Cố Tiểu Tây không biết bơi lội, chỉ cảm thấy mình rơi vào trong nước giống như một tảng đá, nặng nề vô cùng.
Cô sặc một ngụm nước, uống ừng ực mấy hớp, giãy dụa muốn lao ra khỏi mặt nước, lúc này bỗng có một đôi bàn tay to hơi dùng sức nắm chặt lấy cô rồi ôm cô vào lòng, môi lạnh như băng dán lên miệng cô, để giúp cô thở.
Cố Tiểu Tây đột nhiên mở mắt, dòng nước làm cho tầm mắt của cô có chút mơ hồ, nhưng ánh mắt Yến Thiếu Ngu lại rất rõ ràng.
Trong mắt cô phản chiếu đôi mắt hoa đào hẹp dài của anh, đôi mắt đen nhánh vô cùng thâm thúy, mang theo chút ý tứ mà cô nhìn không hiểu.
Hai tay Yến Thiếu Ngu giam cầm thắt lưng của Cố Tiểu Tây, hai người theo dòng nước bị cuốn đi rất xa, vẫn không nhô đầu lên.
Không biết qua bao lâu, Cố Tiểu Tây cảm thấy sắp hít thở không thông mà chết, bỗng nhiên có một sức lực đưa cô nổi lên mặt nước.
“Khụ khụ khụ…” Cô ra sức ho khan, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, sợi tóc dán bên má, vô cùng chật vật.
Yến Thiếu Ngu nhíu mày nhìn Cố Tiểu Tây: “Thế nào rồi?”
Trời đã hoàn toàn tối đen, không có một chút ánh sáng, mà kể từ lúc chạy cũng đã ném đuốc ở bên đường.
Cố Tiểu Tây chỉ có thể nhìn rõ hình dáng mơ hồ của Yến Thiếu Ngu, cô lắc đầu: “Không có sao, lên bờ trước đi.”
Yến Thiếu Ngu kéo Cố Tiểu Tây bơi tới bên bờ, trên người hai người đều vô cùng nặng nề, vừa lên bờ đã xụi lơ. Đầu đông trong rừng vào buổi tối rất yên tĩnh, ngoại trừ gió lạnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không nghe thấy, thế gian giống như chỉ còn có hai người bọn họ.
“Xin lỗi, gấu biết bơi, một khi chúng ta nổi lên mặt nước, sợ là nó sẽ tiếp tục đuổi theo.”
Cố Tiểu Tây cười khẽ một tiếng, nghiêng mắt nhìn về phía Yến Thiếu Ngu: “Có thể sống cũng tốt lắm rồi, là anh đã cứu tôi.”
Cô biết thật ra Yến Thiếu Ngu đang xin lỗi chuyện giúp cô thở ở trong nước, chuyện cấp bách là phải tùy quyền, loại chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này đương nhiên cô sẽ không để tâm. Với lại chỉ cần là anh, dù có quá đáng hơn nữa thì cô cũng sẽ không hỏi tội.
Yến Thiếu Ngu đứng dậy, vén mái tóc ướt đẫm trên trán, con ngươi anh đảo qua bốn phía, trên mặt lộ vẻ cảnh giác: “Động vật trong rừng đều sẽ tới nơi này uống nước, chúng ta nên rời đi sớm x chút.”
Cố Tiểu Tây gật đầu, vắt nước trên áo:
Yến Thiếu Ngu chọn một con đường xa lạ, nơi này ít người lui tới, cỏ dại mọc thành bụi, hoàn toàn không có chỗ đặt chân.
Cố Tiểu Tây đi theo phía sau anh, trầm ngâm nói: “Chúng ta không trở về nhà gỗ sao?”
Yến Thiếu Ngu lắc đầu: “Trước nhà gỗ có xác sói, đó coi như là con mồi của gấu, chúng ta tạm thời không thể quay về.”
“Mồi nhử? Gấu không phải là không ăn vật chết sao? Tôi nhớ rõ có người từng nói, gặp phải gấu thì có thể nằm xuống giả chết, nói không chừng có thể tránh được một kiếp, đây là giả sao?” Giọng của Cố Tiểu Tây có hơi ngạc nhiên, cô thật sự đã tin vào lời giải thích này.
Yến Thiếu Ngu im lặng một lát, nói: “Gấu chỉ là không ăn đồ thối rữa.”
Nói cách khác, nếu thật sự gặp phải gấu, nằm xuống giả chết, gấu sẽ cho rằng con mồi vừa mới chết, thịt còn rất tươi, hoàn toàn không cần phí sức cũng có thể ăn no một bữa. Vậy không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là một lựa chọn rất ngu xuẩn.
Cố Tiểu Tây hiểu rõ gật đầu, ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh tối tăm: “Vậy bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
Yến Thiếu Ngu dừng một chút, giọng điệu bình tĩnh nói: “Đi tới đâu hay tới đó, rời xa nguồn nước.”
Trên quãng đường kế tiếp, hai người trở nên hết sức im lặng.
Yến Thiếu Ngu đang hồi tưởng lại đôi môi lạnh như băng mà anh ngậm trong nước, rất mềm, rất trơn. Anh cũng đã cẩn thận suy nghĩ, nếu lúc ấy người ở cùng với anh là Điền Tĩnh hoặc là người khác, cho dù bị gấu phát hiện, anh cũng sẽ không giúp người ấy thở.
Cho nên, vừa mới nói những lời kia với Cố Tiểu Tây, chỉ là cái cớ để nói dối lòng mình mà thôi.
Ý nghĩ này làm cho anh có chút nặng nề và sa sút tinh thần, anh xa lánh việc Cố Tiểu Tây tới gần mình nhưng cuối cùng vẫn rất để tâm.
Anh thậm chí còn không hiểu nổi cô, không hiểu vì sao cô lại đặc biệt với anh như vậy.
Cô sặc một ngụm nước, uống ừng ực mấy hớp, giãy dụa muốn lao ra khỏi mặt nước, lúc này bỗng có một đôi bàn tay to hơi dùng sức nắm chặt lấy cô rồi ôm cô vào lòng, môi lạnh như băng dán lên miệng cô, để giúp cô thở.
Cố Tiểu Tây đột nhiên mở mắt, dòng nước làm cho tầm mắt của cô có chút mơ hồ, nhưng ánh mắt Yến Thiếu Ngu lại rất rõ ràng.
Trong mắt cô phản chiếu đôi mắt hoa đào hẹp dài của anh, đôi mắt đen nhánh vô cùng thâm thúy, mang theo chút ý tứ mà cô nhìn không hiểu.
Hai tay Yến Thiếu Ngu giam cầm thắt lưng của Cố Tiểu Tây, hai người theo dòng nước bị cuốn đi rất xa, vẫn không nhô đầu lên.
Không biết qua bao lâu, Cố Tiểu Tây cảm thấy sắp hít thở không thông mà chết, bỗng nhiên có một sức lực đưa cô nổi lên mặt nước.
“Khụ khụ khụ…” Cô ra sức ho khan, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, sợi tóc dán bên má, vô cùng chật vật.
Yến Thiếu Ngu nhíu mày nhìn Cố Tiểu Tây: “Thế nào rồi?”
Trời đã hoàn toàn tối đen, không có một chút ánh sáng, mà kể từ lúc chạy cũng đã ném đuốc ở bên đường.
Cố Tiểu Tây chỉ có thể nhìn rõ hình dáng mơ hồ của Yến Thiếu Ngu, cô lắc đầu: “Không có sao, lên bờ trước đi.”
Yến Thiếu Ngu kéo Cố Tiểu Tây bơi tới bên bờ, trên người hai người đều vô cùng nặng nề, vừa lên bờ đã xụi lơ. Đầu đông trong rừng vào buổi tối rất yên tĩnh, ngoại trừ gió lạnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không nghe thấy, thế gian giống như chỉ còn có hai người bọn họ.
“Xin lỗi, gấu biết bơi, một khi chúng ta nổi lên mặt nước, sợ là nó sẽ tiếp tục đuổi theo.”
Cố Tiểu Tây cười khẽ một tiếng, nghiêng mắt nhìn về phía Yến Thiếu Ngu: “Có thể sống cũng tốt lắm rồi, là anh đã cứu tôi.”
Cô biết thật ra Yến Thiếu Ngu đang xin lỗi chuyện giúp cô thở ở trong nước, chuyện cấp bách là phải tùy quyền, loại chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này đương nhiên cô sẽ không để tâm. Với lại chỉ cần là anh, dù có quá đáng hơn nữa thì cô cũng sẽ không hỏi tội.
Yến Thiếu Ngu đứng dậy, vén mái tóc ướt đẫm trên trán, con ngươi anh đảo qua bốn phía, trên mặt lộ vẻ cảnh giác: “Động vật trong rừng đều sẽ tới nơi này uống nước, chúng ta nên rời đi sớm x chút.”
Cố Tiểu Tây gật đầu, vắt nước trên áo:
Yến Thiếu Ngu chọn một con đường xa lạ, nơi này ít người lui tới, cỏ dại mọc thành bụi, hoàn toàn không có chỗ đặt chân.
Cố Tiểu Tây đi theo phía sau anh, trầm ngâm nói: “Chúng ta không trở về nhà gỗ sao?”
Yến Thiếu Ngu lắc đầu: “Trước nhà gỗ có xác sói, đó coi như là con mồi của gấu, chúng ta tạm thời không thể quay về.”
“Mồi nhử? Gấu không phải là không ăn vật chết sao? Tôi nhớ rõ có người từng nói, gặp phải gấu thì có thể nằm xuống giả chết, nói không chừng có thể tránh được một kiếp, đây là giả sao?” Giọng của Cố Tiểu Tây có hơi ngạc nhiên, cô thật sự đã tin vào lời giải thích này.
Yến Thiếu Ngu im lặng một lát, nói: “Gấu chỉ là không ăn đồ thối rữa.”
Nói cách khác, nếu thật sự gặp phải gấu, nằm xuống giả chết, gấu sẽ cho rằng con mồi vừa mới chết, thịt còn rất tươi, hoàn toàn không cần phí sức cũng có thể ăn no một bữa. Vậy không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là một lựa chọn rất ngu xuẩn.
Cố Tiểu Tây hiểu rõ gật đầu, ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh tối tăm: “Vậy bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
Yến Thiếu Ngu dừng một chút, giọng điệu bình tĩnh nói: “Đi tới đâu hay tới đó, rời xa nguồn nước.”
Trên quãng đường kế tiếp, hai người trở nên hết sức im lặng.
Yến Thiếu Ngu đang hồi tưởng lại đôi môi lạnh như băng mà anh ngậm trong nước, rất mềm, rất trơn. Anh cũng đã cẩn thận suy nghĩ, nếu lúc ấy người ở cùng với anh là Điền Tĩnh hoặc là người khác, cho dù bị gấu phát hiện, anh cũng sẽ không giúp người ấy thở.
Cho nên, vừa mới nói những lời kia với Cố Tiểu Tây, chỉ là cái cớ để nói dối lòng mình mà thôi.
Ý nghĩ này làm cho anh có chút nặng nề và sa sút tinh thần, anh xa lánh việc Cố Tiểu Tây tới gần mình nhưng cuối cùng vẫn rất để tâm.
Anh thậm chí còn không hiểu nổi cô, không hiểu vì sao cô lại đặc biệt với anh như vậy.
/1150
|