Đôi mắt đen của Cố Khiết Thần đối diện với đôi mắt của Hứa Tịnh Nhi, nhìn thật sâu vào cô: “Dáng vẻ của người tôi thích”.
“Cô ấy có dáng vẻ thế nào, loại hình lý tưởng của tôi sẽ là dáng vẻ đó. Tôi không có tiêu chuẩn, tiêu chuẩn của tôi là cô ấy. Dù xinh đẹp, dịu dàng, yếu đuối, đáng thương, hay không xinh đẹp, không dịu dàng, không yếu đuối, không đáng thương, chỉ cần là cô ấy đều được”.
Hứa Tịnh Nhi cứ nghĩ Cố Khiết Thần chỉ biết nói lời cay độc, lời nói khó nghe đến thế nào anh cũng có thể nói ra được. Không ngờ lời nói dễ nghe anh cũng có thể nói một cách lưu loát như vậy.
Cho nên, làm gì có người đàn ông nào không biết nói lời ngon ngọt, phải xem anh ta có muốn nói cho bạn nghe hay không mà thôi.
Hứa Tịnh Nhi lấy lại tinh thần, khẽ cắn môi, vẫn hỏi một câu: “Người mà anh thích đã xuất hiện chưa? Cái này… cũng là câu hỏi cá nhân”.
Giữa mi mày Cố Khiết Thần tăng thêm nét dịu dàng, môi hơi cong lên, trả lời: “Xuất hiện rồi”.
Xuất hiện rồi à…
Hứa Tịnh Nhi vất vả lắm mới bình ổn được nhịp tim nay lại đập điên cuồng. Đến nay, những người phụ nữ xuất hiện ở bên cạnh Cố Khiết Thần chỉ có cô và Tô Tử Thiến, vậy phải chăng có một nửa khả năng là cô? Hoặc là vẫn còn người phụ nữ nào khác mà cô không biết?
Cô hé môi, gần như sắp sửa buột miệng hỏi “là ai”.
Lời đến bên miệng vẫn tắt âm, cô phải bình tĩnh, không thể đánh trận chiến không nắm chắc được.
Miễn cho lỡ như câu trả lời của anh không phải là cô thì xấu hổ thế nào, đau lòng thế nào…
Hứa Tịnh Nhi nuốt nước bọt, hít sâu một hơi, hỏi câu tiếp theo: “Cuối cùng, xin hỏi tình trạng hôn nhân của anh Cố hiện nay là gì?”.
Đương nhiên đây cũng là câu hỏi theo thông lệ, Hứa Tịnh Nhi biết anh sẽ không công khai chuyện anh và cô đã kết hôn, nên cô đã đoán được trước đáp án, chắc chắn anh sẽ trả lời là độc thân.
Không đợi anh trả lời, Hứa Tịnh Nhi đã bắt đầu viết chữ “độc” lên giấy.
Nhưng vừa mới viết được một nửa lại nghe giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng của Cố Khiết Thần vang lên: “Đã kết hôn”.
Nét bút của Hứa Tịnh Nhi bỗng dừng lại, ngạc nhiên mở to mắt nhìn anh.
Khoảnh khắc cô nhìn vào đôi mắt đen của anh, Cố Khiết Thần lại lên tiếng: “Vợ chưa cưới của tôi đã thành vợ tôi”.
Câu nói này có nghĩa là… anh chuẩn bị công bố tin tức anh và cô đã kết hôn…
Đáp án ngoài dự liệu khiến đầu óc Hứa Tịnh Nhi trống rỗng một hồi, sau đó cô mới dần dần tiêu hóa được tin tức này, vậy nên rốt cuộc Cố Khiết Thần cũng đã thừa nhận cô là vợ anh?
Lần này cô đỡ dao không những đổi lại được lời xin lỗi, đổi lại sự dịu dàng của Cố Khiết Thần, mà thậm chí anh còn sẵn lòng chấp nhận cô, công khai thân phận cô…
Những điều này vốn là mong ước tha thiết của cô, chỉ là trong tình huống này, cảm xúc của cô thật sự rất phức tạp.
Cái cô muốn là tình yêu thật lòng của anh, nhưng cô không thể xác nhận những gì anh làm có phải xuất phát từ đáy lòng hay không.
Ý nghĩ chấp nhận và từ chối giằng co trong đầu Hứa Tịnh Nhi, cuối cùng cô vẫn nghiêng dần về phía từ chối, thế nên cô hạ giọng lên tiếng: “Cố Khiết Thần, ngại quá, tôi không muốn công khai”.
Cố Khiết Thần khẽ nhíu mày, không giận mà chỉ tỏ ra không hiểu. Chốc lát sau, dường như anh nhớ tới điều gì, ánh sáng trong mắt hơi tối lại: “Em vẫn muốn kiếm đủ một tỷ rồi ly hôn với anh, nên mới không muốn công bố?”.
Lần này Hứa Tịnh Nhi không sợ vẻ mặt lạnh lùng của anh, ngẩng đầu ưỡn ngực đối diện với anh, nói: “Tôi vẫn muốn kiếm đủ một tỷ trả cho anh, đây là điều tôi nhất định sẽ làm. Còn chuyện ly hôn hay không… cái này phải xem anh rồi”.
“Cô ấy có dáng vẻ thế nào, loại hình lý tưởng của tôi sẽ là dáng vẻ đó. Tôi không có tiêu chuẩn, tiêu chuẩn của tôi là cô ấy. Dù xinh đẹp, dịu dàng, yếu đuối, đáng thương, hay không xinh đẹp, không dịu dàng, không yếu đuối, không đáng thương, chỉ cần là cô ấy đều được”.
Hứa Tịnh Nhi cứ nghĩ Cố Khiết Thần chỉ biết nói lời cay độc, lời nói khó nghe đến thế nào anh cũng có thể nói ra được. Không ngờ lời nói dễ nghe anh cũng có thể nói một cách lưu loát như vậy.
Cho nên, làm gì có người đàn ông nào không biết nói lời ngon ngọt, phải xem anh ta có muốn nói cho bạn nghe hay không mà thôi.
Hứa Tịnh Nhi lấy lại tinh thần, khẽ cắn môi, vẫn hỏi một câu: “Người mà anh thích đã xuất hiện chưa? Cái này… cũng là câu hỏi cá nhân”.
Giữa mi mày Cố Khiết Thần tăng thêm nét dịu dàng, môi hơi cong lên, trả lời: “Xuất hiện rồi”.
Xuất hiện rồi à…
Hứa Tịnh Nhi vất vả lắm mới bình ổn được nhịp tim nay lại đập điên cuồng. Đến nay, những người phụ nữ xuất hiện ở bên cạnh Cố Khiết Thần chỉ có cô và Tô Tử Thiến, vậy phải chăng có một nửa khả năng là cô? Hoặc là vẫn còn người phụ nữ nào khác mà cô không biết?
Cô hé môi, gần như sắp sửa buột miệng hỏi “là ai”.
Lời đến bên miệng vẫn tắt âm, cô phải bình tĩnh, không thể đánh trận chiến không nắm chắc được.
Miễn cho lỡ như câu trả lời của anh không phải là cô thì xấu hổ thế nào, đau lòng thế nào…
Hứa Tịnh Nhi nuốt nước bọt, hít sâu một hơi, hỏi câu tiếp theo: “Cuối cùng, xin hỏi tình trạng hôn nhân của anh Cố hiện nay là gì?”.
Đương nhiên đây cũng là câu hỏi theo thông lệ, Hứa Tịnh Nhi biết anh sẽ không công khai chuyện anh và cô đã kết hôn, nên cô đã đoán được trước đáp án, chắc chắn anh sẽ trả lời là độc thân.
Không đợi anh trả lời, Hứa Tịnh Nhi đã bắt đầu viết chữ “độc” lên giấy.
Nhưng vừa mới viết được một nửa lại nghe giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng của Cố Khiết Thần vang lên: “Đã kết hôn”.
Nét bút của Hứa Tịnh Nhi bỗng dừng lại, ngạc nhiên mở to mắt nhìn anh.
Khoảnh khắc cô nhìn vào đôi mắt đen của anh, Cố Khiết Thần lại lên tiếng: “Vợ chưa cưới của tôi đã thành vợ tôi”.
Câu nói này có nghĩa là… anh chuẩn bị công bố tin tức anh và cô đã kết hôn…
Đáp án ngoài dự liệu khiến đầu óc Hứa Tịnh Nhi trống rỗng một hồi, sau đó cô mới dần dần tiêu hóa được tin tức này, vậy nên rốt cuộc Cố Khiết Thần cũng đã thừa nhận cô là vợ anh?
Lần này cô đỡ dao không những đổi lại được lời xin lỗi, đổi lại sự dịu dàng của Cố Khiết Thần, mà thậm chí anh còn sẵn lòng chấp nhận cô, công khai thân phận cô…
Những điều này vốn là mong ước tha thiết của cô, chỉ là trong tình huống này, cảm xúc của cô thật sự rất phức tạp.
Cái cô muốn là tình yêu thật lòng của anh, nhưng cô không thể xác nhận những gì anh làm có phải xuất phát từ đáy lòng hay không.
Ý nghĩ chấp nhận và từ chối giằng co trong đầu Hứa Tịnh Nhi, cuối cùng cô vẫn nghiêng dần về phía từ chối, thế nên cô hạ giọng lên tiếng: “Cố Khiết Thần, ngại quá, tôi không muốn công khai”.
Cố Khiết Thần khẽ nhíu mày, không giận mà chỉ tỏ ra không hiểu. Chốc lát sau, dường như anh nhớ tới điều gì, ánh sáng trong mắt hơi tối lại: “Em vẫn muốn kiếm đủ một tỷ rồi ly hôn với anh, nên mới không muốn công bố?”.
Lần này Hứa Tịnh Nhi không sợ vẻ mặt lạnh lùng của anh, ngẩng đầu ưỡn ngực đối diện với anh, nói: “Tôi vẫn muốn kiếm đủ một tỷ trả cho anh, đây là điều tôi nhất định sẽ làm. Còn chuyện ly hôn hay không… cái này phải xem anh rồi”.
/837
|