Bên kia, Cố Tiểu Tây đang ở trên xe buýt cũng không vội mở phong thư ra, chỉ trở tay đưa đồ vào không gian Tu Di, sau đó quay sang nói chuyện với một thanh niên ngồi bên cạnh, chuẩn bị tìm một nơi để đặt chân trước.
Sau một hồi trò chuyện và hỏi thăm, Cố Tiểu Tây quyết định chọn đường Thịnh Hoa ở thành phố Hoài Hải.
Đường Thịnh Hoa là con đường phồn hoa nhất thành phố Hoài Hải, nơi có vài cửa hàng ký gửi, trước tiên cô có thể viết thư cho Yến Thiếu Ngu thông báo rằng mình đã ở thành phố Hoài Hải, sau đó tìm cách gặp mặt, trong khoảng thời gian này, cô có thể đến cửa hàng ký gửi để bán vòng tay.
Tuy gặp Yến Thiếu Ngu là chuyện quan trọng, nhưng gửi bán vòng tay, lấy tiền trở về cũng là chuyện lớn.
Sắc trời dần tối, xe buýt lắc lắc ung dung đi tới đường Thịnh Hoa, Cố Tiểu Tây vừa xuống xe đã thấy một nhà khách.
Trước khi rời khỏi Đại đội sản xuất Đạo Lao Tử, cô đã xin một bức thư giới thiệu, đặc biệt dùng cho nhà khách.
Nhà khách đầu tiên ở thành phố Hoài Hải.
Cố Tiểu Tây thành công bước vào một căn phòng đơn giản sạch sẽ, mặc dù giá cả đắt hơn, một đêm có giá một đồng năm, nhưng dù sao cũng tiện lợi hơn nhiều so với ở hai hoặc ba người, cô có không gian Tu Di, nếu có người ở cùng thì khi lấy dùng đồ thực sự rất bất tiện.
Vừa bước vào phòng, Cố Tiểu Tây đã ngồi xuống trước bàn, lấy giấy bút từ bên trong không gian ra viết một bức thư cho Yến Thiếu Ngu.
Lúc này bưu điện đã tan làm, sáng sớm ngày mai thư sẽ được gửi đi, theo khoảng cách này thì thư sẽ được chuyển đi trong khoảng một ngày, trong khoảng thời gian này, vừa hay cô có thể đến cửa hàng ký gửi bán vòng tay ngọc bích đi.
Sau khi viết xong thư, Cố Tiểu Tây duỗi eo, khẽ lật cổ tay một cái, lại lấy ra một cái bánh bao thịt từ trong không gian, bánh bao thịt đặt ở trong nhà tranh vẫn còn bốc hơi như khi vừa lấy ra khỏi nồi, ăn vào ấm hết cả bụng.
Sau khi ăn xong bánh bao, Cố Tiểu Tây lại uống chút nước giếng không gian, bữa tối đã được giải quyết như vậy.
Cô cầm chậu đi lấy nước, rửa mặt, sau đó đóng cửa chuẩn bị nghỉ ngơi, khi nằm trên chiếc giường nhỏ, đột nhiên nhớ tới phong thư do Thạch Bác đưa, cô nhíu mày lấy thư mở ra.
Phong thư dày trong tay nặng trĩu, lúc mở ra cũng không khiến Cố Tiểu Tây thất vọng, bên trong là từng tờ đại đoàn kết mới tinh, cô đếm một chút, có mười tờ, cũng chính là một trăm đồng tiền.
Trừ cái đó ra, còn có chút ngân phiếu định mức, phiếu lương thực, phiếu thịt, phiếu dầu, phiếu trứng gà…Vô cùng phong phú.
Cố Tiểu Tây khẽ cười một tiếng, Thạch Bác này đúng là biết làm người, tuy nói đưa tiền cho cô là biến tướng của việc "Đuổi" người, nhưng thù lao này thật sự rất hào phóng, cũng không uổng công cô đã dùng năng lực chữa trị cho Tống Kim An suốt dọc đường.
Cô cất kỹ tiền giấy, nói nhỏ: "Rất không tệ, lần sau có cơ hội thì tống tiền một chút."
Cố Tiểu Tây bị suy nghĩ của chính mình làm cho thích thú, cô tắt đèn, ngủ thiếp đi dưới chăn bông.
Mấy ngày nay bận rộn trên xe lửa, cả thể xác lẫn tinh thần cô đều mệt mỏi, thực sự phải ngủ một giấc thật ngon.
Sáng sớm hôm sau, lúc Cố Tiểu Tây tỉnh lại đã là tám giờ sáng.
Cô dọn dẹp đơn giản một chút, lại gặm một cái bánh bao, sau đó cầm thư đến bưu điện, mua một con tem rồi thuận lợi gửi thư ra ngoài, theo những gì nhân viên bưu điện nói thì buổi tối hôm nay có thể gửi đến tay Yến Thiếu Ngu.
Cố Tiểu Tây hài lòng gật đầu, sau khi rời bưu điện, cô đi đến con đường chính ở phố Thịnh Hoa, chuẩn bị ghé thăm cửa hàng ký gửi ở đây.
Khi cô đến phố Thịnh Hoa, các cửa hàng trên phố đã mở rồi, thoạt nhìn thực sự có một vài cửa hàng ký gửi, và xét theo quy mô của mặt tiền cửa hàng, nó lớn hơn nhiều so với cửa hàng cô đến ở thành phố Chu Lan.
Cố Tiểu Tây cầm hộp gỗ vòng tay đi tìm cửa hàng ký gửi lớn nhất rồi đi vào.
Tuy nhiên, ngay khi bước vào cửa, cô đã hối hận.
Bên trong cửa hàng này toàn oanh oanh yến yến, cảnh xuân tươi đẹp, người không biết còn tưởng là làm loại nghề nghiệp không đứng đắn kia, nhưng sau khi nhìn kỹ, cô lại nhận ra những người phụ nữ này đều ăn mặc đều rất đẹp, tuyệt đối không phải người xuất thân từ gia đình bình thường.
Cố Tiểu Tây vốn định rời đi, nhưng sau khi nghe những gì đám oanh oanh yến yến này nói thì ánh mắt khẽ lóe lên, cô đổi ý.
Sau một hồi trò chuyện và hỏi thăm, Cố Tiểu Tây quyết định chọn đường Thịnh Hoa ở thành phố Hoài Hải.
Đường Thịnh Hoa là con đường phồn hoa nhất thành phố Hoài Hải, nơi có vài cửa hàng ký gửi, trước tiên cô có thể viết thư cho Yến Thiếu Ngu thông báo rằng mình đã ở thành phố Hoài Hải, sau đó tìm cách gặp mặt, trong khoảng thời gian này, cô có thể đến cửa hàng ký gửi để bán vòng tay.
Tuy gặp Yến Thiếu Ngu là chuyện quan trọng, nhưng gửi bán vòng tay, lấy tiền trở về cũng là chuyện lớn.
Sắc trời dần tối, xe buýt lắc lắc ung dung đi tới đường Thịnh Hoa, Cố Tiểu Tây vừa xuống xe đã thấy một nhà khách.
Trước khi rời khỏi Đại đội sản xuất Đạo Lao Tử, cô đã xin một bức thư giới thiệu, đặc biệt dùng cho nhà khách.
Nhà khách đầu tiên ở thành phố Hoài Hải.
Cố Tiểu Tây thành công bước vào một căn phòng đơn giản sạch sẽ, mặc dù giá cả đắt hơn, một đêm có giá một đồng năm, nhưng dù sao cũng tiện lợi hơn nhiều so với ở hai hoặc ba người, cô có không gian Tu Di, nếu có người ở cùng thì khi lấy dùng đồ thực sự rất bất tiện.
Vừa bước vào phòng, Cố Tiểu Tây đã ngồi xuống trước bàn, lấy giấy bút từ bên trong không gian ra viết một bức thư cho Yến Thiếu Ngu.
Lúc này bưu điện đã tan làm, sáng sớm ngày mai thư sẽ được gửi đi, theo khoảng cách này thì thư sẽ được chuyển đi trong khoảng một ngày, trong khoảng thời gian này, vừa hay cô có thể đến cửa hàng ký gửi bán vòng tay ngọc bích đi.
Sau khi viết xong thư, Cố Tiểu Tây duỗi eo, khẽ lật cổ tay một cái, lại lấy ra một cái bánh bao thịt từ trong không gian, bánh bao thịt đặt ở trong nhà tranh vẫn còn bốc hơi như khi vừa lấy ra khỏi nồi, ăn vào ấm hết cả bụng.
Sau khi ăn xong bánh bao, Cố Tiểu Tây lại uống chút nước giếng không gian, bữa tối đã được giải quyết như vậy.
Cô cầm chậu đi lấy nước, rửa mặt, sau đó đóng cửa chuẩn bị nghỉ ngơi, khi nằm trên chiếc giường nhỏ, đột nhiên nhớ tới phong thư do Thạch Bác đưa, cô nhíu mày lấy thư mở ra.
Phong thư dày trong tay nặng trĩu, lúc mở ra cũng không khiến Cố Tiểu Tây thất vọng, bên trong là từng tờ đại đoàn kết mới tinh, cô đếm một chút, có mười tờ, cũng chính là một trăm đồng tiền.
Trừ cái đó ra, còn có chút ngân phiếu định mức, phiếu lương thực, phiếu thịt, phiếu dầu, phiếu trứng gà…Vô cùng phong phú.
Cố Tiểu Tây khẽ cười một tiếng, Thạch Bác này đúng là biết làm người, tuy nói đưa tiền cho cô là biến tướng của việc "Đuổi" người, nhưng thù lao này thật sự rất hào phóng, cũng không uổng công cô đã dùng năng lực chữa trị cho Tống Kim An suốt dọc đường.
Cô cất kỹ tiền giấy, nói nhỏ: "Rất không tệ, lần sau có cơ hội thì tống tiền một chút."
Cố Tiểu Tây bị suy nghĩ của chính mình làm cho thích thú, cô tắt đèn, ngủ thiếp đi dưới chăn bông.
Mấy ngày nay bận rộn trên xe lửa, cả thể xác lẫn tinh thần cô đều mệt mỏi, thực sự phải ngủ một giấc thật ngon.
Sáng sớm hôm sau, lúc Cố Tiểu Tây tỉnh lại đã là tám giờ sáng.
Cô dọn dẹp đơn giản một chút, lại gặm một cái bánh bao, sau đó cầm thư đến bưu điện, mua một con tem rồi thuận lợi gửi thư ra ngoài, theo những gì nhân viên bưu điện nói thì buổi tối hôm nay có thể gửi đến tay Yến Thiếu Ngu.
Cố Tiểu Tây hài lòng gật đầu, sau khi rời bưu điện, cô đi đến con đường chính ở phố Thịnh Hoa, chuẩn bị ghé thăm cửa hàng ký gửi ở đây.
Khi cô đến phố Thịnh Hoa, các cửa hàng trên phố đã mở rồi, thoạt nhìn thực sự có một vài cửa hàng ký gửi, và xét theo quy mô của mặt tiền cửa hàng, nó lớn hơn nhiều so với cửa hàng cô đến ở thành phố Chu Lan.
Cố Tiểu Tây cầm hộp gỗ vòng tay đi tìm cửa hàng ký gửi lớn nhất rồi đi vào.
Tuy nhiên, ngay khi bước vào cửa, cô đã hối hận.
Bên trong cửa hàng này toàn oanh oanh yến yến, cảnh xuân tươi đẹp, người không biết còn tưởng là làm loại nghề nghiệp không đứng đắn kia, nhưng sau khi nhìn kỹ, cô lại nhận ra những người phụ nữ này đều ăn mặc đều rất đẹp, tuyệt đối không phải người xuất thân từ gia đình bình thường.
Cố Tiểu Tây vốn định rời đi, nhưng sau khi nghe những gì đám oanh oanh yến yến này nói thì ánh mắt khẽ lóe lên, cô đổi ý.
/1150
|