Hai người đi thẳng đến tiệm cơm Quốc Doanh, gọi hai bát mì vằn thắn.
Lương thực khan hiếm, tiệm cơm Quốc Doanh kinh doanh rất ế ẩm, trước kia đầy ắp người, nhưng bây giờ chỉ còn hai bàn có người ngồi. Vừa ngồi xuống, Vạn Thanh Lam liền thở phào nhẹ nhõm, cầm cốc nước trên bàn uống ừng ực.
Cố Tiểu Tây nhìn cô ấy, chậm rãi uống một ngụm nước: "Cô sợ Bân Bân thế cơ à?"
Vạn Thanh Lam nặng nề lắc đầu, thở dài nói: “Không phải là tôi sợ, chỉ là tôi cảm thấy căng thẳng khi ở bên anh ấy. Rõ ràng tôi không làm gì sai, nhưng quan hệ giữa hai chúng tôi không thể nào trở về như trước kia được nữa."
Giọng điệu của cô ấy có chút bất lực và có chút mờ mịt.
Cố Tiểu Tây hơi nhướng mày: "Cô không định đáp lại anh ấy à?"
Vạn Thanh Lam mím môi, nhỏ giọng nói: “Tôi đã từ chối rồi.”
Nói xong, cô ấy cụp mi xuống, lơ đãng nói: “Vốn chúng tôi không phải là người cùng một đường, không hợp nhau. Tôi định bụng tìm một người hiền lành trung hậu, nhìn vừa mắt, không quan trọng là người nông thôn hay là người thành phố, chỉ cần tôi thích là được."
“Mặc dù tôi cảm thấy Hoàng Bân Bân so với người khác cũng không tệ, nhìn cũng đẹp trai, nhưng tôi lại không có cảm giác đó."
"Chuyện tình cảm không thể dựa trên cảm xúc mơ hồ mà đưa ra quyết định được, đúng không? Cô nhìn anh cả cô và chị Bạch Mân đi, tình cảm hai người tốt biết bao, hơn nữa chị ấy còn có một cô em gái chồng tốt như cô, haiz, đúng là mỗi người mỗi số phận, ghen tị thật đấy."
Cố Tiểu Tây nhìn cô ấy, nhìn thái độ cởi mở của cô ấy cũng biết là cô ấy đã từ bỏ.
Có điều, việc cô ấy không đồng ý với Hoàng Bân Bân ngược lại nằm ngoài dự liệu của cô, từ giọng điệu lúc sáng của cô ấy có thể thấy rõ cô ấy có ý định đó, chỉ có thể nói, tâm tính của cô ấy đã khác, cô không còn là Vạn Thanh Lam vô tư và dũng cảm như trước nữa.
Cô ấy rất nghiêm với chuyện tình cảm, suy nghĩ cũng nhiều, cân nhắc đến cả gia đình, cha mẹ,...
Mặc dù cảm thấy có hơi tiếc cho Hoàng Bân Bân, nhưng chuyện tình cảm mà, không ai hiểu rõ được hết, tin rằng một ngày nào đó hai người họ sẽ gặp được người phù hợp với mình, dù sao, cả hai đều là người rất tốt.
Cố Tiểu Tây cười an ủi: "Cô tốt như thế, sau này sẽ gặp được người cô thích và phù hợp với cô hơn thôi."
Nghe thế, hai mắt Vạn Thanh Lam sáng lên: “Cô thật sự cảm thấy tôi tốt ư? Vậy hay là cô giới thiệu cho tôi một người đi?"
Cố Tiểu Tây cười ha ha nói: "Tôi chỉ có hai người anh trai, không quen biết thanh niên nào khác. Nếu không cô nhờ Mỹ Lệ giới thiệu cho cô một người đi, cô ta thường xuyên ở xã cung ứng, tiếp xúc với nhiều người."
Vạn Thanh Lam bĩu môi, đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhíu mày nói: “Tiểu Tây, cô có cảm thấy, Mỹ Lệ có gì đó không đúng không? Khi đó suốt ngày nói thích anh cả Cố, nhưng khi biết anh ấy có người yêu rồi, cũng không có vẻ gì là buồn cho lắm."
Lúc này, mì vằn thắn đã được bê lên.
Vạn Thanh Lam nói xong, ăn một miếng, mơ hồ nói: “Tôi cảm thấy cô ta có rất nhiều vấn đề, lòng dạ cũng sâu, tốt nhất cô nên chú ý một chút.”
Cố Tiểu Tây hơi khựng lại, cô không ngờ ngay cả Vạn Thanh Lam cũng nhận ra sự bất thường của Diêu Mỹ Lệ.
Cô cầm đũa lên, ung dung nhìn cô ấy: “Cô lo ít thôi, tóc cũng sắp rụng hết rồi kìa."
Khóe miệng Vạn Thanh Lam giật giật, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Cố Tiểu Tây, đây là nỗi đau của cô ấy, tuổi còn trẻ mà đã rụng tóc.
Nhất thời, Vạn Thanh Lam biến nỗi buồn, tức giận thành cơn thèm ăn, ăn hết một bát mì vằn thắn.
Lương thực khan hiếm, tiệm cơm Quốc Doanh kinh doanh rất ế ẩm, trước kia đầy ắp người, nhưng bây giờ chỉ còn hai bàn có người ngồi. Vừa ngồi xuống, Vạn Thanh Lam liền thở phào nhẹ nhõm, cầm cốc nước trên bàn uống ừng ực.
Cố Tiểu Tây nhìn cô ấy, chậm rãi uống một ngụm nước: "Cô sợ Bân Bân thế cơ à?"
Vạn Thanh Lam nặng nề lắc đầu, thở dài nói: “Không phải là tôi sợ, chỉ là tôi cảm thấy căng thẳng khi ở bên anh ấy. Rõ ràng tôi không làm gì sai, nhưng quan hệ giữa hai chúng tôi không thể nào trở về như trước kia được nữa."
Giọng điệu của cô ấy có chút bất lực và có chút mờ mịt.
Cố Tiểu Tây hơi nhướng mày: "Cô không định đáp lại anh ấy à?"
Vạn Thanh Lam mím môi, nhỏ giọng nói: “Tôi đã từ chối rồi.”
Nói xong, cô ấy cụp mi xuống, lơ đãng nói: “Vốn chúng tôi không phải là người cùng một đường, không hợp nhau. Tôi định bụng tìm một người hiền lành trung hậu, nhìn vừa mắt, không quan trọng là người nông thôn hay là người thành phố, chỉ cần tôi thích là được."
“Mặc dù tôi cảm thấy Hoàng Bân Bân so với người khác cũng không tệ, nhìn cũng đẹp trai, nhưng tôi lại không có cảm giác đó."
"Chuyện tình cảm không thể dựa trên cảm xúc mơ hồ mà đưa ra quyết định được, đúng không? Cô nhìn anh cả cô và chị Bạch Mân đi, tình cảm hai người tốt biết bao, hơn nữa chị ấy còn có một cô em gái chồng tốt như cô, haiz, đúng là mỗi người mỗi số phận, ghen tị thật đấy."
Cố Tiểu Tây nhìn cô ấy, nhìn thái độ cởi mở của cô ấy cũng biết là cô ấy đã từ bỏ.
Có điều, việc cô ấy không đồng ý với Hoàng Bân Bân ngược lại nằm ngoài dự liệu của cô, từ giọng điệu lúc sáng của cô ấy có thể thấy rõ cô ấy có ý định đó, chỉ có thể nói, tâm tính của cô ấy đã khác, cô không còn là Vạn Thanh Lam vô tư và dũng cảm như trước nữa.
Cô ấy rất nghiêm với chuyện tình cảm, suy nghĩ cũng nhiều, cân nhắc đến cả gia đình, cha mẹ,...
Mặc dù cảm thấy có hơi tiếc cho Hoàng Bân Bân, nhưng chuyện tình cảm mà, không ai hiểu rõ được hết, tin rằng một ngày nào đó hai người họ sẽ gặp được người phù hợp với mình, dù sao, cả hai đều là người rất tốt.
Cố Tiểu Tây cười an ủi: "Cô tốt như thế, sau này sẽ gặp được người cô thích và phù hợp với cô hơn thôi."
Nghe thế, hai mắt Vạn Thanh Lam sáng lên: “Cô thật sự cảm thấy tôi tốt ư? Vậy hay là cô giới thiệu cho tôi một người đi?"
Cố Tiểu Tây cười ha ha nói: "Tôi chỉ có hai người anh trai, không quen biết thanh niên nào khác. Nếu không cô nhờ Mỹ Lệ giới thiệu cho cô một người đi, cô ta thường xuyên ở xã cung ứng, tiếp xúc với nhiều người."
Vạn Thanh Lam bĩu môi, đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhíu mày nói: “Tiểu Tây, cô có cảm thấy, Mỹ Lệ có gì đó không đúng không? Khi đó suốt ngày nói thích anh cả Cố, nhưng khi biết anh ấy có người yêu rồi, cũng không có vẻ gì là buồn cho lắm."
Lúc này, mì vằn thắn đã được bê lên.
Vạn Thanh Lam nói xong, ăn một miếng, mơ hồ nói: “Tôi cảm thấy cô ta có rất nhiều vấn đề, lòng dạ cũng sâu, tốt nhất cô nên chú ý một chút.”
Cố Tiểu Tây hơi khựng lại, cô không ngờ ngay cả Vạn Thanh Lam cũng nhận ra sự bất thường của Diêu Mỹ Lệ.
Cô cầm đũa lên, ung dung nhìn cô ấy: “Cô lo ít thôi, tóc cũng sắp rụng hết rồi kìa."
Khóe miệng Vạn Thanh Lam giật giật, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Cố Tiểu Tây, đây là nỗi đau của cô ấy, tuổi còn trẻ mà đã rụng tóc.
Nhất thời, Vạn Thanh Lam biến nỗi buồn, tức giận thành cơn thèm ăn, ăn hết một bát mì vằn thắn.
/1150
|