Thế nhưng, nếu anh thật sự thích cô và thích từ ba năm trước thì tại sao sau đêm mặn nồng đó anh lại đột ngột trở mặt, từ hôn không chút do dự chứ?
Ba năm trước, cô rất tự tin vào tình yêu của mình dành cho Khiết Thần. Anh cũng rất yêu cô. Bọn họ cảm giác như mình là những người hạnh phúc nhất trên thế gian này. Vô cùng vui vẻ và hòa hợp.
Thế nhưng thực tại đã cho cô một cú tát cực đau, khiến cô phải sững sờ.
Tâm tư của người đàn ông như Khiết Thần là câu hỏi khó nhất trong cuộc đời mà cô từng gặp phải. Từ đầu đến cuối cô không thể nào nhìn thấu được anh.
Lúc này, cô bỗng sản sinh ra một sự kích động mãnh liệt. Cô muốn hỏi ba năm trước, cô thật sự muốn biết lý do anh từ hôn. Tại sao anh lại làm vậy với cô!
Hứa Tịnh Nhi lên tiếng: “Khiết Thần…”
Lúc cô gọi tên anh, anh bèn quay qua nhìn cô. Đôi mắt anh sâu thẳm như trước giờ vẫn thế. Anh nhìn cô chăm chăm, thản nhiên đáp lại: “Ơi?”
Hứa Tịnh Nhi chuẩn bị nói ra từ ‘ba năm trước’ nhưng khi chạm vào ánh mắt anh, cô lại chẳng thể nói nên lời.
Tay siết chặt tấm chăn, cô chau mày, cố gắng để có thể đưa ra câu hỏi thế nhưng…cô nín lặng một lúc rồi lại thôi.
Khiết Thần không hiểu. Nhìn thấy bộ dạng của cô, đôi mắt anh đanh lại. Anh tỏ ra lo lắng: “Có phải là không thoải mái không? Hay là vết thương lại đau hơn rồi?”
Hứa Tịnh Nhi miễn cưỡng cười và lắc đầu.
Cô biết rõ lúc này cô không thể nói nên lời. Vì cô sợ.
Cô biết mình nhát gan tới mức nào. Trước đây cô có thể che mắt mình mà an ủi rằng cô đã từ bỏ Khiết Thần rồi. Thế nhưng từ khoảnh khắc cô chặn nhát dao cho anh thì cô biết cô không thể buông nổi người đàn ông này.
Thế nên, khi Khiết Thần nói xin lỗi cô thì tâm trạng của cô lại nổi sóng. Sức uất ức, đau khổ dồn nén bấy lâu đều bùng nổ, cô khóc nức nở.
Những tổn thương không thể nào hóa giải chỉ bằng vài lần nói xin lỗi. Cô nhận lời xin lỗi, bởi vì đó là điều Khiết Thần nợ cô. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là cô xóa sạch những hành động xấu xa mà anh dành cho cô trước đây.
Cái gì mà một nụ cười có thể hóa giải ân oán chứ. Không bao giờ có chuyện đó. Khiết Thần từng đối xử tốt với cô, cô ghi nhớ. Khiết Thần đối xử tệ với cô, cô cũng ghi nhớ. Vì vậy nút thắt trong lòng không phải là thứ có thể lập tức tháo gỡ. Cô không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được.
Anh nói anh sẽ nỗ lực, cô có thể chờ đợi anh…
Lúc đó, không phải cô mềm lòng mà là cô muốn cho cả hai một cơ hội. Đúng vậy! Cả hai.
Cô cho Khiết Thần một cơ hội, và hơn thế là cho chính mình một cơ hội.
Vết thương Khiết Thần để lại trong cô quá sâu, hơn nữa không giống như những trang giấy trong cuốn từ điển muốn xé là xe. Giờ cô biết rất rõ, cô không thể nào gạt bỏ được người đàn ông này.
Cô vẫn muốn tình cảm này, vẫn muốn những thứ tốt đẹp của quá khứ.
Cô biết mình rất ngốc, ba năm trước tự mình quyết định và giờ cũng thế.
Ba năm cô ở nước ngoài nhưng không hề quên được Khiết Thần. Thay vì buông bỏ, để rồi thương nhớ cả đời, để rồi đau khổ cả đời thì cô nguyện thử thêm một lần nữa.
Hoặc là sẽ đâm hoa kết trái, hoặc là lá rụng hoa rơi.
Nếu như đến cuối cùng Khiết Thần vẫn không thuộc về cô thì ít ra cô cũng đã từng nỗ lực, sẽ không hối hận. Và khi đó cô có thể buông được rồi.
Ba năm trước, cô rất tự tin vào tình yêu của mình dành cho Khiết Thần. Anh cũng rất yêu cô. Bọn họ cảm giác như mình là những người hạnh phúc nhất trên thế gian này. Vô cùng vui vẻ và hòa hợp.
Thế nhưng thực tại đã cho cô một cú tát cực đau, khiến cô phải sững sờ.
Tâm tư của người đàn ông như Khiết Thần là câu hỏi khó nhất trong cuộc đời mà cô từng gặp phải. Từ đầu đến cuối cô không thể nào nhìn thấu được anh.
Lúc này, cô bỗng sản sinh ra một sự kích động mãnh liệt. Cô muốn hỏi ba năm trước, cô thật sự muốn biết lý do anh từ hôn. Tại sao anh lại làm vậy với cô!
Hứa Tịnh Nhi lên tiếng: “Khiết Thần…”
Lúc cô gọi tên anh, anh bèn quay qua nhìn cô. Đôi mắt anh sâu thẳm như trước giờ vẫn thế. Anh nhìn cô chăm chăm, thản nhiên đáp lại: “Ơi?”
Hứa Tịnh Nhi chuẩn bị nói ra từ ‘ba năm trước’ nhưng khi chạm vào ánh mắt anh, cô lại chẳng thể nói nên lời.
Tay siết chặt tấm chăn, cô chau mày, cố gắng để có thể đưa ra câu hỏi thế nhưng…cô nín lặng một lúc rồi lại thôi.
Khiết Thần không hiểu. Nhìn thấy bộ dạng của cô, đôi mắt anh đanh lại. Anh tỏ ra lo lắng: “Có phải là không thoải mái không? Hay là vết thương lại đau hơn rồi?”
Hứa Tịnh Nhi miễn cưỡng cười và lắc đầu.
Cô biết rõ lúc này cô không thể nói nên lời. Vì cô sợ.
Cô biết mình nhát gan tới mức nào. Trước đây cô có thể che mắt mình mà an ủi rằng cô đã từ bỏ Khiết Thần rồi. Thế nhưng từ khoảnh khắc cô chặn nhát dao cho anh thì cô biết cô không thể buông nổi người đàn ông này.
Thế nên, khi Khiết Thần nói xin lỗi cô thì tâm trạng của cô lại nổi sóng. Sức uất ức, đau khổ dồn nén bấy lâu đều bùng nổ, cô khóc nức nở.
Những tổn thương không thể nào hóa giải chỉ bằng vài lần nói xin lỗi. Cô nhận lời xin lỗi, bởi vì đó là điều Khiết Thần nợ cô. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là cô xóa sạch những hành động xấu xa mà anh dành cho cô trước đây.
Cái gì mà một nụ cười có thể hóa giải ân oán chứ. Không bao giờ có chuyện đó. Khiết Thần từng đối xử tốt với cô, cô ghi nhớ. Khiết Thần đối xử tệ với cô, cô cũng ghi nhớ. Vì vậy nút thắt trong lòng không phải là thứ có thể lập tức tháo gỡ. Cô không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được.
Anh nói anh sẽ nỗ lực, cô có thể chờ đợi anh…
Lúc đó, không phải cô mềm lòng mà là cô muốn cho cả hai một cơ hội. Đúng vậy! Cả hai.
Cô cho Khiết Thần một cơ hội, và hơn thế là cho chính mình một cơ hội.
Vết thương Khiết Thần để lại trong cô quá sâu, hơn nữa không giống như những trang giấy trong cuốn từ điển muốn xé là xe. Giờ cô biết rất rõ, cô không thể nào gạt bỏ được người đàn ông này.
Cô vẫn muốn tình cảm này, vẫn muốn những thứ tốt đẹp của quá khứ.
Cô biết mình rất ngốc, ba năm trước tự mình quyết định và giờ cũng thế.
Ba năm cô ở nước ngoài nhưng không hề quên được Khiết Thần. Thay vì buông bỏ, để rồi thương nhớ cả đời, để rồi đau khổ cả đời thì cô nguyện thử thêm một lần nữa.
Hoặc là sẽ đâm hoa kết trái, hoặc là lá rụng hoa rơi.
Nếu như đến cuối cùng Khiết Thần vẫn không thuộc về cô thì ít ra cô cũng đã từng nỗ lực, sẽ không hối hận. Và khi đó cô có thể buông được rồi.
/837
|