Yến Thiếu Ngu nắm tay Cố Tiểu Tây, anh nhẹ giọng nói: "Căng thẳng không?"
Khóe mắt, đuôi lông mày của Cố Tiểu Tây đều chứa ý cười ngọt ngào, cô nghiêng đầu nhìn anh: "Anh căng thẳng?"
Yến Thiếu Ngu nở nụ cười, anh càng nắm chặt tay cô hơn, khẽ ừ, anh thật sự rất căng thẳng.
"Ngoan." Cố Tiểu Tây duỗi tay sờ đầu Yến Thiếu Ngu, ánh mắt cô nhìn anh như kéo dài rất nhiều năm, hơn nữa đời trước hai người chưa đi đến bước này, coi như là một sự tiếc nuối, ngược lại đời này thật sự viên mãn.
Lúc này, nhân viên văn chức nhận lấy báo cáo kết hôn cười nói: "Chụp một bức ảnh chung nhé?"
"Được." Hai người nắm tay ngồi xuống trước máy ảnh, cho dù thời đại này chỉ có ảnh chụp đen trắng, nhưng dù sao cũng là chụp ảnh kết hôn nên phải cẩn thận hơn. Cố Tiểu Tây kề sát vào Yến Thiếu Ngu, trên mặt ngập tràn ý cười, mặt Yến Thiếu Ngu lại căng thẳng, cả người cứng ngắc.
Nhân viên văn chức đang cầm máy ảnh thấy vậy thì bật cười, anh ấy ngẩng đầu nhìn Yến Thiếu Ngu, trêu ghẹo nói: "Đồng chí Yến, thả lỏng nào, cậu như vậy giống như bị địa chủ ép hôn vậy, nhìn đồng chí Cố người ta tự nhiên thế nào kìa."
Yến Thiếu Ngu càng cứng đờ hơn, tay cũng không biết để ở đâu, trên mặt là nụ cười máy móc.
Cố Tiểu Tây nhìn anh, cô tức giận nói: "Giống như bị ép hôn vậy, nhìn em."
Khóe miệng Yến Thiếu Ngu vô thức giật giật, anh nhìn Cố Tiểu Tây, thấy khuôn mặt mỉm cười của cô, trong mắt phản chiếu hình bóng của anh, ngay sau đó, đôi môi đỏ mọng dán vào khóe môi của anh, Yến Thiếu Ngu sửng sốt, hai má bỗng đỏ bừng.
"Nhìn bên kia!" Cố Tiểu Tây chỉ vào vị trí máy ảnh, Yến Thiếu Ngu vô thức nhìn qua.
"Tách tách-"
Máy ảnh ghi lại hình ảnh lúc này.
Nhân viên văn chức nói: "Tôi sẽ rửa ảnh, chờ nửa tiếng nữa là có thể lấy được."
Anh ấy cũng biết tối nay Yến Thiếu Ngu phải đi làm nhiệm vụ, mà cô vợ mới cưới này của anh cũng rời khỏi bộ đội, anh ấy mới nghĩ nhanh chóng rửa ảnh chụp kết hôn, cầm về cũng có cái cho người nhà nhìn đúng không?
Cố Tiểu Tây cong môi, cô lấy hai viên kẹo sữa thỏ trắng trong túi áo ra: "Vất vả rồi, kẹo cưới."
Nhân viên văn chức ngạc nhiên, anh ấy nhận lấy kẹo cưới, cười nói: "Đồng chí Cố chuẩn bị đầy đủ quá, được rồi, tôi xin nhận lấy, dính chút không khí vui mừng, nói không chừng sau này tôi cũng có thể cưới được một người vợ xinh đẹp như đồng chí Cố thì sao?"
Anh ấy nói xong thì cầm máy ảnh đi vào phòng tối rửa ảnh.
Ở thời đại này, máy ảnh đều sử dụng phim nhựa kiểu cũ, thời gian rửa ảnh lâu, sau đó đến xử lý hậu kỳ, cần phải làm hơn mười bước mới hoàn thành, trong đó kỹ thuật khó nhất chính là rửa phim trong phòng tối.
Trong văn phòng chỉ còn lại Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu, cô lại lấy ra một viên kẹo sữa, bóc vỏ kẹo rồi đút vào miệng anh.
Cô nghiêng đầu cười khẽ: "Ngọt không?"
Yến Thiếu Ngu mím môi: "Em chuẩn bị khi nào vậy?"
Cố Tiểu Tây lại lấy một túi kẹo sữa to ra đưa cho Yến Thiếu Ngu: "Khi đến đã chuẩn bị rồi, này, anh cầm lấy, lát nữa chia kẹo cưới cho đồng đội của anh."
Yến Thiếu Ngu nhét kẹo sữa vào túi áo quân phục, anh để lại một viên, cũng bóc rồi đút cho Cố Tiểu Tây.
Hai người đợi không quá lâu, trong lúc họ đang nói chuyện thì nhân viên văn chức đã cầm ảnh chụp đi ra.
Anh ấy cười nói: "Khuôn mặt của hai người có thể so sánh với ngôi sao, nhìn ra, có phải rất đẹp đúng không?"
Cố Tiểu Tây nhận lấy ảnh chụp, cô nhìn nhìn, không khỏi nở nụ cười.
Trong bức ảnh, cô và Yến Thiếu Ngu ngồi sóng vai với nhau, thân mật khăng khít.
Khóe mắt, đuôi lông mày của Cố Tiểu Tây đều chứa ý cười ngọt ngào, cô nghiêng đầu nhìn anh: "Anh căng thẳng?"
Yến Thiếu Ngu nở nụ cười, anh càng nắm chặt tay cô hơn, khẽ ừ, anh thật sự rất căng thẳng.
"Ngoan." Cố Tiểu Tây duỗi tay sờ đầu Yến Thiếu Ngu, ánh mắt cô nhìn anh như kéo dài rất nhiều năm, hơn nữa đời trước hai người chưa đi đến bước này, coi như là một sự tiếc nuối, ngược lại đời này thật sự viên mãn.
Lúc này, nhân viên văn chức nhận lấy báo cáo kết hôn cười nói: "Chụp một bức ảnh chung nhé?"
"Được." Hai người nắm tay ngồi xuống trước máy ảnh, cho dù thời đại này chỉ có ảnh chụp đen trắng, nhưng dù sao cũng là chụp ảnh kết hôn nên phải cẩn thận hơn. Cố Tiểu Tây kề sát vào Yến Thiếu Ngu, trên mặt ngập tràn ý cười, mặt Yến Thiếu Ngu lại căng thẳng, cả người cứng ngắc.
Nhân viên văn chức đang cầm máy ảnh thấy vậy thì bật cười, anh ấy ngẩng đầu nhìn Yến Thiếu Ngu, trêu ghẹo nói: "Đồng chí Yến, thả lỏng nào, cậu như vậy giống như bị địa chủ ép hôn vậy, nhìn đồng chí Cố người ta tự nhiên thế nào kìa."
Yến Thiếu Ngu càng cứng đờ hơn, tay cũng không biết để ở đâu, trên mặt là nụ cười máy móc.
Cố Tiểu Tây nhìn anh, cô tức giận nói: "Giống như bị ép hôn vậy, nhìn em."
Khóe miệng Yến Thiếu Ngu vô thức giật giật, anh nhìn Cố Tiểu Tây, thấy khuôn mặt mỉm cười của cô, trong mắt phản chiếu hình bóng của anh, ngay sau đó, đôi môi đỏ mọng dán vào khóe môi của anh, Yến Thiếu Ngu sửng sốt, hai má bỗng đỏ bừng.
"Nhìn bên kia!" Cố Tiểu Tây chỉ vào vị trí máy ảnh, Yến Thiếu Ngu vô thức nhìn qua.
"Tách tách-"
Máy ảnh ghi lại hình ảnh lúc này.
Nhân viên văn chức nói: "Tôi sẽ rửa ảnh, chờ nửa tiếng nữa là có thể lấy được."
Anh ấy cũng biết tối nay Yến Thiếu Ngu phải đi làm nhiệm vụ, mà cô vợ mới cưới này của anh cũng rời khỏi bộ đội, anh ấy mới nghĩ nhanh chóng rửa ảnh chụp kết hôn, cầm về cũng có cái cho người nhà nhìn đúng không?
Cố Tiểu Tây cong môi, cô lấy hai viên kẹo sữa thỏ trắng trong túi áo ra: "Vất vả rồi, kẹo cưới."
Nhân viên văn chức ngạc nhiên, anh ấy nhận lấy kẹo cưới, cười nói: "Đồng chí Cố chuẩn bị đầy đủ quá, được rồi, tôi xin nhận lấy, dính chút không khí vui mừng, nói không chừng sau này tôi cũng có thể cưới được một người vợ xinh đẹp như đồng chí Cố thì sao?"
Anh ấy nói xong thì cầm máy ảnh đi vào phòng tối rửa ảnh.
Ở thời đại này, máy ảnh đều sử dụng phim nhựa kiểu cũ, thời gian rửa ảnh lâu, sau đó đến xử lý hậu kỳ, cần phải làm hơn mười bước mới hoàn thành, trong đó kỹ thuật khó nhất chính là rửa phim trong phòng tối.
Trong văn phòng chỉ còn lại Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu, cô lại lấy ra một viên kẹo sữa, bóc vỏ kẹo rồi đút vào miệng anh.
Cô nghiêng đầu cười khẽ: "Ngọt không?"
Yến Thiếu Ngu mím môi: "Em chuẩn bị khi nào vậy?"
Cố Tiểu Tây lại lấy một túi kẹo sữa to ra đưa cho Yến Thiếu Ngu: "Khi đến đã chuẩn bị rồi, này, anh cầm lấy, lát nữa chia kẹo cưới cho đồng đội của anh."
Yến Thiếu Ngu nhét kẹo sữa vào túi áo quân phục, anh để lại một viên, cũng bóc rồi đút cho Cố Tiểu Tây.
Hai người đợi không quá lâu, trong lúc họ đang nói chuyện thì nhân viên văn chức đã cầm ảnh chụp đi ra.
Anh ấy cười nói: "Khuôn mặt của hai người có thể so sánh với ngôi sao, nhìn ra, có phải rất đẹp đúng không?"
Cố Tiểu Tây nhận lấy ảnh chụp, cô nhìn nhìn, không khỏi nở nụ cười.
Trong bức ảnh, cô và Yến Thiếu Ngu ngồi sóng vai với nhau, thân mật khăng khít.
/1150
|