Hình Kiện biết rằng việc kinh doanh này không thể thực hiện được, nhưng khi nghĩ đến triển vọng và lợi ích, vẫn là không nhịn được thổn thức lắc đầu.
Gã ta chế giễu nhìn Cố Tiểu Tây: "Ý tưởng rất hay, nhưng khi thực hiện có chút hão huyền."
Cố Tiểu Tây cười cười: "Nếu như tôi có một con đường ổn định có thể sản xuất lương thực, trứng gà, hoa quả và các hàng hoá khác thì sao? NAnh có khả năng giúp tôi xây dựng một con phố chợ đen trước nay chưa từng có ở thành phố Phong, kiếm cho tôi tài phú liên tục không ngừng không?"
"Tôi có hàng, anh có người, một khi hợp tác làm vụ này, thì kết quả là cả hai cùng có lợi."
Nói xong, cô thả lỏng lưng, nghiêng dựa vào thùng gỗ đặt gần đầu giường, lúc ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Hình Kiện, trong mắt cô là vẻ bình tĩnh, không mảy may có chút chập trùng nào: "Nhưng mà anh cũng biết, lương thực, trứng gà đều là những thứ bị cấm mua bán, do quốc gia khống chế, làm như vậy dưới mũi quan chức rất dễ bị nhắm đến, có lẽ đến lúc đó anh sẽ bị đi tù, anh có dám không?"
Phản ứng đầu tiên của Hình Kiện là phản bác, gã ta không tin rằng cô thực sự có thể kiếm được nguồn lương thực, nhưng khi chạm đến ánh mắt của cô, gã ta lại giật mình.
Hành động của cô có chút lười biếng, khi ngước mắt nhìn thẳng, bên trong đôi mắt mèo linh động, mê người lại tràn đầy vẻ lạnh lùng, không phải là sự lạnh lùng thuần túy, ngược lại mang theo sát khí, lúc nhìn người khác, luôn có cảm giác sắc bén.
Nếu như hạng người này quyết định muốn làm gì, thì sẽ không phải nói một chút ngoài miệng, bởi vì cô sẽ không rảnh rỗi như vậy.
Hình Kiện nhìn chằm chằm Cố Tiểu Tây, sự chế giễu và ngờ vực trước đó đã biến mất, sau khi trầm ngâm một lúc, gã ta nói: "Tôi dám!"
Giọng nói của gã ta hoàn toàn thô kệch như trước đây, có chút không hợp với khuôn mặt đẹp trai của gã ta. Có thể nói sự kiên quyết dũng cảm của anh ta khi nói chuyện thực sự khiến người thưởng thức, có một loại tương phản cực lớn, lại thêm trên người gã ta có hơi thở xã hội đen nhàn nhạt, mơ hồ tạo thành một phong cách riêng.
Lông mày Cố Tiểu Tây cong lên, giọng nói cô giống như tiếng suối trong vắt, như tiếng ngọc bội va vào nhau: "Được rồi! Vậy thì chúng ta sẽ làm vụ này.”
Cô vươn tay về phía Hình Kiện: "Cố Tiểu Tây, sau này anh gọi tôi là chị Cố là được."
Hình Kiện lắc đầu, bắt tay với Cố Tiểu Tây, gã ta có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn dùng giọng điệu khó chịu nói: "Tôi thấy cô không nhiều tuổi lắm, còn chưa đầy hai mươi phải không? Tôi đã hai mươi lăm rồi, chị Cố?"
Cố Tiểu Tây cười nhạt một tiếng, không trả lời, nếu muốn tính theo năm thì Hình Kiện phải gọi cô một tiếng dì.
"Tôi sẽ đưa Tống Kim Nam đi trước, anh ta sẽ tự thuyết phục Tống Lâm đi cứu người, đến lúc đó sẽ không thể giấu diếm chuyện nhà máy Lưu Ly được nữa, có lẽ thành phố Phong sẽ thay máu, anh chỉ cần cắm chắc rễ, chờ đợi hỗn loạn qua đi là được."
"Về phần lương thực, một thời gian ngắn nữa tôi sẽ đưa tới, chúc cho khu phố chợ đen của chúng ta sẽ thành công trước."
Cố Tiểu Tây từ trên người nhảy xuống, ánh mắt cô sáng ngời, nở một nụ cười hiền hòa với Hình Kiện.
Hình Kiện khẽ gật đầu: "Được rồi, tôi sẽ đợi cô, sau đó chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết."
Trước mắt chưa nhìn thấy lương thực, có nói gì cũng quá sớm, hai bên đã thiết lập lòng tin lần đầu tiên, chỉ sợ còn phải đợi đến khi thế lực thành phố Phong thay máu, lương thực được chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc đó mới có thể bàn sâu về câu chuyện chợ đen.
Khi hai bên ra khỏi nhà, trời đã sáng choang, bông tuyết bay tán loạn rơi vào trên mặt, buốt lạnh.
Hình Kiện liếc trộm Cố Tiểu Tây một chút, rồi sờ lên bụng nói: "Chị Cố, cô xem với mối quan hệ hiện tại của chúng ta, độc này..."
Cố Tiểu Tây nhíu mày lại, nhìn xung quanh, chậm rãi nhặt một mẩu cỏ khô từ trong góc, đưa cho Hình Kiện, nói với giọng điệu trấn định và thong dong: "Ầy, ăn cái này là được rồi."
Hình Kiện: "???"
Gã ta nghi ngờ nhìn cỏ khô mà Cố Tiểu Tây đưa qua, thoạt nhìn nó không khác gì cỏ dại.
Lông mày Hình Kiện nhíu chặt lại: "Cô đang đùa tôi à?"
"Tin hay không thì tuỳ." Cố Tiểu Tây cười ha ha, không muốn nói thêm gì nữa.
Gã ta chế giễu nhìn Cố Tiểu Tây: "Ý tưởng rất hay, nhưng khi thực hiện có chút hão huyền."
Cố Tiểu Tây cười cười: "Nếu như tôi có một con đường ổn định có thể sản xuất lương thực, trứng gà, hoa quả và các hàng hoá khác thì sao? NAnh có khả năng giúp tôi xây dựng một con phố chợ đen trước nay chưa từng có ở thành phố Phong, kiếm cho tôi tài phú liên tục không ngừng không?"
"Tôi có hàng, anh có người, một khi hợp tác làm vụ này, thì kết quả là cả hai cùng có lợi."
Nói xong, cô thả lỏng lưng, nghiêng dựa vào thùng gỗ đặt gần đầu giường, lúc ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Hình Kiện, trong mắt cô là vẻ bình tĩnh, không mảy may có chút chập trùng nào: "Nhưng mà anh cũng biết, lương thực, trứng gà đều là những thứ bị cấm mua bán, do quốc gia khống chế, làm như vậy dưới mũi quan chức rất dễ bị nhắm đến, có lẽ đến lúc đó anh sẽ bị đi tù, anh có dám không?"
Phản ứng đầu tiên của Hình Kiện là phản bác, gã ta không tin rằng cô thực sự có thể kiếm được nguồn lương thực, nhưng khi chạm đến ánh mắt của cô, gã ta lại giật mình.
Hành động của cô có chút lười biếng, khi ngước mắt nhìn thẳng, bên trong đôi mắt mèo linh động, mê người lại tràn đầy vẻ lạnh lùng, không phải là sự lạnh lùng thuần túy, ngược lại mang theo sát khí, lúc nhìn người khác, luôn có cảm giác sắc bén.
Nếu như hạng người này quyết định muốn làm gì, thì sẽ không phải nói một chút ngoài miệng, bởi vì cô sẽ không rảnh rỗi như vậy.
Hình Kiện nhìn chằm chằm Cố Tiểu Tây, sự chế giễu và ngờ vực trước đó đã biến mất, sau khi trầm ngâm một lúc, gã ta nói: "Tôi dám!"
Giọng nói của gã ta hoàn toàn thô kệch như trước đây, có chút không hợp với khuôn mặt đẹp trai của gã ta. Có thể nói sự kiên quyết dũng cảm của anh ta khi nói chuyện thực sự khiến người thưởng thức, có một loại tương phản cực lớn, lại thêm trên người gã ta có hơi thở xã hội đen nhàn nhạt, mơ hồ tạo thành một phong cách riêng.
Lông mày Cố Tiểu Tây cong lên, giọng nói cô giống như tiếng suối trong vắt, như tiếng ngọc bội va vào nhau: "Được rồi! Vậy thì chúng ta sẽ làm vụ này.”
Cô vươn tay về phía Hình Kiện: "Cố Tiểu Tây, sau này anh gọi tôi là chị Cố là được."
Hình Kiện lắc đầu, bắt tay với Cố Tiểu Tây, gã ta có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn dùng giọng điệu khó chịu nói: "Tôi thấy cô không nhiều tuổi lắm, còn chưa đầy hai mươi phải không? Tôi đã hai mươi lăm rồi, chị Cố?"
Cố Tiểu Tây cười nhạt một tiếng, không trả lời, nếu muốn tính theo năm thì Hình Kiện phải gọi cô một tiếng dì.
"Tôi sẽ đưa Tống Kim Nam đi trước, anh ta sẽ tự thuyết phục Tống Lâm đi cứu người, đến lúc đó sẽ không thể giấu diếm chuyện nhà máy Lưu Ly được nữa, có lẽ thành phố Phong sẽ thay máu, anh chỉ cần cắm chắc rễ, chờ đợi hỗn loạn qua đi là được."
"Về phần lương thực, một thời gian ngắn nữa tôi sẽ đưa tới, chúc cho khu phố chợ đen của chúng ta sẽ thành công trước."
Cố Tiểu Tây từ trên người nhảy xuống, ánh mắt cô sáng ngời, nở một nụ cười hiền hòa với Hình Kiện.
Hình Kiện khẽ gật đầu: "Được rồi, tôi sẽ đợi cô, sau đó chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết."
Trước mắt chưa nhìn thấy lương thực, có nói gì cũng quá sớm, hai bên đã thiết lập lòng tin lần đầu tiên, chỉ sợ còn phải đợi đến khi thế lực thành phố Phong thay máu, lương thực được chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc đó mới có thể bàn sâu về câu chuyện chợ đen.
Khi hai bên ra khỏi nhà, trời đã sáng choang, bông tuyết bay tán loạn rơi vào trên mặt, buốt lạnh.
Hình Kiện liếc trộm Cố Tiểu Tây một chút, rồi sờ lên bụng nói: "Chị Cố, cô xem với mối quan hệ hiện tại của chúng ta, độc này..."
Cố Tiểu Tây nhíu mày lại, nhìn xung quanh, chậm rãi nhặt một mẩu cỏ khô từ trong góc, đưa cho Hình Kiện, nói với giọng điệu trấn định và thong dong: "Ầy, ăn cái này là được rồi."
Hình Kiện: "???"
Gã ta nghi ngờ nhìn cỏ khô mà Cố Tiểu Tây đưa qua, thoạt nhìn nó không khác gì cỏ dại.
Lông mày Hình Kiện nhíu chặt lại: "Cô đang đùa tôi à?"
"Tin hay không thì tuỳ." Cố Tiểu Tây cười ha ha, không muốn nói thêm gì nữa.
/1150
|