Con ngươi của Tống Kim An co rụt lại, hai tay không tự chủ được siết chặt lại, hỏi: "Chẳng lẽ không phải bởi vì chuyện của nhà họ Yến hay sao?"
Anh ta nhận được thư cho nên mới đến đây. Ở trong thư, cha của anh ta nói rằng chuyện của nhà họ Yến đã có kết luận nên bảo anh ta về nhà một chuyến.
Khi nhà họ Yến xảy ra chuyện, anh ta lo lắng khó chịu hơn bất kỳ ai khác. Anh ta và Yến Thiếu Ngu cùng nhau lớn lên từ bé nên tất nhiên là tình cảm giữa bọn họ tốt hơn rất nhiều so với người ngoài. Nhà họ Tống không bị ảnh hưởng nên giang tay giúp đỡ cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng mà anh ta lại mơ hồ phát giác ra chuyện nhà họ Yến bị sụp đổ cũng không phải là đơn giản như vậy. Hình như cha mẹ của anh ta không muốn nhúng tay vào trong sự việc này.
"Nhà họ Yến?" Thạch Bác sững sờ, anh ta chợt cười khổ một tiếng. Chủ tịch tỉnh vì muốn gọi người tới đây mà không từ bất cứ thủ đoạn nào cả.
Bây giờ, nhà họ Yến là một bãi mìn không thể chạm đến ở trong mắt mọi người và chẳng có ai tình nguyện dính líu vào chuyện này cả. Tuy nhiên, anh ta cũng biết rõ Tống Kim An là một người có tình có nghĩa, anh ta dành nhiều tình cảm cho nhà họ Yến và luôn muốn lợi dụng quyền lực trong nhà để hỗ trợ bọn họ.
Đáng tiếc là sự sụp đổ của nhà họ Yến là kết quả từ áp lực của nhiều ông lớn khác nhau, bản thân nhà họ Tống cũng là một bên cầm dao thì làm sao có thể giúp được cái gì cơ chứ?
"Kim An, em quá ngây thơ rồi." Thạch Bác lắc đầu giễu cợt, anh ta không muốn nói quá nhiều về nhà họ Yến nên nói lảng sang chuyện khác: "Trên thực tế, chủ tịch gọi em về đây là có chuyện quan trọng cần em tới làm, chỉ có mình em mới có thể làm được. Đồng chí Cố ở bên cạnh em chính là một cái bẫy. Đợi chút nữa, anh sẽ đưa cô ta rời khỏi đây. Về phần của em, em cũng đừng gặp lại cô ta nữa."
Tống Kim An tỏ vẻ khó hiểu hỏi: "Anh Thạch Bác, cuối cùng là anh đang nói cái gì vậy? Ngay cả một câu mà em nghe cũng không hiểu! Em không thể cứ như vậy mà mặc kệ đồng chí Cố được, cô ấy giúp em bình yên vô sự đến tỉnh H thì làm sao em có thể làm một tiểu nhân bội bạc được chứ?"
Thạch Bác dừng một chút, vẻ mặt của anh ta hơi nghiêm túc nói: "Em suy nghĩ như thế nào cũng không quan trọng. Đây là yêu cầu của chủ tịch tỉnh."
"Cha của em sao? Không phải là anh nói ông ấy... Cuối cùng là mọi người đang muốn làm cái gì vậy?" Tống Kim An chỉ cảm thấy đau đầu, trong lòng anh ta xuất hiện sự bất an, luôn có cảm giác bản thân không nên cứ như vậy mà đến tỉnh H và muốn bỏ chạy khỏi đây.
Nghĩ như vậy, Tống Kim An đi vòng qua người Thạch Bác, chuẩn bị đi xuống lầu đưa Cố Tiểu Tây rời khỏi khuôn viên thành ủy trước.
Thạch Bác dùng sức đẩy anh ta một cái, Tống Kim An lảo đảo một cái rồi té ngã lên chiếc giường ở sau lưng. Thạch Bác yên lặng nhìn anh ta một cái, chợt đi ra khỏi căn phòng dành cho khách, yên tâm thoải mái khép cửa phòng lại, thuận tay dùng chìa khoá khóa trái cánh cửa.
"Làm cái gì vậy? Thạch Bác! Thả em ra ngoài! Lập tức thả em ra ngoài!" Tống Kim An ở bên trong ra sức kéo mạnh cánh cửa, đáng tiếc là cánh cửa không hề di chuyển. Anh ta gắt gỏng đến cực điểm, sau đó hung hăng đá mạnh hai cái.
Thạch Bác mím môi, bình tĩnh nói: "Kim An, chờ anh đưa đồng chí Cố rời khỏi đây, sau đó anh sẽ thả em ra ngoài."
Dứt lời, Tống Kim An ở bên trong cánh cửa nghe thấy tiếng bước chân đi từ từ xa dần của Thạch Bác.
"Thạch Bác!" Tống Kim An đập cửa rầm rầm, anh ta quay đầu lại đi mở cửa sổ, nhưng Thạch Bác đã chuẩn bị sẵn từ lâu, cửa sổ đã được đóng kín, căn bản là mở không ra. Anh ta tiếp tục nghiến răng nghiến lợi đạp hai cái, chợt chán nản ngồi phịch xuống đất.
Tống Kim An ngồi dưới đất, hai tay ôm đầu, anh ta không dám nhìn tới nét mặt của Cố Tiểu Tây rời khỏi khuôn viên thành ủy.
Rõ ràng là anh ta đã đồng ý với cô rồi, nhưng ngay cả một chuyện mà cũng không làm được. Vốn dĩ cô đã chán ghét anh ta rồi, nếu như cô nghe được câu nói mời cô ra khỏi đây từ miệng của Thạch Bác, chắc chắn là cô sẽ nghĩ anh ta là một người nói không giữ lời và vô tình vô nghĩa.
Vì sao lại đến nông nỗi này cơ chứ? Anh ta chỉ là muốn cải thiện mối quan hệ với cô, cho dù là làm bạn bè bình thường cũng được, vì sao chứ!
Đây là lần thứ hai từ nhỏ đến lớn Tống Kim An cảm nhận được cảm giác bất lực, lần đầu tiên chính là lúc nhà họ Yến xảy ra chuyện.
Ở dưới lầu, Cố Tiểu Tây đang ngồi ở trên ghế sô pha, vẻ mặt yên tĩnh chờ đợi.
Anh ta nhận được thư cho nên mới đến đây. Ở trong thư, cha của anh ta nói rằng chuyện của nhà họ Yến đã có kết luận nên bảo anh ta về nhà một chuyến.
Khi nhà họ Yến xảy ra chuyện, anh ta lo lắng khó chịu hơn bất kỳ ai khác. Anh ta và Yến Thiếu Ngu cùng nhau lớn lên từ bé nên tất nhiên là tình cảm giữa bọn họ tốt hơn rất nhiều so với người ngoài. Nhà họ Tống không bị ảnh hưởng nên giang tay giúp đỡ cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng mà anh ta lại mơ hồ phát giác ra chuyện nhà họ Yến bị sụp đổ cũng không phải là đơn giản như vậy. Hình như cha mẹ của anh ta không muốn nhúng tay vào trong sự việc này.
"Nhà họ Yến?" Thạch Bác sững sờ, anh ta chợt cười khổ một tiếng. Chủ tịch tỉnh vì muốn gọi người tới đây mà không từ bất cứ thủ đoạn nào cả.
Bây giờ, nhà họ Yến là một bãi mìn không thể chạm đến ở trong mắt mọi người và chẳng có ai tình nguyện dính líu vào chuyện này cả. Tuy nhiên, anh ta cũng biết rõ Tống Kim An là một người có tình có nghĩa, anh ta dành nhiều tình cảm cho nhà họ Yến và luôn muốn lợi dụng quyền lực trong nhà để hỗ trợ bọn họ.
Đáng tiếc là sự sụp đổ của nhà họ Yến là kết quả từ áp lực của nhiều ông lớn khác nhau, bản thân nhà họ Tống cũng là một bên cầm dao thì làm sao có thể giúp được cái gì cơ chứ?
"Kim An, em quá ngây thơ rồi." Thạch Bác lắc đầu giễu cợt, anh ta không muốn nói quá nhiều về nhà họ Yến nên nói lảng sang chuyện khác: "Trên thực tế, chủ tịch gọi em về đây là có chuyện quan trọng cần em tới làm, chỉ có mình em mới có thể làm được. Đồng chí Cố ở bên cạnh em chính là một cái bẫy. Đợi chút nữa, anh sẽ đưa cô ta rời khỏi đây. Về phần của em, em cũng đừng gặp lại cô ta nữa."
Tống Kim An tỏ vẻ khó hiểu hỏi: "Anh Thạch Bác, cuối cùng là anh đang nói cái gì vậy? Ngay cả một câu mà em nghe cũng không hiểu! Em không thể cứ như vậy mà mặc kệ đồng chí Cố được, cô ấy giúp em bình yên vô sự đến tỉnh H thì làm sao em có thể làm một tiểu nhân bội bạc được chứ?"
Thạch Bác dừng một chút, vẻ mặt của anh ta hơi nghiêm túc nói: "Em suy nghĩ như thế nào cũng không quan trọng. Đây là yêu cầu của chủ tịch tỉnh."
"Cha của em sao? Không phải là anh nói ông ấy... Cuối cùng là mọi người đang muốn làm cái gì vậy?" Tống Kim An chỉ cảm thấy đau đầu, trong lòng anh ta xuất hiện sự bất an, luôn có cảm giác bản thân không nên cứ như vậy mà đến tỉnh H và muốn bỏ chạy khỏi đây.
Nghĩ như vậy, Tống Kim An đi vòng qua người Thạch Bác, chuẩn bị đi xuống lầu đưa Cố Tiểu Tây rời khỏi khuôn viên thành ủy trước.
Thạch Bác dùng sức đẩy anh ta một cái, Tống Kim An lảo đảo một cái rồi té ngã lên chiếc giường ở sau lưng. Thạch Bác yên lặng nhìn anh ta một cái, chợt đi ra khỏi căn phòng dành cho khách, yên tâm thoải mái khép cửa phòng lại, thuận tay dùng chìa khoá khóa trái cánh cửa.
"Làm cái gì vậy? Thạch Bác! Thả em ra ngoài! Lập tức thả em ra ngoài!" Tống Kim An ở bên trong ra sức kéo mạnh cánh cửa, đáng tiếc là cánh cửa không hề di chuyển. Anh ta gắt gỏng đến cực điểm, sau đó hung hăng đá mạnh hai cái.
Thạch Bác mím môi, bình tĩnh nói: "Kim An, chờ anh đưa đồng chí Cố rời khỏi đây, sau đó anh sẽ thả em ra ngoài."
Dứt lời, Tống Kim An ở bên trong cánh cửa nghe thấy tiếng bước chân đi từ từ xa dần của Thạch Bác.
"Thạch Bác!" Tống Kim An đập cửa rầm rầm, anh ta quay đầu lại đi mở cửa sổ, nhưng Thạch Bác đã chuẩn bị sẵn từ lâu, cửa sổ đã được đóng kín, căn bản là mở không ra. Anh ta tiếp tục nghiến răng nghiến lợi đạp hai cái, chợt chán nản ngồi phịch xuống đất.
Tống Kim An ngồi dưới đất, hai tay ôm đầu, anh ta không dám nhìn tới nét mặt của Cố Tiểu Tây rời khỏi khuôn viên thành ủy.
Rõ ràng là anh ta đã đồng ý với cô rồi, nhưng ngay cả một chuyện mà cũng không làm được. Vốn dĩ cô đã chán ghét anh ta rồi, nếu như cô nghe được câu nói mời cô ra khỏi đây từ miệng của Thạch Bác, chắc chắn là cô sẽ nghĩ anh ta là một người nói không giữ lời và vô tình vô nghĩa.
Vì sao lại đến nông nỗi này cơ chứ? Anh ta chỉ là muốn cải thiện mối quan hệ với cô, cho dù là làm bạn bè bình thường cũng được, vì sao chứ!
Đây là lần thứ hai từ nhỏ đến lớn Tống Kim An cảm nhận được cảm giác bất lực, lần đầu tiên chính là lúc nhà họ Yến xảy ra chuyện.
Ở dưới lầu, Cố Tiểu Tây đang ngồi ở trên ghế sô pha, vẻ mặt yên tĩnh chờ đợi.
/1150
|