Cố Tiểu Tây nhíu mày, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
Yến Thiếu Ngu tin tưởng cô, thấy sắc mặt cô không tốt, lòng cũng hơi trầm xuống: “Không ổn à?”
Cố Tiểu Tây mím chặt môi, ngẩng đầu nhìn Từ Xuyên Cốc: "Thủ trưởng, vết thương của chú phải mau chóng xử lý, đề phòng bị sốc."
Từ Xuyên Cốc ngớ ra một lúc, sau đó nói: "Giờ không có dụng cụ y tế, hẳn là không dễ xử lý đúng không?"
Cố Tiểu Tây hít sâu một hơi, từ trong túi móc ra một lọ thuốc cùng một cái nhíp, giơ lên trước mặt Từ Xuyên Cốc: "Cháu có dụng cụ, chỉ là không đủ, không có thuốc tê, chú phải chịu khổ một chút."
Mặc dù cô có khả năng chữa, chắc chắn không để Từ Xuyên Cốc có chuyện, nhưng ông ấy và Yến Thiếu Ngu không biết, sợ cô sơ sài như vậy, sẽ cảm thấy hơi trò đùa, khả năng cao là họ sẽ không để cô làm.
Nếu như Từ Xuyên Cốc và Yến Thiếu Ngu ở phía đối lập, cô sẽ bỏ phí bản lĩnh này, suy nghĩ một lúc, Cố Tiểu Tây hạ một liều thuốc mạnh: "Có phải bây giờ chú đang cảm thấy choáng váng, chân tay lạnh buốt không?"
Từ Xuyên Cốc không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Cố Tiểu Tây, trong đôi mắt yếu ớt có chút kinh ngạc.
Yến Thiếu Ngu bắt gặp ánh mắt của ông ấy, trong mắt hiện lên một tia u ám.
Cố Tiểu Tây thở dài, nói: "Nói thật, đây là dấu hiệu cho thấy độc tố trong đạn đã ngấm vào trong máu. Hơn nữa, chú mất máu quá nhiều, nếu không mau chóng xử lý, chú có thể bị sốc, thậm chí không bao giờ tỉnh lại nữa."
Cô không dám nói điều gì quá xui xẻo, nên chỉ có thể ngụy trang đưa ra lời cảnh báo.
Đương nhiên, lời này của cô cũng không hoàn toàn là đe dọa, muốn Từ Xuyên Cốc tiếp nhận điều trị, mà là lúc cô đưa tay chạm vào vết thương của Từ Xuyên Cốc, dựa vào năng lực chữa trị, cô có thể cảm nhận được cơ thể của ông ấy có vấn đề.
Lần trước chữa trị trên tàu cho Tống Kim An, cô phát hiện ra, người ngoài không nhìn thấy lục quang chữa trị.
Cô đưa tay chạm vào vết thương, người khác chỉ cho rằng cô đang kiểm tra chứ không hề biết rằng cô đang dùng năng lực chữa trị.
Từ Xuyên Cốc không có phản ứng gì với lời nói của Cố Tiểu Tây, giống như ông ấy không sợ hãi vì mình sắp chết, cụp mắt xuống, im lặng không nói, không biết lúc này đang suy nghĩ gì.
Cả người Yến Thiếu Ngu căng thẳng, giọng có chút cứng ngắc: "Chú Từ, đừng chậm trễ nữa."
Từ Xuyên Cốc ngẩng đầu nhìn anh, nghĩ đến Yến Thiếu Ngu tứ cố vô thân, còn chưa tạo được chỗ đứng trong Quân khu số 8, cuối cùng thu hồi tâm tư, nói với Cố Tiểu Tây: "Cô bé, cháu làm đi."
Cố Tiểu Tây thở phào nhẹ nhõm, nói với Yến Thiếu Ngu: "Lửa."
Yến Thiếu Ngu không dám trì hoãn, lập tức đi ra ngoài tìm cây nến.
Cố Tiểu Tây bôi một lớp thuốc bột lên vết thương của Từ Xuyên Cốc, để giảm đau, lúc nữa động dao cũng dễ dàng hơn, cô có năng lực chữa trị, có thể "nhìn thấy" rõ ràng viên đạn trên người Từ Xuyên Cốc, không may là, nó cũng bị vỡ thành mảnh.
Muốn xử lý sạch sẽ viên đạn như vậy không phải là điều dễ dàng, tất nhiên, có năng lực chữa trị ở đây, thì dễ hơn nhiều.
Cô chỉ cần xử lý nhanh chóng, cũng có thể giúp Từ Xuyên Cốc bớt chịu khổ hơn.
Bên này, Cố Tiểu Tây bận bịu điều trị vết thương, Từ Xuyên Cốc lại lẳng lặng nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi: "Cô bé, cháu và Thiếu Ngu quen nhau kiểu gì thế? Ở bên nhau khi nào? Bao giờ thì tính kết hôn?"
Lúc này, ông ấy trông không giống người đứng đầu quân khu chút nào, thực sự giống như một trưởng bối dài dòng lại nhiều chuyện.
Cố Tiểu Tây ngẩng đầu, nhìn ông ấy bằng ánh mắt kỳ quái, sau đó kể lại quá trình mình và Yến Thiếu Ngu quen biết, kỳ thực quá trình hai người quen nhau ở kiếp này cũng không có gì ly kỳ, đương nhiên, so với cuộc xem mắt của người khác, có chút đặc biệt hơn, nghe xong, Từ Xuyên Cốc không nhịn được bật cười.
Có điều, tiếng cười của ông ấy động đến vết thương, miệng vết thương lại bắt đầu chảy máu.
Yến Thiếu Ngu tin tưởng cô, thấy sắc mặt cô không tốt, lòng cũng hơi trầm xuống: “Không ổn à?”
Cố Tiểu Tây mím chặt môi, ngẩng đầu nhìn Từ Xuyên Cốc: "Thủ trưởng, vết thương của chú phải mau chóng xử lý, đề phòng bị sốc."
Từ Xuyên Cốc ngớ ra một lúc, sau đó nói: "Giờ không có dụng cụ y tế, hẳn là không dễ xử lý đúng không?"
Cố Tiểu Tây hít sâu một hơi, từ trong túi móc ra một lọ thuốc cùng một cái nhíp, giơ lên trước mặt Từ Xuyên Cốc: "Cháu có dụng cụ, chỉ là không đủ, không có thuốc tê, chú phải chịu khổ một chút."
Mặc dù cô có khả năng chữa, chắc chắn không để Từ Xuyên Cốc có chuyện, nhưng ông ấy và Yến Thiếu Ngu không biết, sợ cô sơ sài như vậy, sẽ cảm thấy hơi trò đùa, khả năng cao là họ sẽ không để cô làm.
Nếu như Từ Xuyên Cốc và Yến Thiếu Ngu ở phía đối lập, cô sẽ bỏ phí bản lĩnh này, suy nghĩ một lúc, Cố Tiểu Tây hạ một liều thuốc mạnh: "Có phải bây giờ chú đang cảm thấy choáng váng, chân tay lạnh buốt không?"
Từ Xuyên Cốc không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Cố Tiểu Tây, trong đôi mắt yếu ớt có chút kinh ngạc.
Yến Thiếu Ngu bắt gặp ánh mắt của ông ấy, trong mắt hiện lên một tia u ám.
Cố Tiểu Tây thở dài, nói: "Nói thật, đây là dấu hiệu cho thấy độc tố trong đạn đã ngấm vào trong máu. Hơn nữa, chú mất máu quá nhiều, nếu không mau chóng xử lý, chú có thể bị sốc, thậm chí không bao giờ tỉnh lại nữa."
Cô không dám nói điều gì quá xui xẻo, nên chỉ có thể ngụy trang đưa ra lời cảnh báo.
Đương nhiên, lời này của cô cũng không hoàn toàn là đe dọa, muốn Từ Xuyên Cốc tiếp nhận điều trị, mà là lúc cô đưa tay chạm vào vết thương của Từ Xuyên Cốc, dựa vào năng lực chữa trị, cô có thể cảm nhận được cơ thể của ông ấy có vấn đề.
Lần trước chữa trị trên tàu cho Tống Kim An, cô phát hiện ra, người ngoài không nhìn thấy lục quang chữa trị.
Cô đưa tay chạm vào vết thương, người khác chỉ cho rằng cô đang kiểm tra chứ không hề biết rằng cô đang dùng năng lực chữa trị.
Từ Xuyên Cốc không có phản ứng gì với lời nói của Cố Tiểu Tây, giống như ông ấy không sợ hãi vì mình sắp chết, cụp mắt xuống, im lặng không nói, không biết lúc này đang suy nghĩ gì.
Cả người Yến Thiếu Ngu căng thẳng, giọng có chút cứng ngắc: "Chú Từ, đừng chậm trễ nữa."
Từ Xuyên Cốc ngẩng đầu nhìn anh, nghĩ đến Yến Thiếu Ngu tứ cố vô thân, còn chưa tạo được chỗ đứng trong Quân khu số 8, cuối cùng thu hồi tâm tư, nói với Cố Tiểu Tây: "Cô bé, cháu làm đi."
Cố Tiểu Tây thở phào nhẹ nhõm, nói với Yến Thiếu Ngu: "Lửa."
Yến Thiếu Ngu không dám trì hoãn, lập tức đi ra ngoài tìm cây nến.
Cố Tiểu Tây bôi một lớp thuốc bột lên vết thương của Từ Xuyên Cốc, để giảm đau, lúc nữa động dao cũng dễ dàng hơn, cô có năng lực chữa trị, có thể "nhìn thấy" rõ ràng viên đạn trên người Từ Xuyên Cốc, không may là, nó cũng bị vỡ thành mảnh.
Muốn xử lý sạch sẽ viên đạn như vậy không phải là điều dễ dàng, tất nhiên, có năng lực chữa trị ở đây, thì dễ hơn nhiều.
Cô chỉ cần xử lý nhanh chóng, cũng có thể giúp Từ Xuyên Cốc bớt chịu khổ hơn.
Bên này, Cố Tiểu Tây bận bịu điều trị vết thương, Từ Xuyên Cốc lại lẳng lặng nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi: "Cô bé, cháu và Thiếu Ngu quen nhau kiểu gì thế? Ở bên nhau khi nào? Bao giờ thì tính kết hôn?"
Lúc này, ông ấy trông không giống người đứng đầu quân khu chút nào, thực sự giống như một trưởng bối dài dòng lại nhiều chuyện.
Cố Tiểu Tây ngẩng đầu, nhìn ông ấy bằng ánh mắt kỳ quái, sau đó kể lại quá trình mình và Yến Thiếu Ngu quen biết, kỳ thực quá trình hai người quen nhau ở kiếp này cũng không có gì ly kỳ, đương nhiên, so với cuộc xem mắt của người khác, có chút đặc biệt hơn, nghe xong, Từ Xuyên Cốc không nhịn được bật cười.
Có điều, tiếng cười của ông ấy động đến vết thương, miệng vết thương lại bắt đầu chảy máu.
/1150
|