Cố Tiểu Tây đứng dậy, đi về phía Yến Thiếu Ngu.
Tống Kim An nhận ra động tĩnh, đờ đẫn ngẩng đầu nhìn qua, Yến Thiếu Ngu và Cố Tiểu Tây đứng chung một chỗ, giống như một bức họa.
Anh ta mỉm cười, kéo cơ thể mệt mỏi đi tới: "Thiếu Ngu."
Yến Thiếu Ngu đè nén cảm xúc nặng nề, nhìn Tống Kim An, hai người đã lâu không gặp, bây giờ gặp lại, anh mới nhận ra Tống Kim An đã thay đổi, ánh mắt anh ta không còn trong veo như trước nữa, giống như một ông lão gần đất xa trời.
Nỗi buồn vụt qua trong mắt anh, anh chỉ thờ ơ gật đầu với Tống Kim An.
Trong lòng Tống Kim An càng thêm cay đắng, anh ta cụp mắt, nói: "Bọn họ đều đã ra ngoài rồi, các anh không đi ra xem à?"
“Đi thôi.” Yến Thiếu Ngu nắm tay Cố Tiểu Tây đi ra cửa.
Hứa Ân đứng ở bên cạnh Bạch Thải Vi, nhìn ba người cách đó không xa, trong mắt tràn đầy tò mò: "Thải Vi, đó thật sự là Yến Thiếu Ngu sao?"
Bạch Thải Vi nhìn bàn tay Yến Thiếu Ngu đang nắm tay Cố Tiểu Tây, không mặn không nhạt nói: "Đúng vậy thì sao?"
Hứa Ân gật đầu đồng ý: "Ừ, đúng vậy thì sao chứ? Nhà họ Yến đã không còn là nhà họ Yến hùng mạnh như trước nữa, Yến Thiếu Ngu cũng không còn là anh ba Yến được mọi người săn đón nữa."
Giọng điệu cô ta có chút thương hại, nhưng trong lòng lại khó hiểu dâng lên chút vui mừng, con cưng của trời rơi xuống phàm trần, người từng phải ngẩng đầu lên nhìn giờ đây đã bị giẫm xuống bùn, cảm giác này thực sự sảng khoái không thể tả được
Có điều, cô ta vừa nói xong, Bạch Thải Vi lại lạnh lùng nhìn cô ta.
Hứa Ân bị ánh mắt này làm cho giật mình, vừa định mở miệng nói, Bạch Thải Vi đã đi về phía cửa hội trường.
"Cô ta tự nhiên sao thế nhỉ?" Hứa Âm lẩm bẩm một mình, nghĩ tới lời mình vừa nói, ánh mắt đột nhiên thay đổi, kinh ngạc bịt miệng, trên mặt lộ ra vẻ không dám tin, không thể nào đâu nhỉ? Bạch Thải Vi, thích Yến Thiếu Ngu ư?
Tin tức này đối với cô ta mà nói không kém gì một tiếng sấm, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì, đúng là có khả năng!
Bất kể là ngoại hình hay xuất thân, Tống Kim An đều rất xứng đôi với Bạch Thải Vi, cuộc hôn nhân giữa hai người rất được mong đợi, rõ ràng mới đầu Bạch Thải Vi không ghét, cũng nghĩ đến việc ăn mặc thật đẹp, để gây ấn tượng tốt với Tống Kim An.
Nhưng hôm nay vừa bước vào hội trường, cô ta đã mất hồn mất vía, nhìn rất mất mát và nôn nóng, hoàn toàn khác với thường ngày.
Nhớ lại những lời cô ta vừa nhắm vào Cố Tiểu Tây, nghe giống như một người phụ nữ cầu mà không được, tràn đầy lòng ghen tị vậy?
Hứa Ân càng nghĩ càng mở to mắt, xem ra là không sai.
Cô ta đúng là bị mỡ heo bám đầy đầu óc, đường đường là con trai chủ tịch tỉnh lại không thích, lại đi thích một gã không có gì, Yến Thiếu Ngu trước đây rạng rỡ bao nhiêu, thì bây giờ sa sút bấy nhiêu, Bạch Thải Vi bị mù, nhưng cô ta thì không.
Mắt Hứa Ân lóe lên, nghĩ đến mối hôn sự trước mắt, nếu Bạch Thải Vi đã không thích Tống Kim An, vậy tại sao cô ta không thay vị trí đó chứ?
Cha cô ta và chủ tịch tỉnh Tống Lâm là người trên cùng một con đường, nói là thân tín cũng không ngoa, đã như vậy, cô ta đứng bên cạnh Tống Kim An là hoàn toàn hợp lý, một người đàn ông như vậy, Bạch Thải Vi không muốn, nhưng cô ta thì muốn!
Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Ân có chút vui mừng, ưỡn ngực bước ra khỏi hội trường.
Cô ta phải suy nghĩ cẩn thận, làm sao mới có thể vượt qua Bạch Thải Vi, giành được thiện cảm của anh Kim An.
Bên ngoài hội trường, tuyết dày đã ngừng rơi, hai bên khuôn viên thành ủy rộng lớn được trang trí hoa nhân tạo, ở giữa trải một tấm thảm đỏ dài, mấy người Từ Xuyên Cốc, Tống Lâm, Bạch Kính đứng ở phía trước, cúi đầu nói gì đó.
Yến Thiếu Ngu kéo Cố Tiểu Tây ra khỏi hội trường, hai người đứng trong góc, không thu hút sự chú ý của người khác.
Tống Kim An nhận ra động tĩnh, đờ đẫn ngẩng đầu nhìn qua, Yến Thiếu Ngu và Cố Tiểu Tây đứng chung một chỗ, giống như một bức họa.
Anh ta mỉm cười, kéo cơ thể mệt mỏi đi tới: "Thiếu Ngu."
Yến Thiếu Ngu đè nén cảm xúc nặng nề, nhìn Tống Kim An, hai người đã lâu không gặp, bây giờ gặp lại, anh mới nhận ra Tống Kim An đã thay đổi, ánh mắt anh ta không còn trong veo như trước nữa, giống như một ông lão gần đất xa trời.
Nỗi buồn vụt qua trong mắt anh, anh chỉ thờ ơ gật đầu với Tống Kim An.
Trong lòng Tống Kim An càng thêm cay đắng, anh ta cụp mắt, nói: "Bọn họ đều đã ra ngoài rồi, các anh không đi ra xem à?"
“Đi thôi.” Yến Thiếu Ngu nắm tay Cố Tiểu Tây đi ra cửa.
Hứa Ân đứng ở bên cạnh Bạch Thải Vi, nhìn ba người cách đó không xa, trong mắt tràn đầy tò mò: "Thải Vi, đó thật sự là Yến Thiếu Ngu sao?"
Bạch Thải Vi nhìn bàn tay Yến Thiếu Ngu đang nắm tay Cố Tiểu Tây, không mặn không nhạt nói: "Đúng vậy thì sao?"
Hứa Ân gật đầu đồng ý: "Ừ, đúng vậy thì sao chứ? Nhà họ Yến đã không còn là nhà họ Yến hùng mạnh như trước nữa, Yến Thiếu Ngu cũng không còn là anh ba Yến được mọi người săn đón nữa."
Giọng điệu cô ta có chút thương hại, nhưng trong lòng lại khó hiểu dâng lên chút vui mừng, con cưng của trời rơi xuống phàm trần, người từng phải ngẩng đầu lên nhìn giờ đây đã bị giẫm xuống bùn, cảm giác này thực sự sảng khoái không thể tả được
Có điều, cô ta vừa nói xong, Bạch Thải Vi lại lạnh lùng nhìn cô ta.
Hứa Ân bị ánh mắt này làm cho giật mình, vừa định mở miệng nói, Bạch Thải Vi đã đi về phía cửa hội trường.
"Cô ta tự nhiên sao thế nhỉ?" Hứa Âm lẩm bẩm một mình, nghĩ tới lời mình vừa nói, ánh mắt đột nhiên thay đổi, kinh ngạc bịt miệng, trên mặt lộ ra vẻ không dám tin, không thể nào đâu nhỉ? Bạch Thải Vi, thích Yến Thiếu Ngu ư?
Tin tức này đối với cô ta mà nói không kém gì một tiếng sấm, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì, đúng là có khả năng!
Bất kể là ngoại hình hay xuất thân, Tống Kim An đều rất xứng đôi với Bạch Thải Vi, cuộc hôn nhân giữa hai người rất được mong đợi, rõ ràng mới đầu Bạch Thải Vi không ghét, cũng nghĩ đến việc ăn mặc thật đẹp, để gây ấn tượng tốt với Tống Kim An.
Nhưng hôm nay vừa bước vào hội trường, cô ta đã mất hồn mất vía, nhìn rất mất mát và nôn nóng, hoàn toàn khác với thường ngày.
Nhớ lại những lời cô ta vừa nhắm vào Cố Tiểu Tây, nghe giống như một người phụ nữ cầu mà không được, tràn đầy lòng ghen tị vậy?
Hứa Ân càng nghĩ càng mở to mắt, xem ra là không sai.
Cô ta đúng là bị mỡ heo bám đầy đầu óc, đường đường là con trai chủ tịch tỉnh lại không thích, lại đi thích một gã không có gì, Yến Thiếu Ngu trước đây rạng rỡ bao nhiêu, thì bây giờ sa sút bấy nhiêu, Bạch Thải Vi bị mù, nhưng cô ta thì không.
Mắt Hứa Ân lóe lên, nghĩ đến mối hôn sự trước mắt, nếu Bạch Thải Vi đã không thích Tống Kim An, vậy tại sao cô ta không thay vị trí đó chứ?
Cha cô ta và chủ tịch tỉnh Tống Lâm là người trên cùng một con đường, nói là thân tín cũng không ngoa, đã như vậy, cô ta đứng bên cạnh Tống Kim An là hoàn toàn hợp lý, một người đàn ông như vậy, Bạch Thải Vi không muốn, nhưng cô ta thì muốn!
Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Ân có chút vui mừng, ưỡn ngực bước ra khỏi hội trường.
Cô ta phải suy nghĩ cẩn thận, làm sao mới có thể vượt qua Bạch Thải Vi, giành được thiện cảm của anh Kim An.
Bên ngoài hội trường, tuyết dày đã ngừng rơi, hai bên khuôn viên thành ủy rộng lớn được trang trí hoa nhân tạo, ở giữa trải một tấm thảm đỏ dài, mấy người Từ Xuyên Cốc, Tống Lâm, Bạch Kính đứng ở phía trước, cúi đầu nói gì đó.
Yến Thiếu Ngu kéo Cố Tiểu Tây ra khỏi hội trường, hai người đứng trong góc, không thu hút sự chú ý của người khác.
/1150
|