúc này nếu anh ta tự mình trở về, nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Tống Kim An vừa định mở miệng, chợt nghe phía sau cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân ồn ào.
Hoàng Thịnh mừng rỡ quá đỗi: “Có người tới?”
Anh ta nói xong, vội lớn tiếng hét to về phía phát ra tiếng động: “Nơi này nơi này! Chúng tôi ở chỗ này! Có phải có người đến không?”
Có lẽ là nghe được giọng nói của anh ta, tiếng bước chân càng ngày càng gần, không bao lâu, một nhóm thanh niên trẻ tuổi trong thôn đã cầm đèn bão từ trong con đường nhỏ lộn xộn xuất hiện. Có rất nhiều người, xua tan nỗi sợ hãi của Hoàng Thịnh, khiến anh ta có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Tuy rằng Hoàng Thịnh không nhận ra những người này, nhưng nhìn mặt thấy quen, bèn nói: “Các anh tới tìm chúng tôi sao?”
Người cầm đầu lắc đầu: “Cố Tiểu Tây đi tìm bí thư chi bộ, nói trong điểm thanh niên trí thức của mọi người có một nữ đồng chí không thấy đâu, bí thư chi bộ bèn triệu tập các xã viên trong đội đi tìm người. Mà sao mọi người lại dám một mình lên núi? Quá nguy hiểm!”
Tống Kim An ngẩn ra: “Cố... Tiểu Tây?”
Hoàng Thịnh cũng có chút ngạc nhiên: “Không phải Cố Tiểu Tây và Phan Nhược Nhân không hợp nhau sao? Sao còn hỗ trợ tìm người? Nhưng cô ta cũng thông minh, biết tìm bí thư chi bộ. May quá may quá, anh năm à, chúng ta đi theo mọi người đi, nhiều người cũng an toàn!”
Tống Kim An yên lặng gật đầu, vẻ mặt anh ta phản chiếu trong bóng tối không thấy rõ, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Điền Tĩnh đứng ở phía sau Tống Kim An, nghe thấy anh ta nhắc đến cái tên Cố Tiểu Tây, trong lòng nặng trĩu, không khỏi dùng sức cắn cắn môi. Vốn dĩ lần này còn muốn lúc này có thể làm quen với Tống Kim An nhờ Phan Nhược Nhân, không ngờ vẫn thất bại trong gang tấc!
Cô ta chỉ nghĩ đến việc theo Tống Kim An đi tìm người, lại không nghĩ đến việc đi tìm bí thư chi bộ hỗ trợ, lại để Cố Tiểu Tây nổi bật rồi!
Mấy người lại dọc theo đường núi đi rất xa, bọn họ đông người, động tĩnh cũng lớn, nhưng ngược lại không có sói hoặc lợn rừng nào không có mắt mà chạy ra góp vui. Lúc trời tờ mờ sáng, áo quần trên người đều đã bị sương sớm thấm ướt.
Trong đám người có người nói: “Chúng ta về đi, tìm cả đêm rồi, không chừng ở dưới chân núi đã tìm được người.”
Tống Kim An nhíu mày, nhìn rừng sâu núi thẳm ở xa xa, rốt cuộc không nói ra lời tiếp tục tìm người.
Điền Tĩnh nói: “Thanh niên trí thức Tống, đi thôi, chúng ta trở về xem thử.”
Hoàng Thịnh cũng đấm đấm vào bàn chân nhức mỏi, nói: “Về đi, đi cả đêm đã mệt chết rồi, hôm nay còn làm việc như thế nào được?”
Tống Kim An thở dài, trong con ngươi màu nâu hiện lên một tia bất đắc dĩ, rồi cũng gật đầu.
Đoàn người đều thở phào nhẹ nhõm, nhao nhao đi về phía đường xuống núi, đường trở về hiển nhiên nhanh hơn rất nhiều, đợi đến khi đi tới chân núi, trời đã sáng. Hôm nay trong đội được nghỉ lễ dài hạn, bờ ruộng cũng không có xã viên nào đi làm.
Mọi người mới vừa trở lại thôn, chợt nghe có người hô: “Tìm được thanh niên trí thức Phan rồi!”
/1150
|