Anh ghét cô như vậy, lúc kết hôn, đến cả nhẫn cũng nói là cô không xứng để đeo. Sau đó, từng câu từng chữ anh nói với cô, cô đều nhớ rất rõ, không hề quên chút nào.
Nhưng sao giờ lại muốn có con?
Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hô hấp của hai người, đều nặng nề như đang kiềm chế điều gì đó.
Cố Khiết Thần nhìn gương mặt kề sát của Hứa Tịnh Nhi, nhìn đôi mắt đen láy, ánh sáng của nó dường như có thể nhìn thấu tất cả mọi cảm xúc trong lòng anh đối với cô, khiến anh không cách nào che giấu.
Hai chữ “tôi muốn” vốn dĩ đã lên đến cổ họng, đợi khi anh thốt ra thành lời, lại biến thành “ông nội hi vọng chúng ta sớm có con”.
Hôm ăn cơm tất niên, ông cụ Cố có nhắc đến một lần, nên Hứa Tịnh Nhi biết.
Thấy ánh mắt vô cùng khao khát của ông cụ Cố khi nhìn A Đại và A Nhị, dường như chỉ muốn bụng cô lớn lên ngay lập tức, sau đó lấy ra một đứa trẻ bụ bẫm.
Rồi còn cứ nhìn cái eo con kiến của cô mà thở dài.
Câu trả lời không nằm ngoài dự đoán, Hứa Tịnh Nhi nuốt nước miếng, giả vờ như không cảm nhận được đâu đó có một sự hụt hẫng rất nhỏ, lý trí nói: “Tôi không muốn!”.
Cuộc đời của cô, cuộc hôn nhân của cô, cô đều không thể làm chủ, nhưng duy có đứa con này, là cô vẫn có quyền làm chủ!
Tất cả những chuyện khác cô đều có thể nhịn, nhưng vấn đề con cái, cô sẽ không nhường.
“Cố Khiết Thần, ông nội mong có cháu, cái này tôi biết, anh muốn có con tôi cũng có thể hiểu, nhưng sớm muộn chúng ta cũng phải ly…”.
“Hứa Tịnh Nhi!”.
Anh dõng dạc lên tiếng, ngữ điệu trở nên trầm và lạnh, trực tiếp ngắt lời cô, sau đó, anh dừng lại mấy giây, đôi môi mỏng hé mở, nói rõ từng chữ một: “Tôi không có ý định ly hôn!”.
Mặc dù lúc anh và cô kết hôn, anh vô cùng tức giận, nhưng trong lòng anh rất rõ, anh không hề kháng cự, nếu không, chẳng ai ép được anh cả.
Chỉ là anh không chịu thừa nhận, thật ra anh vẫn luôn chờ cô quay về, chờ đợi Hứa Tịnh Nhi của ngày xưa, mạnh dạn nói với anh rằng: “Cố Khiết Thần, em muốn lấy anh”.
Cho dù sau khi cưới, hai người họ giày vò nhau, anh cũng chưa một lần có cái suy nghĩ sẽ ly hôn.
Lời nói của Cố Khiết Thần khiến trái tim Hứa Tịnh Nhi run rẩy.
Cô chưa từng nghĩ, Cố Khiết Thần lại không có ý định ly hôn… Cho dù không yêu cô, cho dù có ghét cô đến vậy, cũng muốn trói buộc với cô cả đời ư? Tại sao?
Cô không cho rằng Cố Khiết Thần là người sẽ cam tâm tình nguyện nghe theo ông nội sắp xếp!
Cố Khiết Thần cụp mắt xuống, giấu đi toàn bộ cảm xúc nơi đáy mắt, anh trầm lặng vài phút, đến khi nói ra câu tiếp theo, đã trở về dáng vẻ lạnh nhạt mọi khi, còn mang theo chút bạc bẽo.
“Hứa Tịnh Nhi, tôi không thích mấy trò ngoại tình, tôi cũng không nuôi con riêng, con của Cố Khiết Thần tôi, người thừa kế tương lai của nhà họ Cố, bắt buộc phải do vợ của tôi sinh ra!”.
Cố Khiết Thần nhếch mép, ngón tay lạnh lẽo giữ chặt cằm của Hứa Tịnh Nhi, đôi môi hé mở, tiếp tục nói: “Cô không muốn có con cũng được, trả tiền đi!”.
Trả tiền…
Đổi chủ đề nhanh đấy, Hứa Tịnh Nhi bị vướng vào sự ép buộc trong câu nói đó, có vẻ không kịp phản ứng, mơ màng nhìn Cố Khiết Thần.
Ngón tay của Cố Khiết Thần khẽ dùng lực, khiến cô phải đưa tay lên, ánh mắt anh nhìn thẳng vào Hứa Tịnh Nhi, giọng nói lạnh lùng như trên bàn đàm phán: “Nếu như cô đã muốn ra điều kiện hôn nhân với tôi, vậy tôi với cô cùng bàn!”.
Nhưng sao giờ lại muốn có con?
Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hô hấp của hai người, đều nặng nề như đang kiềm chế điều gì đó.
Cố Khiết Thần nhìn gương mặt kề sát của Hứa Tịnh Nhi, nhìn đôi mắt đen láy, ánh sáng của nó dường như có thể nhìn thấu tất cả mọi cảm xúc trong lòng anh đối với cô, khiến anh không cách nào che giấu.
Hai chữ “tôi muốn” vốn dĩ đã lên đến cổ họng, đợi khi anh thốt ra thành lời, lại biến thành “ông nội hi vọng chúng ta sớm có con”.
Hôm ăn cơm tất niên, ông cụ Cố có nhắc đến một lần, nên Hứa Tịnh Nhi biết.
Thấy ánh mắt vô cùng khao khát của ông cụ Cố khi nhìn A Đại và A Nhị, dường như chỉ muốn bụng cô lớn lên ngay lập tức, sau đó lấy ra một đứa trẻ bụ bẫm.
Rồi còn cứ nhìn cái eo con kiến của cô mà thở dài.
Câu trả lời không nằm ngoài dự đoán, Hứa Tịnh Nhi nuốt nước miếng, giả vờ như không cảm nhận được đâu đó có một sự hụt hẫng rất nhỏ, lý trí nói: “Tôi không muốn!”.
Cuộc đời của cô, cuộc hôn nhân của cô, cô đều không thể làm chủ, nhưng duy có đứa con này, là cô vẫn có quyền làm chủ!
Tất cả những chuyện khác cô đều có thể nhịn, nhưng vấn đề con cái, cô sẽ không nhường.
“Cố Khiết Thần, ông nội mong có cháu, cái này tôi biết, anh muốn có con tôi cũng có thể hiểu, nhưng sớm muộn chúng ta cũng phải ly…”.
“Hứa Tịnh Nhi!”.
Anh dõng dạc lên tiếng, ngữ điệu trở nên trầm và lạnh, trực tiếp ngắt lời cô, sau đó, anh dừng lại mấy giây, đôi môi mỏng hé mở, nói rõ từng chữ một: “Tôi không có ý định ly hôn!”.
Mặc dù lúc anh và cô kết hôn, anh vô cùng tức giận, nhưng trong lòng anh rất rõ, anh không hề kháng cự, nếu không, chẳng ai ép được anh cả.
Chỉ là anh không chịu thừa nhận, thật ra anh vẫn luôn chờ cô quay về, chờ đợi Hứa Tịnh Nhi của ngày xưa, mạnh dạn nói với anh rằng: “Cố Khiết Thần, em muốn lấy anh”.
Cho dù sau khi cưới, hai người họ giày vò nhau, anh cũng chưa một lần có cái suy nghĩ sẽ ly hôn.
Lời nói của Cố Khiết Thần khiến trái tim Hứa Tịnh Nhi run rẩy.
Cô chưa từng nghĩ, Cố Khiết Thần lại không có ý định ly hôn… Cho dù không yêu cô, cho dù có ghét cô đến vậy, cũng muốn trói buộc với cô cả đời ư? Tại sao?
Cô không cho rằng Cố Khiết Thần là người sẽ cam tâm tình nguyện nghe theo ông nội sắp xếp!
Cố Khiết Thần cụp mắt xuống, giấu đi toàn bộ cảm xúc nơi đáy mắt, anh trầm lặng vài phút, đến khi nói ra câu tiếp theo, đã trở về dáng vẻ lạnh nhạt mọi khi, còn mang theo chút bạc bẽo.
“Hứa Tịnh Nhi, tôi không thích mấy trò ngoại tình, tôi cũng không nuôi con riêng, con của Cố Khiết Thần tôi, người thừa kế tương lai của nhà họ Cố, bắt buộc phải do vợ của tôi sinh ra!”.
Cố Khiết Thần nhếch mép, ngón tay lạnh lẽo giữ chặt cằm của Hứa Tịnh Nhi, đôi môi hé mở, tiếp tục nói: “Cô không muốn có con cũng được, trả tiền đi!”.
Trả tiền…
Đổi chủ đề nhanh đấy, Hứa Tịnh Nhi bị vướng vào sự ép buộc trong câu nói đó, có vẻ không kịp phản ứng, mơ màng nhìn Cố Khiết Thần.
Ngón tay của Cố Khiết Thần khẽ dùng lực, khiến cô phải đưa tay lên, ánh mắt anh nhìn thẳng vào Hứa Tịnh Nhi, giọng nói lạnh lùng như trên bàn đàm phán: “Nếu như cô đã muốn ra điều kiện hôn nhân với tôi, vậy tôi với cô cùng bàn!”.
/837
|