Vẻ mặt Lâm Cẩm Thư rất khó coi, ban đầu bà ta mượn cơ hội này để ăn cơm với nhà thông gia.
Cố Tiểu Tây buông tay, cô khẽ cười nói: "Đồng chí, câu này của bà rất bất công, chúng tôi làm nhục nhà bà để làm gì? Thời gian của chúng tôi rất quý giá, dùng nó để sỉ nhục nhà bà thì không đáng, hơn nữa, không phải chỉ có mình tôi nhìn thấy con gái bà mắng chửi người khác, mọi người ở lớp học tối đều nhìn thấy, nên bà muốn chối cũng không được."
Cố Tiểu Tây không nhanh không chậm nói, cô tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, như nhớ tới chuyện gì đó, cô nói: "Tôi nhớ tình hình hôm đó hình như là cô muốn Cố Duệ Hoài đạp xe đưa cô đi xem phim cùng với một đồng chí nam đúng không? Lúc đó anh ta đứng bên cạnh cô, người nọ khá quen mặt, khiến tôi nghĩ không biết đã từng gặp nhau ở đâu..."
Con ngươi Quản Đồng co rụt, cô ta bỗng nhìn về phía Cố Tiểu Tây, môi run cầm cập, một lúc lâu sau cô ta vẫn không nói ra được những lời phủ nhận.
"Là Lý Vĩ Quang, đồng nghiệp của Quản Đồng, cô ta muốn bỏ lại tôi để đi xem phim với Lý Vĩ Quang, tôi không đồng ý, cô ta chỉ thẳng vào mặt tôi mắng tôi trước rất nhiều người, mắng tôi chỉ là một người bám dính vào người mẹ tốt và bí thư Tần."
"Nếu không, thậm chí cô ta còn không muốn liếc tôi một cái."
Cố Duệ Hoài ngẩng đầu nhìn Quản Đồng, anh ta gằn từng chữ, giọng khàn khàn.
Trước kia anh ta là người dễ nóng nảy, không chịu nổi trêu chọc, nếu gặp phải chuyện của Quản Đồng, chỉ sợ anh ta đã tự giải quyết, nhưng bây giờ xương cốt bị gãy, đến tính cách đó cũng biến mất, khi anh ta nói những lời này, đáy mắt ngoài phiếm hồng thì chỉ có sự ẩm ướt và đau đớn.
Không phải anh ta buồn vì bị Quản Đồng đối xử như vậy, mà là đau đớn vì mình mắt mù, chưa bao giờ thấy rõ những người xung quanh mình thật ra đều là người tốt.
Khi anh ta mất đi tất cả, là người mẹ ruột Lâm Cẩm Thư mà anh ta vô cùng chán ghét cứu anh ta, tìm công việc tốt cho anh ta, cung cấp chỗ ở mới, sợ anh ta đi lại không thuận tiện, còn mua xe đạp cho anh ta.
Khi anh ta bị lừa dối, khi mạng sống đang bên bờ vực, là cô em gái Cố Tiểu Tây mà anh ta hận không thể bóp ch ết đã đưa anh ta đến bệnh viện, còn cho anh ta mượn tiền để làm phẫu thuật, nhưng anh ta lại giống như không hề nhìn ra bất cứ thứ gì.
Cố Duệ Hoài vừa dứt lời, vẻ mặt Quản Nhị Binh và Vương Xuân Yến đều thay đổi: "Cậu nói bậy! Điều đó không có khả năng!"
Vương Xuân Yến vỗ bàn đứng bật dậy, bà ta tức giận nói: "Cậu không cần mở mồm nói bừa, đây là làm vấy bẩn sự trong sạch của con gái tôi, không muốn kết hôn thì cứ nói thẳng, cậu nói vậy, sau này sao con gái tôi có thể lập gia đình được? Nhà họ Tần mấy người phải chịu trách nhiệm!"
Cố Tiểu Tây liếc bà ta, người này không ngốc, giống như đỉa muốn bấu chặt vào nhà họ Tần, không muốn buông ra.
Cô đứng lên, gõ xuống mặt bàn: "Chúng ta tiếp tục ngồi đây cũng không có ý nghĩa gì, lãng phí thời gian, rốt cuộc có nói bậy hay không, chỉ cần kiểm tra là rõ ràng. Lý Vĩ Quang, tên cũng đã có gì, còn có gì không rõ ràng nữa?"
"Bà Lâm, tôi giao việc điều tra chuyện này cho bà, dù sao bà cũng là một tay đốc thúc cuộc hôn nhân này, nhất định phải điều tra cẩn thận, nếu cần tôi có thể cho bà biết vài người làm chứng, ví dụ như cô giáo lớp học buổi tối của chúng tôi?"
Cô cười cười, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Quản Đồng từ trên cao xuống, môi Quản Đồng đang run rẩy.
"Không phải ngày đầu tiên đồng chí Quản Đồng đi học tối đúng không? Hơn nữa dù sao cũng là bạn học, tôi tin với quan hệ của đồng chí Quản Đồng và đồng chí Lý Vĩ Quang, chắc hẳn hai người đều ở cùng nhau vào lớp học tối đúng không? Tôi nên hỏi thăm cẩn thận."
"Được rồi, đi thôi, khi nào điều tra xong, ngồi ăn cơm với nhau cũng không muộn."
Cố Tiểu Tây nói xong, cô dẫn đầu đi ra ngoài, lúc này không bằng trở về đi làm, vì chuyện như vậy mà xin nghỉ phép đến ăn cơm, thật sự không đáng, thế nhưng đã đạt được mục đích nên không tồi.
Cố Tiểu Tây nghĩ vậy, cô quay đầu lại cười khách sáo với Lâm Cẩm Thư: "Hôm nay cảm ơn bà Lâm."
Cố Tiểu Tây buông tay, cô khẽ cười nói: "Đồng chí, câu này của bà rất bất công, chúng tôi làm nhục nhà bà để làm gì? Thời gian của chúng tôi rất quý giá, dùng nó để sỉ nhục nhà bà thì không đáng, hơn nữa, không phải chỉ có mình tôi nhìn thấy con gái bà mắng chửi người khác, mọi người ở lớp học tối đều nhìn thấy, nên bà muốn chối cũng không được."
Cố Tiểu Tây không nhanh không chậm nói, cô tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, như nhớ tới chuyện gì đó, cô nói: "Tôi nhớ tình hình hôm đó hình như là cô muốn Cố Duệ Hoài đạp xe đưa cô đi xem phim cùng với một đồng chí nam đúng không? Lúc đó anh ta đứng bên cạnh cô, người nọ khá quen mặt, khiến tôi nghĩ không biết đã từng gặp nhau ở đâu..."
Con ngươi Quản Đồng co rụt, cô ta bỗng nhìn về phía Cố Tiểu Tây, môi run cầm cập, một lúc lâu sau cô ta vẫn không nói ra được những lời phủ nhận.
"Là Lý Vĩ Quang, đồng nghiệp của Quản Đồng, cô ta muốn bỏ lại tôi để đi xem phim với Lý Vĩ Quang, tôi không đồng ý, cô ta chỉ thẳng vào mặt tôi mắng tôi trước rất nhiều người, mắng tôi chỉ là một người bám dính vào người mẹ tốt và bí thư Tần."
"Nếu không, thậm chí cô ta còn không muốn liếc tôi một cái."
Cố Duệ Hoài ngẩng đầu nhìn Quản Đồng, anh ta gằn từng chữ, giọng khàn khàn.
Trước kia anh ta là người dễ nóng nảy, không chịu nổi trêu chọc, nếu gặp phải chuyện của Quản Đồng, chỉ sợ anh ta đã tự giải quyết, nhưng bây giờ xương cốt bị gãy, đến tính cách đó cũng biến mất, khi anh ta nói những lời này, đáy mắt ngoài phiếm hồng thì chỉ có sự ẩm ướt và đau đớn.
Không phải anh ta buồn vì bị Quản Đồng đối xử như vậy, mà là đau đớn vì mình mắt mù, chưa bao giờ thấy rõ những người xung quanh mình thật ra đều là người tốt.
Khi anh ta mất đi tất cả, là người mẹ ruột Lâm Cẩm Thư mà anh ta vô cùng chán ghét cứu anh ta, tìm công việc tốt cho anh ta, cung cấp chỗ ở mới, sợ anh ta đi lại không thuận tiện, còn mua xe đạp cho anh ta.
Khi anh ta bị lừa dối, khi mạng sống đang bên bờ vực, là cô em gái Cố Tiểu Tây mà anh ta hận không thể bóp ch ết đã đưa anh ta đến bệnh viện, còn cho anh ta mượn tiền để làm phẫu thuật, nhưng anh ta lại giống như không hề nhìn ra bất cứ thứ gì.
Cố Duệ Hoài vừa dứt lời, vẻ mặt Quản Nhị Binh và Vương Xuân Yến đều thay đổi: "Cậu nói bậy! Điều đó không có khả năng!"
Vương Xuân Yến vỗ bàn đứng bật dậy, bà ta tức giận nói: "Cậu không cần mở mồm nói bừa, đây là làm vấy bẩn sự trong sạch của con gái tôi, không muốn kết hôn thì cứ nói thẳng, cậu nói vậy, sau này sao con gái tôi có thể lập gia đình được? Nhà họ Tần mấy người phải chịu trách nhiệm!"
Cố Tiểu Tây liếc bà ta, người này không ngốc, giống như đỉa muốn bấu chặt vào nhà họ Tần, không muốn buông ra.
Cô đứng lên, gõ xuống mặt bàn: "Chúng ta tiếp tục ngồi đây cũng không có ý nghĩa gì, lãng phí thời gian, rốt cuộc có nói bậy hay không, chỉ cần kiểm tra là rõ ràng. Lý Vĩ Quang, tên cũng đã có gì, còn có gì không rõ ràng nữa?"
"Bà Lâm, tôi giao việc điều tra chuyện này cho bà, dù sao bà cũng là một tay đốc thúc cuộc hôn nhân này, nhất định phải điều tra cẩn thận, nếu cần tôi có thể cho bà biết vài người làm chứng, ví dụ như cô giáo lớp học buổi tối của chúng tôi?"
Cô cười cười, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Quản Đồng từ trên cao xuống, môi Quản Đồng đang run rẩy.
"Không phải ngày đầu tiên đồng chí Quản Đồng đi học tối đúng không? Hơn nữa dù sao cũng là bạn học, tôi tin với quan hệ của đồng chí Quản Đồng và đồng chí Lý Vĩ Quang, chắc hẳn hai người đều ở cùng nhau vào lớp học tối đúng không? Tôi nên hỏi thăm cẩn thận."
"Được rồi, đi thôi, khi nào điều tra xong, ngồi ăn cơm với nhau cũng không muộn."
Cố Tiểu Tây nói xong, cô dẫn đầu đi ra ngoài, lúc này không bằng trở về đi làm, vì chuyện như vậy mà xin nghỉ phép đến ăn cơm, thật sự không đáng, thế nhưng đã đạt được mục đích nên không tồi.
Cố Tiểu Tây nghĩ vậy, cô quay đầu lại cười khách sáo với Lâm Cẩm Thư: "Hôm nay cảm ơn bà Lâm."
/1150
|