Tiêu Thuần rời mắt khỏi ly rượu, ngẩng đầu lên, lướt mắt nhìn anh ta, cười khẩy một tiếng, đôi môi hé mở, nói không chút khách khí: “Anh mới thất tình, cả nhà anh thất tình”.
“Nói thật thì anh cũng muốn thất tình một lần, ngặt nỗi cô gái nào cũng thích anh, anh muốn thất tình cũng không thất tình nổi”, Từ Soái vừa nói vừa vênh khuôn mặt đẹp trai lên 45 độ.
Tiêu Thuần quay lại nhìn anh ta, không mỉa mai anh ta mà nhìn một lúc, rồi bỗng đứng dậy đối mặt với anh ta, nói: “Từ Soái, anh thấy em thế nào?”.
“Thế nào là thế nào?”.
“Là đàn ông, anh thấy em thế nào?”, Tiêu Thuần nói thêm, cùng lúc đó, cô ấy tiến lại gần anh ta thêm một bước, mũi chân hai người chạm vào nhau.
Hành động bất ngờ này khiến Từ Soái phải thu lại sự bất cần và cà lơ phất phơ nơi đáy mắt, nhưng anh ta vẫn ngoác miệng cười, nói đầy lưu manh: “Tiểu Thuần Thuần, em là đại mỹ nữ được công nhận trong giới chúng ta, xinh đẹp, chịu chơi, tốt tính, còn giỏi giang, quay 360 độ cũng không bới móc được chỗ nào không tốt”.
“Vậy sao?”.
Tiêu Thuần nói xong, bàn tay túm chặt lấy vạt áo của Từ Soái, đôi môi đỏ mọng hôn lên môi anh ta.
Từ Soái trợn tròn mắt, nhanh tay nhanh mắt túm lấy vai Tiêu Thuần, dứt khoát đẩy cô ấy ra. Tiêu Thuần cũng không phản kháng, thuận thế để anh ta đẩy ra, lùi lại hai bước.
Cô ấy đứng vững, đưa mắt nhìn Từ Soái, đáy mắt tràn ngập sự trào phúng: “Nếu em tốt như vậy thì anh né cái gì chứ?”.
Từ Soái đứng thẳng người, nhìn chằm chằm cô ấy một lát, rồi mới nói: “Tiêu Thuần, anh là người phong lưu, nhưng không hạ lưu, anh thích gái xinh, nhưng không phải ai đến cũng tiếp, anh cũng có nguyên tắc của anh”.
Tuy bình thường anh ta luôn miệng nói muốn theo đuổi Tiêu Thuần, nhưng cũng chỉ là trêu đùa. Dù khốn nạn đến đâu, anh ta cũng sẽ không có ý đồ với bạn bè.
Huống hồ… Tiêu Thuần lại càng không có ý đó với anh ta.
“Ha, cao thủ tình trường mà lại nói nguyên tắc với em sao?”, Tiêu Thuần ngồi xuống ghế, cầm cốc rượu lên, tiếp tục uống: “Anh coi thường em, em cũng coi thường anh”.
Cô ấy ngửa cổ, uống cạn cốc rượu, rồi đặt mạnh chiếc cốc xuống quầy bar. Cô ấy cúi đầu, giọng nói nhỏ đi, rất rất nhỏ: “Anh còn không bằng nửa cọng tóc của anh ấy”.
Nhưng Từ Soái lại nghe thấy câu này, anh ta lập tức nổi giận: “Anh là người đàn ông xuất sắc vô địch, đẹp trai nhiều tiền còn sống tốt, sao anh lại không bằng nửa cọng tóc của người ta chứ? Là kẻ nào? Nói tên ra xem!”.
Tiêu Thuần đã chìm đắm trong thế giới của mình, chẳng nói chẳng rằng chỉ ngồi uống rượu, bỗng chốc như mất hết nhuệ khí.
Từ Soái thấy thế, biết lúc này nói gì cô ấy cũng không nghe lọt tai, cũng không trêu đùa nữa, mà ngẩng đầu, khẽ xoa đầu cô ấy, giọng nói cũng trở nên dịu dàng: “Tiểu Thuần Thuần, đừng ngốc nghếch nữa…”
Ai cũng nói anh ta sống mơ màng không có mục đích, nhưng có nhiều chuyện anh ta là người biết rõ nhất.
“Đừng uống nữa, anh lên thay quần áo, rồi đưa em về”.
…
Hứa Tịnh Nhi trở về chung cư, căn chung cư đã trở nên sạch sẽ, không còn bừa bộn như hôm đó, chắc là Cố Khiết Thần đã gọi người đến quét dọn.
Cô xách túi hành lý về phòng ngủ chính, tâm trạng hơi phức tạp.
Nơi này không phải là nhà của cô, cô ở không thấy thoải mái chút nào. Nếu như có thể, cô thực sự rất muốn dọn ra ngoài ở.
Nhưng trước khi trả hết một tỷ tệ, cô không thể đi, thứ nhất là Cố Khiết Thần không cho phép, thứ hai là nếu có tin đồn gì, thì chắc chắn không thể thoát khỏi cửa ải của ông cụ Cố và bố mẹ cô.
Cô đang chuẩn bị lấy quần áo trong túi hành lý ra để sắp xếp, thì nghe thấy tiếng mở cửa chính.
Hứa Tịnh Nhi khó hiểu nhíu mày, bây giờ mới hơn mười giờ sáng mà Cố Khiết Thần đã về sao? Chẳng lẽ… thấy cô khỏi bệnh rồi, nên về để tính món nợ lúc trước với cô?
Suy nghĩ này vừa thoáng qua, bàn tay Hứa Tịnh Nhi đã run rẩy, trái tim cũng trở nên lạnh lẽo.
“Nói thật thì anh cũng muốn thất tình một lần, ngặt nỗi cô gái nào cũng thích anh, anh muốn thất tình cũng không thất tình nổi”, Từ Soái vừa nói vừa vênh khuôn mặt đẹp trai lên 45 độ.
Tiêu Thuần quay lại nhìn anh ta, không mỉa mai anh ta mà nhìn một lúc, rồi bỗng đứng dậy đối mặt với anh ta, nói: “Từ Soái, anh thấy em thế nào?”.
“Thế nào là thế nào?”.
“Là đàn ông, anh thấy em thế nào?”, Tiêu Thuần nói thêm, cùng lúc đó, cô ấy tiến lại gần anh ta thêm một bước, mũi chân hai người chạm vào nhau.
Hành động bất ngờ này khiến Từ Soái phải thu lại sự bất cần và cà lơ phất phơ nơi đáy mắt, nhưng anh ta vẫn ngoác miệng cười, nói đầy lưu manh: “Tiểu Thuần Thuần, em là đại mỹ nữ được công nhận trong giới chúng ta, xinh đẹp, chịu chơi, tốt tính, còn giỏi giang, quay 360 độ cũng không bới móc được chỗ nào không tốt”.
“Vậy sao?”.
Tiêu Thuần nói xong, bàn tay túm chặt lấy vạt áo của Từ Soái, đôi môi đỏ mọng hôn lên môi anh ta.
Từ Soái trợn tròn mắt, nhanh tay nhanh mắt túm lấy vai Tiêu Thuần, dứt khoát đẩy cô ấy ra. Tiêu Thuần cũng không phản kháng, thuận thế để anh ta đẩy ra, lùi lại hai bước.
Cô ấy đứng vững, đưa mắt nhìn Từ Soái, đáy mắt tràn ngập sự trào phúng: “Nếu em tốt như vậy thì anh né cái gì chứ?”.
Từ Soái đứng thẳng người, nhìn chằm chằm cô ấy một lát, rồi mới nói: “Tiêu Thuần, anh là người phong lưu, nhưng không hạ lưu, anh thích gái xinh, nhưng không phải ai đến cũng tiếp, anh cũng có nguyên tắc của anh”.
Tuy bình thường anh ta luôn miệng nói muốn theo đuổi Tiêu Thuần, nhưng cũng chỉ là trêu đùa. Dù khốn nạn đến đâu, anh ta cũng sẽ không có ý đồ với bạn bè.
Huống hồ… Tiêu Thuần lại càng không có ý đó với anh ta.
“Ha, cao thủ tình trường mà lại nói nguyên tắc với em sao?”, Tiêu Thuần ngồi xuống ghế, cầm cốc rượu lên, tiếp tục uống: “Anh coi thường em, em cũng coi thường anh”.
Cô ấy ngửa cổ, uống cạn cốc rượu, rồi đặt mạnh chiếc cốc xuống quầy bar. Cô ấy cúi đầu, giọng nói nhỏ đi, rất rất nhỏ: “Anh còn không bằng nửa cọng tóc của anh ấy”.
Nhưng Từ Soái lại nghe thấy câu này, anh ta lập tức nổi giận: “Anh là người đàn ông xuất sắc vô địch, đẹp trai nhiều tiền còn sống tốt, sao anh lại không bằng nửa cọng tóc của người ta chứ? Là kẻ nào? Nói tên ra xem!”.
Tiêu Thuần đã chìm đắm trong thế giới của mình, chẳng nói chẳng rằng chỉ ngồi uống rượu, bỗng chốc như mất hết nhuệ khí.
Từ Soái thấy thế, biết lúc này nói gì cô ấy cũng không nghe lọt tai, cũng không trêu đùa nữa, mà ngẩng đầu, khẽ xoa đầu cô ấy, giọng nói cũng trở nên dịu dàng: “Tiểu Thuần Thuần, đừng ngốc nghếch nữa…”
Ai cũng nói anh ta sống mơ màng không có mục đích, nhưng có nhiều chuyện anh ta là người biết rõ nhất.
“Đừng uống nữa, anh lên thay quần áo, rồi đưa em về”.
…
Hứa Tịnh Nhi trở về chung cư, căn chung cư đã trở nên sạch sẽ, không còn bừa bộn như hôm đó, chắc là Cố Khiết Thần đã gọi người đến quét dọn.
Cô xách túi hành lý về phòng ngủ chính, tâm trạng hơi phức tạp.
Nơi này không phải là nhà của cô, cô ở không thấy thoải mái chút nào. Nếu như có thể, cô thực sự rất muốn dọn ra ngoài ở.
Nhưng trước khi trả hết một tỷ tệ, cô không thể đi, thứ nhất là Cố Khiết Thần không cho phép, thứ hai là nếu có tin đồn gì, thì chắc chắn không thể thoát khỏi cửa ải của ông cụ Cố và bố mẹ cô.
Cô đang chuẩn bị lấy quần áo trong túi hành lý ra để sắp xếp, thì nghe thấy tiếng mở cửa chính.
Hứa Tịnh Nhi khó hiểu nhíu mày, bây giờ mới hơn mười giờ sáng mà Cố Khiết Thần đã về sao? Chẳng lẽ… thấy cô khỏi bệnh rồi, nên về để tính món nợ lúc trước với cô?
Suy nghĩ này vừa thoáng qua, bàn tay Hứa Tịnh Nhi đã run rẩy, trái tim cũng trở nên lạnh lẽo.
/837
|