Cố Thị tuyên bố hợp tác khai thác phát triển một công trình với quốc gia, bản đồ tiếp tục mở rộng, Cố Khiết Thần trở thành người đứng đầu giới kinh doanh.
Bức ảnh đẹp trai tuấn tú của anh xuất hiện trên màn hình, tinh thần rạng rỡ, khí chất quý phái, so với dáng vẻ chật vật bị còng tay của Trương Lôi khi nãy đúng là một trời một vực.
Tầm mắt của bà Hứa bất giác dừng ở màn hình, nhìn chằm chằm vào Cố Khiết Thần, ánh mắt tan rã dần có tiêu cự, sự lo lắng bất an cũng dần biến mất, thay vào đó là ánh sáng lấp lánh.
Hứa Tịnh Nhi nhận ra sự thay đổi của bà ấy, trong lòng bỗng dâng lên dự cảm không lành. Cô cầm lấy điều khiển theo bản năng, định tắt tivi đi.
Nhưng còn chưa kịp tắt thì bà Hứa đã lên tiếng.
“Tịnh Nhi, con còn liên lạc với Khiết Thần không?”.
Quả nhiên…
Trái tim Hứa Tịnh Nhi khẽ run lên, bàn tay siết chặt, sau đó bình thản đáp: “Mẹ, sau khi hủy bỏ hôn ước thì bọn con chưa từng liên lạc. Lần trước mẹ cũng thấy rồi đấy, anh ấy đã quên con rồi”.
Nhờ lời nhắc nhở của cô, bà Hứa cũng nhớ lại chuyện lần trước bảo Hứa Tịnh Nhi qua chào hỏi, nhưng bị Cố Khiết Thần phớt lờ.
Ánh mắt bà ấy phút chốc trở nên ảm đạm, nhưng lại nhanh chóng ánh lên tia hy vọng: “Tịnh Nhi, dù thế nào thì con cũng từng có hôn ước với Khiết Thần, hơn nữa… chẳng phải lần đầu tiên của con cũng cho cậu ta rồi sao? Trước kia con cho không cậu ta, dù gì cậu ta cũng phải thể hiện một chút chứ”.
“Mẹ…”
“Con nghe mẹ nói”, bà Hứa ngắt lời cô, vội vàng nói ra những gì bà ấy nghĩ: “Bây giờ chỉ có Khiết Thần mới có thể cứu được công ty chúng ta. Con đi cầu xin cậu ta đi, dù sao đối với cậu ta, cứu công ty chúng ta chỉ là chuyện nhỏ, có lẽ cậu ta sẽ nể tình xưa mà giúp đỡ!”.
Bà Hứa càng nói càng kích động, dường như thắng lợi đã ở ngay trước mắt. Hứa Tịnh Nhi nhíu mày, chỉ cảm thấy bất lực.
Bảo cô đi cầu xin Cố Khiết Thần sao?
Đừng nói cô cầu xin ai cũng sẽ không cầu xin anh, mà Cố Khiết Thần đối với cô cũng chẳng có tình xưa gì cả. Dù có cũng chỉ là chán ghét, lạnh nhạt. Đừng nói là cứu công ty, anh không giẫm thêm một phát đã là may lắm rồi.
“Cứ quyết định thế đi!”.
Bà Hứa tự lẩm bẩm, quyết định dứt khoát, rồi nói: “Tịnh Nhi, bây giờ con hãy gọi điện thoại cho Khiết Thần, hẹn cậu ta ra ngoài nói chuyện đi”.
Bà ấy thậm chí còn không cho cơ hội từ chối, cứ thế lấy điện thoại của Hứa Tịnh Nhi đặt ở trên bàn, mở danh sách cuộc gọi ra, tìm số của Cố Khiết Thần rồi bấm gọi.
Số điện thoại này là số của Cố Khiết Thần từ ba năm trước, vốn dĩ Hứa Tịnh Nhi tưởng anh đã đổi số khác, không ngờ… lại gọi được.
Bà Hứa sáng mắt lên, nhét điện thoại vào trong tay cô.
Hứa Tịnh Nhi còn chưa kịp phản ứng, đầu bên kia điện thoại đã vang lên giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông: “A lô”.
Tay cô run lên, giây tiếp theo đã tắt máy mà không cần suy nghĩ.
Lần trước ngay trước mặt anh, cô còn chém đinh chặt sắt nói là sẽ tránh xa anh, vậy mà mới một ngày đã gọi cho anh, đây chẳng phải là tự vả mình sao?
“Tịnh Nhi, con làm gì vậy?”, bà Hứa lập tức nổi giận mắng nhiếc: “Khiết Thần đã nghe máy rồi, tại sao con lại tắt điện thoại?”.
Hứa Tịnh Nhi nói với bà ấy là cô không còn liên lạc với Cố Khiết Thần, vốn dĩ bà ấy cũng thấy hy vọng mong manh, nhưng bây giờ Cố Khiết Thần đã chịu nghe điện thoại, tức là cậu ta vẫn còn chút tình cảm với cô.
“Con…”
Hứa Tịnh Nhi cũng không biết nên giải thích với bà Hứa chuyện giữa cô và Cố Khiết Thần như thế nào, mà dù có nói thì bà Hứa cũng chưa chắc sẽ tin. Bây giờ bà ấy như người đang chìm giữa biển lớn, chỉ muốn túm chặt lấy một cọng rơm cứu mạng, lúc này, Cố Khiết Thần chính là cọng rơm cứu mạng ấy.
Cô nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, nhắm mắt lại.
Chuyện này không phải cô trốn tránh là có thể không cần đối mặt, cô cũng không thể trốn tránh mãi như vậy được, thế nên…
Hứa Tịnh Nhi mở mắt, nhìn bà Hứa, lần này cô nói rất nghiêm túc và kiên quyết: “Mẹ, con sẽ không cầu xin Cố Khiết Thần, con cầu xin ai cũng được, trừ anh ấy ra!”.
Bức ảnh đẹp trai tuấn tú của anh xuất hiện trên màn hình, tinh thần rạng rỡ, khí chất quý phái, so với dáng vẻ chật vật bị còng tay của Trương Lôi khi nãy đúng là một trời một vực.
Tầm mắt của bà Hứa bất giác dừng ở màn hình, nhìn chằm chằm vào Cố Khiết Thần, ánh mắt tan rã dần có tiêu cự, sự lo lắng bất an cũng dần biến mất, thay vào đó là ánh sáng lấp lánh.
Hứa Tịnh Nhi nhận ra sự thay đổi của bà ấy, trong lòng bỗng dâng lên dự cảm không lành. Cô cầm lấy điều khiển theo bản năng, định tắt tivi đi.
Nhưng còn chưa kịp tắt thì bà Hứa đã lên tiếng.
“Tịnh Nhi, con còn liên lạc với Khiết Thần không?”.
Quả nhiên…
Trái tim Hứa Tịnh Nhi khẽ run lên, bàn tay siết chặt, sau đó bình thản đáp: “Mẹ, sau khi hủy bỏ hôn ước thì bọn con chưa từng liên lạc. Lần trước mẹ cũng thấy rồi đấy, anh ấy đã quên con rồi”.
Nhờ lời nhắc nhở của cô, bà Hứa cũng nhớ lại chuyện lần trước bảo Hứa Tịnh Nhi qua chào hỏi, nhưng bị Cố Khiết Thần phớt lờ.
Ánh mắt bà ấy phút chốc trở nên ảm đạm, nhưng lại nhanh chóng ánh lên tia hy vọng: “Tịnh Nhi, dù thế nào thì con cũng từng có hôn ước với Khiết Thần, hơn nữa… chẳng phải lần đầu tiên của con cũng cho cậu ta rồi sao? Trước kia con cho không cậu ta, dù gì cậu ta cũng phải thể hiện một chút chứ”.
“Mẹ…”
“Con nghe mẹ nói”, bà Hứa ngắt lời cô, vội vàng nói ra những gì bà ấy nghĩ: “Bây giờ chỉ có Khiết Thần mới có thể cứu được công ty chúng ta. Con đi cầu xin cậu ta đi, dù sao đối với cậu ta, cứu công ty chúng ta chỉ là chuyện nhỏ, có lẽ cậu ta sẽ nể tình xưa mà giúp đỡ!”.
Bà Hứa càng nói càng kích động, dường như thắng lợi đã ở ngay trước mắt. Hứa Tịnh Nhi nhíu mày, chỉ cảm thấy bất lực.
Bảo cô đi cầu xin Cố Khiết Thần sao?
Đừng nói cô cầu xin ai cũng sẽ không cầu xin anh, mà Cố Khiết Thần đối với cô cũng chẳng có tình xưa gì cả. Dù có cũng chỉ là chán ghét, lạnh nhạt. Đừng nói là cứu công ty, anh không giẫm thêm một phát đã là may lắm rồi.
“Cứ quyết định thế đi!”.
Bà Hứa tự lẩm bẩm, quyết định dứt khoát, rồi nói: “Tịnh Nhi, bây giờ con hãy gọi điện thoại cho Khiết Thần, hẹn cậu ta ra ngoài nói chuyện đi”.
Bà ấy thậm chí còn không cho cơ hội từ chối, cứ thế lấy điện thoại của Hứa Tịnh Nhi đặt ở trên bàn, mở danh sách cuộc gọi ra, tìm số của Cố Khiết Thần rồi bấm gọi.
Số điện thoại này là số của Cố Khiết Thần từ ba năm trước, vốn dĩ Hứa Tịnh Nhi tưởng anh đã đổi số khác, không ngờ… lại gọi được.
Bà Hứa sáng mắt lên, nhét điện thoại vào trong tay cô.
Hứa Tịnh Nhi còn chưa kịp phản ứng, đầu bên kia điện thoại đã vang lên giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông: “A lô”.
Tay cô run lên, giây tiếp theo đã tắt máy mà không cần suy nghĩ.
Lần trước ngay trước mặt anh, cô còn chém đinh chặt sắt nói là sẽ tránh xa anh, vậy mà mới một ngày đã gọi cho anh, đây chẳng phải là tự vả mình sao?
“Tịnh Nhi, con làm gì vậy?”, bà Hứa lập tức nổi giận mắng nhiếc: “Khiết Thần đã nghe máy rồi, tại sao con lại tắt điện thoại?”.
Hứa Tịnh Nhi nói với bà ấy là cô không còn liên lạc với Cố Khiết Thần, vốn dĩ bà ấy cũng thấy hy vọng mong manh, nhưng bây giờ Cố Khiết Thần đã chịu nghe điện thoại, tức là cậu ta vẫn còn chút tình cảm với cô.
“Con…”
Hứa Tịnh Nhi cũng không biết nên giải thích với bà Hứa chuyện giữa cô và Cố Khiết Thần như thế nào, mà dù có nói thì bà Hứa cũng chưa chắc sẽ tin. Bây giờ bà ấy như người đang chìm giữa biển lớn, chỉ muốn túm chặt lấy một cọng rơm cứu mạng, lúc này, Cố Khiết Thần chính là cọng rơm cứu mạng ấy.
Cô nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, nhắm mắt lại.
Chuyện này không phải cô trốn tránh là có thể không cần đối mặt, cô cũng không thể trốn tránh mãi như vậy được, thế nên…
Hứa Tịnh Nhi mở mắt, nhìn bà Hứa, lần này cô nói rất nghiêm túc và kiên quyết: “Mẹ, con sẽ không cầu xin Cố Khiết Thần, con cầu xin ai cũng được, trừ anh ấy ra!”.
/837
|