Cố Tiểu Tây thay đổi chủ đề câu chuyện nhanh đến mức Vương Phúc không kịp phản ứng.
Vương Bồi Sinh sửng sốt, gật đầu nói: “Còn phải mất một khoảng thời gian nữa, có chuyện gì vậy? Cô sợ năm nay đại đội của chúng ta không đủ lương thực sao?” Ông ấy cười, giọng điều khẳng định: “Năm nay đại đội của chúng ta trồng nhiều loại lương thực và thu hoạch được nhiều lương thực, đồng thời tranh thủ bù đắp số lương thực còn nợ xã viên từ năm ngoái, nếu không thì xã viên nào muốn cố gắng làm việc? Mọi người đều cố gắng một chút!”
Vương Phúc hít một hơi thuốc lá sợi, gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, có thực mới vực được đạo.”
Cố Tiểu Tây gật đầu nói: “Bí thư chi bộ, chủ nhiệm, bây giờ không chỉ có mấy đại đội bên cạnh chúng ta thiếu lương thực, mà tất cả các nơi trên cả nước đều đang trong tình huống như vậy, nếu không huyện Thanh An của chúng ta có thể mua lương thực từ những nơi khác, hai chú có biết không?”
Nghe vậy, Vương Phúc và Vương Bồi Sinh nhìn nhau, không hiểu những lời này Cố Tiểu Tây có ý gì.
Vương Phúc im lặng một lát rồi nhìn về phía Cố Tiểu Tây: “Tiểu Cố có ý gì?”
“Là như thế này, cháu nghĩ tình hình thiên tai có lẽ còn có thể nghiêm trọng hơn, ai cũng không biết năm sau tình huống sẽ như thế nào, hay là chúng ta trồng ít lúa mì, nhiều khoai lang, dù sao sản lượng của khoai lang cũng cao, nếu như có chuyện xảy ra cũng có thể cứu mạng.”
Cố Tiểu Tây không vòng vo, trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.
Mùa hè năm nay thu hoạch lúa mì, châu chấu hoành hành, hầu như tất cả hoa màu đều bị thiệt hài, cuộc sống của người dân càng ngày càng tồi tệ, nếu không phải tình hình thiên tai bắt đầu từ tết năm ngoái, mọi người ít nhiều đều để dành một ít lương thực trong nhà, nếu không sợ không ít người sẽ chết đói.
Khi đó, cũng có một số gia đình không sống nổi nên đã rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử, đi đến nơi khác kiếm sống.
Nói tóm lại, khoảng thời gian khó khăn nhất thật ra là năm nay, khoai lang dưới lòng đất thu hoạch tốt hơn nhiều so với lúa mì mọc trên mặt đất, tuy không có nhiều giá trị nhưng có thể nuôi sống xã viên, có thể no bụng là được rồi.
“Trồng khoai lang sao?” Vương Phúc nhướng mày, nhìn Cố Tiểu Tây ngập ngừng muốn nói.
Theo ý kiến của ông ta đây hoàn toàn là lời nhận xét của cô gái nhỏ, bây giờ mọi người đều đã có cuộc sống tốt hơn, tất cả mọi người đều ăn cơm, ai còn muốn ăn khoai lang hằng ngày? Hơn nữa, khoai lang dù rẻ nhưng vẫn bị đánh thuế, cho dù có mang đến công ty lương thực bán cũng sẽ bị ép giá rẻ, không đáng.
Cố Tiểu Tây ở những việc khác thì không có vấn đề gì, nhưng trong việc làm ruộng thì vẫn còn hơi non nớt.
Vương Bồi Sinh cũng cười nói: “Tiểu Cố, cô nói cũng có đạo lý, nhưng mà chuyện này bí thư chi bộ đã có kế hoạch, chúng ta không thể nói trồng cái gì thì trồng cái đó được, đến lúc đó ngay cả thuế cũng không nộp được, mọi người trong đại đội đều uống gió tây bắc để sống.”
Cố Tiểu Tây im lặng, cô thực sự cho rằng làm ruộng rất đơn giản, bởi vì cô chưa từng trải qua, chỉ biết có nạn châu chấu nên mới khuyên nhủ nhiều hơn mấy câu, nhưng những lời này rơi vào trong tai người khác thì nó chỉ như mấy lời nói suông.
Cô khẽ thở dài, không giải thích gì nữa chỉ nói: “Bí thư chi bộ, chủ nhiệm, cháu cũng chỉ đưa ra đề nghị thôi, không tiếp nhận cũng không sao, nhưng mà, cháu hy vọng các chú có thể trồng nhiều khoai lang trong phạm vi hai người có thể chấp nhận được.”
“Đó là lý do cháu nói những lời này, chỉ cần báo chuyện của hoàng thịnh lên, anh ta có thể bị giam mấy ngày.”
“Được rồi, cháu về trước đây, bí thư chi bộ và chủ nhiệm cứ bận việc của mình đi.”
Nói xong, Cố Tiểu Tây rời khỏi chỗ chăn nuôi, cô quay đầu lại nhìn rồi lắc đầu mỉm cười, đây vốn là số phận, cô chỉ có thể tạo ra được một lời chỉ dẫn có tác dụng né tránh, nếu như không thể tránh được vậy cũng không còn cách nào.
Những lời cần nói đều đã nói rồi, còn lại phải xem tình huống nữa.
Vương Bồi Sinh sửng sốt, gật đầu nói: “Còn phải mất một khoảng thời gian nữa, có chuyện gì vậy? Cô sợ năm nay đại đội của chúng ta không đủ lương thực sao?” Ông ấy cười, giọng điều khẳng định: “Năm nay đại đội của chúng ta trồng nhiều loại lương thực và thu hoạch được nhiều lương thực, đồng thời tranh thủ bù đắp số lương thực còn nợ xã viên từ năm ngoái, nếu không thì xã viên nào muốn cố gắng làm việc? Mọi người đều cố gắng một chút!”
Vương Phúc hít một hơi thuốc lá sợi, gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, có thực mới vực được đạo.”
Cố Tiểu Tây gật đầu nói: “Bí thư chi bộ, chủ nhiệm, bây giờ không chỉ có mấy đại đội bên cạnh chúng ta thiếu lương thực, mà tất cả các nơi trên cả nước đều đang trong tình huống như vậy, nếu không huyện Thanh An của chúng ta có thể mua lương thực từ những nơi khác, hai chú có biết không?”
Nghe vậy, Vương Phúc và Vương Bồi Sinh nhìn nhau, không hiểu những lời này Cố Tiểu Tây có ý gì.
Vương Phúc im lặng một lát rồi nhìn về phía Cố Tiểu Tây: “Tiểu Cố có ý gì?”
“Là như thế này, cháu nghĩ tình hình thiên tai có lẽ còn có thể nghiêm trọng hơn, ai cũng không biết năm sau tình huống sẽ như thế nào, hay là chúng ta trồng ít lúa mì, nhiều khoai lang, dù sao sản lượng của khoai lang cũng cao, nếu như có chuyện xảy ra cũng có thể cứu mạng.”
Cố Tiểu Tây không vòng vo, trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.
Mùa hè năm nay thu hoạch lúa mì, châu chấu hoành hành, hầu như tất cả hoa màu đều bị thiệt hài, cuộc sống của người dân càng ngày càng tồi tệ, nếu không phải tình hình thiên tai bắt đầu từ tết năm ngoái, mọi người ít nhiều đều để dành một ít lương thực trong nhà, nếu không sợ không ít người sẽ chết đói.
Khi đó, cũng có một số gia đình không sống nổi nên đã rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử, đi đến nơi khác kiếm sống.
Nói tóm lại, khoảng thời gian khó khăn nhất thật ra là năm nay, khoai lang dưới lòng đất thu hoạch tốt hơn nhiều so với lúa mì mọc trên mặt đất, tuy không có nhiều giá trị nhưng có thể nuôi sống xã viên, có thể no bụng là được rồi.
“Trồng khoai lang sao?” Vương Phúc nhướng mày, nhìn Cố Tiểu Tây ngập ngừng muốn nói.
Theo ý kiến của ông ta đây hoàn toàn là lời nhận xét của cô gái nhỏ, bây giờ mọi người đều đã có cuộc sống tốt hơn, tất cả mọi người đều ăn cơm, ai còn muốn ăn khoai lang hằng ngày? Hơn nữa, khoai lang dù rẻ nhưng vẫn bị đánh thuế, cho dù có mang đến công ty lương thực bán cũng sẽ bị ép giá rẻ, không đáng.
Cố Tiểu Tây ở những việc khác thì không có vấn đề gì, nhưng trong việc làm ruộng thì vẫn còn hơi non nớt.
Vương Bồi Sinh cũng cười nói: “Tiểu Cố, cô nói cũng có đạo lý, nhưng mà chuyện này bí thư chi bộ đã có kế hoạch, chúng ta không thể nói trồng cái gì thì trồng cái đó được, đến lúc đó ngay cả thuế cũng không nộp được, mọi người trong đại đội đều uống gió tây bắc để sống.”
Cố Tiểu Tây im lặng, cô thực sự cho rằng làm ruộng rất đơn giản, bởi vì cô chưa từng trải qua, chỉ biết có nạn châu chấu nên mới khuyên nhủ nhiều hơn mấy câu, nhưng những lời này rơi vào trong tai người khác thì nó chỉ như mấy lời nói suông.
Cô khẽ thở dài, không giải thích gì nữa chỉ nói: “Bí thư chi bộ, chủ nhiệm, cháu cũng chỉ đưa ra đề nghị thôi, không tiếp nhận cũng không sao, nhưng mà, cháu hy vọng các chú có thể trồng nhiều khoai lang trong phạm vi hai người có thể chấp nhận được.”
“Đó là lý do cháu nói những lời này, chỉ cần báo chuyện của hoàng thịnh lên, anh ta có thể bị giam mấy ngày.”
“Được rồi, cháu về trước đây, bí thư chi bộ và chủ nhiệm cứ bận việc của mình đi.”
Nói xong, Cố Tiểu Tây rời khỏi chỗ chăn nuôi, cô quay đầu lại nhìn rồi lắc đầu mỉm cười, đây vốn là số phận, cô chỉ có thể tạo ra được một lời chỉ dẫn có tác dụng né tránh, nếu như không thể tránh được vậy cũng không còn cách nào.
Những lời cần nói đều đã nói rồi, còn lại phải xem tình huống nữa.
/1150
|