“…”.
Trợ lý Lâm há miệng, muốn nói lại thôi. Nhìn gương mặt cực kỳ âm trầm của Cố Khiết Thần, anh ta vẫn không dám đi vuốt râu hùm của anh nữa, chỉ đành gật đầu: “Tôi sẽ đi chuẩn bị xe ngay!”.
…
Hứa Tịnh Nhi xem đồng hồ, đã hơn ba giờ. Bây giờ cô xuất phát đến nhà là gần năm giờ, có thể trò chuyện với Triển Vọng trước, sau đó mới ăn cơm.
Cô về phòng thay quần áo, đeo balo, sau đó xách theo túi lớn túi nhỏ, chào tạm biệt cô Lâm rồi ra khỏi cửa.
Cô sợ tối mình sẽ uống rượu nên không tự lái xe, mà gọi trước xe riêng. Nhưng không ngờ khi cô vừa mới ra khỏi chung cư thì nhìn thấy một chiếc xe màu đen quen thuộc.
Xe của Cố Khiết Thần…
Tính ra anh cũng đã mười ngày không về nhà, sao bây giờ lại về? Lẽ nào lại có tài liệu quan trọng gì đó để ở nhà?
Nhưng đó cũng không phải chuyện của cô, anh đi đường anh, cô đi đường cô, không liên quan gì với nhau là tốt nhất!
Hứa Tịnh Nhi coi như không nhìn thấy, đang định đi vòng qua xe thì cửa sổ xe đột nhiên hạ xuống, gương mặt tuấn tú mà lạnh lùng của anh đập vào mắt cô. Anh mở miệng, nói ra hai chữ: “Lên xe!”.
Hứa Tịnh Nhi nhìn trái rồi lại nhìn phải, xác định xung quanh chỉ có một mình cô mới dừng bước, nhìn về phía anh: “Tôi có việc rồi, anh có gì dặn dò đợi tôi về rồi hẵng nói”.
Muốn gây sự cũng phải đợi cô ăn xong bữa cơm đoàn viên rồi hẵng gây!
Cố Khiết Thần nhíu mày, ánh mắt càng lúc càng u ám, giọng nói cũng càng lúc càng đanh thép: “Lên xe!”.
“…”, Hứa Tịnh Nhi mím môi, kháng nghị: “Tôi đã nói là tôi có việc…”.
Còn chưa nói hết câu, anh đã ngắt lời cô: “Tôi biết”.
Những lời phía sau lập tức nghẹn trong cổ họng Hứa Tịnh Nhi, cô hơi kinh ngạc nhướng mày. Cố Khiết Thần biết hôm nay cô sẽ về nhà họ Hứa ăn cơm? Cho nên bây giờ là anh muốn về cùng cô?
Không đúng… sao anh lại biết được? Chẳng lẽ là mẹ cô sợ cô bằng mặt không bằng lòng nên đích thân gọi điện mời Cố Khiết Thần?
Dù là nguyên nhân gì, giấc mơ đẹp một mình về nhà của cô đã tan vỡ rồi.
Hứa Tịnh Nhi âm thầm thở dài, cam chịu kéo cửa xe ở ghế lái phụ ra, ngồi vào trong, sau đó quay người đặt các túi đồ mà cô xách theo vào sau xe.
“Dây an toàn!”, anh lạnh lùng nhắc nhở.
Giục cái gì mà giục, không thích thì đừng có đi chứ!
Hứa Tịnh Nhi oán thầm một câu, ngồi thẳng người dậy. Lúc cô chuẩn bị kéo dây an toàn qua thì cơ thể Cố Khiết Thần đã nghiêng tới, cánh tay đưa ngang trước người cô.
Cả người Hứa Tịnh Nhi bị anh kẹp giữa cánh tay và lưng ghế, nhìn gương mặt tuấn tú của anh đột nhiên phóng đại trước mặt mình, hô hấp của cô dừng lại khoảng nửa giây.
Cô chợt ý thức được, có lẽ Cố Khiết Thần chê cô quá lề mề, muốn buộc dây an toàn giúp cô. Cô nuốt nước bọt, lắp bắp nói: “Tôi… tôi tự làm!”.
Nhưng cô vừa mới nói ra, Cố Khiết Thần đã kéo dây an toàn, thuần thục buộc vào, sau đó ngồi lại ghế lái, khởi động động cơ, xe nhanh chóng rời đi.
Xe chạy được một đoạn, tâm trạng của Hứa Tịnh Nhi mới dần dần bình ổn lại. Lúc này, cô mới phát hiện… con đường mà Cố Khiết Thần đi không đúng.
Nhà họ Hứa ở ngoại ô, lẽ ra phải lên thẳng đường cao tốc, nhưng sao Cố Khiết Thần lại đi về phía khu vực thành thị? Chẳng lẽ không phải anh muốn đi cùng cô về nhà họ Hứa? Vậy anh muốn làm gì?
Anh sẽ không tồi tệ đến mức cô muốn về nhà mẹ đẻ ăn cơm cũng không cho cô được như ý chứ?
Hứa Tịnh Nhi cũng không sợ sệt gì nữa, hung hăng trừng mắt hỏi anh: “Cố Khiết Thần, bố mẹ tôi và Triển Vọng đang đợi tôi ở nhà, anh định đưa tôi đi đâu?”.
Trợ lý Lâm há miệng, muốn nói lại thôi. Nhìn gương mặt cực kỳ âm trầm của Cố Khiết Thần, anh ta vẫn không dám đi vuốt râu hùm của anh nữa, chỉ đành gật đầu: “Tôi sẽ đi chuẩn bị xe ngay!”.
…
Hứa Tịnh Nhi xem đồng hồ, đã hơn ba giờ. Bây giờ cô xuất phát đến nhà là gần năm giờ, có thể trò chuyện với Triển Vọng trước, sau đó mới ăn cơm.
Cô về phòng thay quần áo, đeo balo, sau đó xách theo túi lớn túi nhỏ, chào tạm biệt cô Lâm rồi ra khỏi cửa.
Cô sợ tối mình sẽ uống rượu nên không tự lái xe, mà gọi trước xe riêng. Nhưng không ngờ khi cô vừa mới ra khỏi chung cư thì nhìn thấy một chiếc xe màu đen quen thuộc.
Xe của Cố Khiết Thần…
Tính ra anh cũng đã mười ngày không về nhà, sao bây giờ lại về? Lẽ nào lại có tài liệu quan trọng gì đó để ở nhà?
Nhưng đó cũng không phải chuyện của cô, anh đi đường anh, cô đi đường cô, không liên quan gì với nhau là tốt nhất!
Hứa Tịnh Nhi coi như không nhìn thấy, đang định đi vòng qua xe thì cửa sổ xe đột nhiên hạ xuống, gương mặt tuấn tú mà lạnh lùng của anh đập vào mắt cô. Anh mở miệng, nói ra hai chữ: “Lên xe!”.
Hứa Tịnh Nhi nhìn trái rồi lại nhìn phải, xác định xung quanh chỉ có một mình cô mới dừng bước, nhìn về phía anh: “Tôi có việc rồi, anh có gì dặn dò đợi tôi về rồi hẵng nói”.
Muốn gây sự cũng phải đợi cô ăn xong bữa cơm đoàn viên rồi hẵng gây!
Cố Khiết Thần nhíu mày, ánh mắt càng lúc càng u ám, giọng nói cũng càng lúc càng đanh thép: “Lên xe!”.
“…”, Hứa Tịnh Nhi mím môi, kháng nghị: “Tôi đã nói là tôi có việc…”.
Còn chưa nói hết câu, anh đã ngắt lời cô: “Tôi biết”.
Những lời phía sau lập tức nghẹn trong cổ họng Hứa Tịnh Nhi, cô hơi kinh ngạc nhướng mày. Cố Khiết Thần biết hôm nay cô sẽ về nhà họ Hứa ăn cơm? Cho nên bây giờ là anh muốn về cùng cô?
Không đúng… sao anh lại biết được? Chẳng lẽ là mẹ cô sợ cô bằng mặt không bằng lòng nên đích thân gọi điện mời Cố Khiết Thần?
Dù là nguyên nhân gì, giấc mơ đẹp một mình về nhà của cô đã tan vỡ rồi.
Hứa Tịnh Nhi âm thầm thở dài, cam chịu kéo cửa xe ở ghế lái phụ ra, ngồi vào trong, sau đó quay người đặt các túi đồ mà cô xách theo vào sau xe.
“Dây an toàn!”, anh lạnh lùng nhắc nhở.
Giục cái gì mà giục, không thích thì đừng có đi chứ!
Hứa Tịnh Nhi oán thầm một câu, ngồi thẳng người dậy. Lúc cô chuẩn bị kéo dây an toàn qua thì cơ thể Cố Khiết Thần đã nghiêng tới, cánh tay đưa ngang trước người cô.
Cả người Hứa Tịnh Nhi bị anh kẹp giữa cánh tay và lưng ghế, nhìn gương mặt tuấn tú của anh đột nhiên phóng đại trước mặt mình, hô hấp của cô dừng lại khoảng nửa giây.
Cô chợt ý thức được, có lẽ Cố Khiết Thần chê cô quá lề mề, muốn buộc dây an toàn giúp cô. Cô nuốt nước bọt, lắp bắp nói: “Tôi… tôi tự làm!”.
Nhưng cô vừa mới nói ra, Cố Khiết Thần đã kéo dây an toàn, thuần thục buộc vào, sau đó ngồi lại ghế lái, khởi động động cơ, xe nhanh chóng rời đi.
Xe chạy được một đoạn, tâm trạng của Hứa Tịnh Nhi mới dần dần bình ổn lại. Lúc này, cô mới phát hiện… con đường mà Cố Khiết Thần đi không đúng.
Nhà họ Hứa ở ngoại ô, lẽ ra phải lên thẳng đường cao tốc, nhưng sao Cố Khiết Thần lại đi về phía khu vực thành thị? Chẳng lẽ không phải anh muốn đi cùng cô về nhà họ Hứa? Vậy anh muốn làm gì?
Anh sẽ không tồi tệ đến mức cô muốn về nhà mẹ đẻ ăn cơm cũng không cho cô được như ý chứ?
Hứa Tịnh Nhi cũng không sợ sệt gì nữa, hung hăng trừng mắt hỏi anh: “Cố Khiết Thần, bố mẹ tôi và Triển Vọng đang đợi tôi ở nhà, anh định đưa tôi đi đâu?”.
/837
|