Cố Tuyết cắn môi dưới.
Nhưng anh Khiết Thần không cho cô ta đi, chê cô ta ồn ào, gây ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi tĩnh dưỡng của chị dâu! Nói thẳng ra là không muốn cô ta đi theo làm kỳ đà cản mũi! Khiến cô ta ngày nào cũng lo lắng cho chị dâu, nhưng không thể đến thăm nom chăm sóc!
Cô ta thực sự rất muốn tố cáo anh!
Cố Tuyết hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nói: “Nhưng gặp… gặp một số chuyện, nên không có thời gian đến thăm chị. Chị dâu, chị không trách em chứ?”.
Má ơi, ánh mắt của anh họ thật là đáng sợ, thôi thì cô ta cứ nhún nhường cho rồi, nếu không sau này sợ là cô ta còn không được phép gặp chị dâu luôn.
“Sao có thể chứ?”, Hứa Tịnh Nhi giơ tay, khẽ xoa đầu Cố Tuyết, cười nói: “Em yên tâm đi, vết thương của chị đã khỏi rồi”.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt”.
Cố Tuyết thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nhìn Hứa Tịnh Nhi với ánh mắt khâm phục: “Chị dâu, chị thật là dũng cảm, nếu là em, em nhìn thấy dao thôi là đã sợ đến ngất đi rồi. Chị là thần tượng của em, sau này em cũng phải dũng cảm như chị”.
Hứa Tịnh Nhi không khỏi bị mấy lời của cô ta chọc cho bật cười.
Dũng cảm với không dũng cảm cái gì chứ… Cô không hề dũng cảm, chỉ là gặp được người có thể khiến cô trở nên dũng cảm mà thôi…
…
Những người khác của nhà họ Cố đều đã đến, đang ngồi ở sô pha trong phòng khách nói chuyện với ông cụ Cố.
Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi đan chặt mười ngón tay vào nhau, khi anh dẫn cô bước vào, tất cả mọi người đều đổ dồn mắt về phía họ, mỗi người một vẻ mặt.
Ông cụ Cố đương nhiên là cười tươi như hoa, tuy lần này Hứa Tịnh Nhi bị thương, khiến ông ta rất đau lòng, nhưng rõ ràng Hứa Tịnh Nhi bị nguy hiểm tính mạng đã khiến Cố Khiết Thần hoàn toàn buông bỏ nút thắt trong lòng từ ba năm trước, bằng lòng đối xử tốt với cô. Đối với Hứa Tịnh Nhi, cũng coi như trong họa có phúc.
Điều ông ta muốn nhìn thấy nhất chính là Khiết Thần và Tịnh Nhi có thể sống hạnh phúc mỹ mãn.
Ông cụ Cố vội vàng vẫy tay với Hứa Tịnh Nhi, bảo cô lại đây ngồi, sau đó quan sát thật kĩ sắc mặt của cô, nhíu mày: “Tịnh Nhi à, sau này cháu phải chú ý giữ gìn sức khỏe đấy. Cháu xem mặt cháu này, không còn hồng hào như trước nữa rồi”.
Hứa Tịnh Nhi vội đáp: “Vâng thưa ông, ông đừng lo lắng nữa”.
“Còn nữa, lần sau cháu đừng như vậy, gặp chuyện nguy hiểm phải tránh thật xa, biết chưa?”.
“Vâng, cháu biết rồi”.
Lúc này ông cụ Cố mới hài lòng mỉm cười: “Ngoan lắm”.
Sau đó ông ta ngoái đầu, vẻ mặt kiêu ngạo nói với Cố Khiết Thần: “Cháu nhìn đi, đây là cháu dâu mà ông chọn đấy, có phải rất tốt không?”.
Cố Khiết Thần nhìn ông cụ Cố, gật đầu không chút do dự: “Vâng, vợ của cháu cực kỳ tốt”.
Rõ ràng là anh đang trả lời ông cụ Cố, nhưng Hứa Tịnh Nhi lại có cảm giác là anh đang nói với cô… Đôi má cô không khỏi ửng đỏ.
Câu nói này của Cố Khiết Thần lại lần nữa khiến ánh mắt của những người đang có mặt phải thay đổi.
Ông cụ Cố thích Hứa Tịnh Nhi, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết. Nhưng không ngờ chưa được bao lâu, Cố Khiết Thần đã thay đổi thái độ dành cho Hứa Tịnh Nhi…
Cố Hùng và vợ mình Vinh Phương Hoa đưa mắt nhìn nhau, sau đó Cố Hùng cầm tách trà lên, uống một ngụm trà, nói: “Bác, không biết bác có còn nhớ con bé Vân Nhu không?”.
Vân Nhu.
Hai chữ ngắn ngủi này lại khiến tất cả người nhà họ Cố lần nữa thay đổi sắc mặt, còn tệ hơn vừa rồi.
Khuôn mặt tươi cười của ông cụ Cố thoắt cái sầm xuống.
Nhưng anh Khiết Thần không cho cô ta đi, chê cô ta ồn ào, gây ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi tĩnh dưỡng của chị dâu! Nói thẳng ra là không muốn cô ta đi theo làm kỳ đà cản mũi! Khiến cô ta ngày nào cũng lo lắng cho chị dâu, nhưng không thể đến thăm nom chăm sóc!
Cô ta thực sự rất muốn tố cáo anh!
Cố Tuyết hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nói: “Nhưng gặp… gặp một số chuyện, nên không có thời gian đến thăm chị. Chị dâu, chị không trách em chứ?”.
Má ơi, ánh mắt của anh họ thật là đáng sợ, thôi thì cô ta cứ nhún nhường cho rồi, nếu không sau này sợ là cô ta còn không được phép gặp chị dâu luôn.
“Sao có thể chứ?”, Hứa Tịnh Nhi giơ tay, khẽ xoa đầu Cố Tuyết, cười nói: “Em yên tâm đi, vết thương của chị đã khỏi rồi”.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt”.
Cố Tuyết thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nhìn Hứa Tịnh Nhi với ánh mắt khâm phục: “Chị dâu, chị thật là dũng cảm, nếu là em, em nhìn thấy dao thôi là đã sợ đến ngất đi rồi. Chị là thần tượng của em, sau này em cũng phải dũng cảm như chị”.
Hứa Tịnh Nhi không khỏi bị mấy lời của cô ta chọc cho bật cười.
Dũng cảm với không dũng cảm cái gì chứ… Cô không hề dũng cảm, chỉ là gặp được người có thể khiến cô trở nên dũng cảm mà thôi…
…
Những người khác của nhà họ Cố đều đã đến, đang ngồi ở sô pha trong phòng khách nói chuyện với ông cụ Cố.
Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi đan chặt mười ngón tay vào nhau, khi anh dẫn cô bước vào, tất cả mọi người đều đổ dồn mắt về phía họ, mỗi người một vẻ mặt.
Ông cụ Cố đương nhiên là cười tươi như hoa, tuy lần này Hứa Tịnh Nhi bị thương, khiến ông ta rất đau lòng, nhưng rõ ràng Hứa Tịnh Nhi bị nguy hiểm tính mạng đã khiến Cố Khiết Thần hoàn toàn buông bỏ nút thắt trong lòng từ ba năm trước, bằng lòng đối xử tốt với cô. Đối với Hứa Tịnh Nhi, cũng coi như trong họa có phúc.
Điều ông ta muốn nhìn thấy nhất chính là Khiết Thần và Tịnh Nhi có thể sống hạnh phúc mỹ mãn.
Ông cụ Cố vội vàng vẫy tay với Hứa Tịnh Nhi, bảo cô lại đây ngồi, sau đó quan sát thật kĩ sắc mặt của cô, nhíu mày: “Tịnh Nhi à, sau này cháu phải chú ý giữ gìn sức khỏe đấy. Cháu xem mặt cháu này, không còn hồng hào như trước nữa rồi”.
Hứa Tịnh Nhi vội đáp: “Vâng thưa ông, ông đừng lo lắng nữa”.
“Còn nữa, lần sau cháu đừng như vậy, gặp chuyện nguy hiểm phải tránh thật xa, biết chưa?”.
“Vâng, cháu biết rồi”.
Lúc này ông cụ Cố mới hài lòng mỉm cười: “Ngoan lắm”.
Sau đó ông ta ngoái đầu, vẻ mặt kiêu ngạo nói với Cố Khiết Thần: “Cháu nhìn đi, đây là cháu dâu mà ông chọn đấy, có phải rất tốt không?”.
Cố Khiết Thần nhìn ông cụ Cố, gật đầu không chút do dự: “Vâng, vợ của cháu cực kỳ tốt”.
Rõ ràng là anh đang trả lời ông cụ Cố, nhưng Hứa Tịnh Nhi lại có cảm giác là anh đang nói với cô… Đôi má cô không khỏi ửng đỏ.
Câu nói này của Cố Khiết Thần lại lần nữa khiến ánh mắt của những người đang có mặt phải thay đổi.
Ông cụ Cố thích Hứa Tịnh Nhi, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết. Nhưng không ngờ chưa được bao lâu, Cố Khiết Thần đã thay đổi thái độ dành cho Hứa Tịnh Nhi…
Cố Hùng và vợ mình Vinh Phương Hoa đưa mắt nhìn nhau, sau đó Cố Hùng cầm tách trà lên, uống một ngụm trà, nói: “Bác, không biết bác có còn nhớ con bé Vân Nhu không?”.
Vân Nhu.
Hai chữ ngắn ngủi này lại khiến tất cả người nhà họ Cố lần nữa thay đổi sắc mặt, còn tệ hơn vừa rồi.
Khuôn mặt tươi cười của ông cụ Cố thoắt cái sầm xuống.
/837
|