Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 377 - Bọn họ của ngày xưa

/837


Do hôm qua Khiết Thần gặp và cho cô ta niềm tin nên giờ cô ta quang minh chính đại khiêu khích Cố phu nhân đúng không?

Hứa Tịnh Nhi biết, cái gì cần tới sẽ tới. Thế nhưng khí thế hừng hực đó của cô ta giống như…cô ta mới là Cố phu nhân vậy.

Được thôi, gặp thì gặp.

Thay vì cứ lơ ngơ dùng sự suy đoán của mình đi đoán già đoán non quá khứ của cô ta và Khiết Thần, chi bằng đi làm rõ sự việc.

Hứa Tịnh Nhi gõ bàn phí “tôi nhận” hai từ rồi gửi cho cấp trên.

Buổi biểu diễn của Vân Nhu kết thúc mỹ mãn, nhận được rất nhiều lời bình luận tích cực, khiến cho cô ta càng thêm nổi tiếng. Đám đông đều rất thích nhà dương cầm xinh đẹp này, thế nên nhất cử nhất động của cô ta đều được quan tâm sát xao.

Sau khi nhận được thông tin cô ta sẽ tham gia buổi phỏng vấn với nhà xuất bản Z thì mọi người đều mong ngóng.

Lúc Hứa Tịnh Nhi tới gặp Vân Nhu, cô ta đang luyện đàn. Cô được người trợ lý dẫn vào. Vân Nhu ngồi trước cây đàn, ngón tay xinh đẹp lướt trên bàn phím. Bên ngoài ánh nắng vàng như rót mật chiếu lên cơ thể cô ta.

Cô ta mỉm cười, đôi mắt long lanh như đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, đẹp đẽ huyền ảo vô cùng.

Người trợ lý đặt ngón tay lên miệng, ra hiệu cho Hứa Tịnh Nhi giữ im lặng, tránh làm phiền Vân Nhu. Sau đó người này mời Hứa Tịnh Nhi ngồi xuống ghế sopha, nói khẽ: “Nhà báo Hứa, mời đợi một chút”.

Hứa Tịnh Nhi khẽ gật đầu.



Người trợ lý đưa tới cho cô một tách cafe, rồi khẽ khàng đi ra ngoài. Hứa Tịnh Nhi nhấp môi, cafe đen không sữa đắng vô cùng.

Cô đặt tách cafe xuống, bất giác nhìn về phía Vân Nhu. Cô cứ nhìn rồi bỗng nhớ lại hồi học đại học, mỗi lần cô đi ngang phòng đàn cũng nhìn thấy bóng dáng Khiết Thần như thế. Giống hệt.

Đó là cảnh tượng từng khiến cô rung động, nhưng…lúc đó Khiết Thần có khi nào là vì nhớ Vân Nhu mà mượn tiếng đàn không?

Hứa Tịnh Nhi cảm thấy đắng chát trong cuống họng, còn đắng hơn cả ngụm cafe khi nãy. Tới mức cô phải chau mày.

Bản nhạc kết thúc. Vân Nhu cuối cùng cũng quay qua nhìn Hứa Tịnh Nhi. Cô ta cười dịu dàng, gập nắp đàn lại, sau đó đứng dậy, nho nhã đi về phía cô.

Cô ta chậm rãi ngồi xuống ghế đối diện Hứa Tịnh Nhi. Người trợ lý của cô ta kịp thời đưa lên một tách cafe. Cô ta nâng tách cafe lên uống, nhưng không hề có cảm giác đắng ngắt như của Hứa Tịnh Nhi mà có vẻ như đang thưởng thức hương vị quen thuộc.

Vân Nhu đặt tách cafe xuống, liếc nhìn cafe của Hứa Tịnh Nhi, cảm giác như cô chưa từng uống vậy. Cô ta khẽ cười: “Nhà báo Hứa, cô không quen uống cafe đen nhỉ. Tôi tưởng rằng…Cô và Khiết Thần giống nhau, đều thích cafe đen cơ. Vì vậy tôi mới dặn trợ lý pha cho cô ly cafe đen. Xem ra…không phải như vậy…”

Khiết Thần thích uống cafe đen sao?

Hứa Tịnh Nhi đanh mắt. Những năm qua, mỗi lần cô pha cafe cho Khiết Thần đều thêm sữa. Cô tưởng rằng Khiết Thần thích vị đó, vậy mà không phải sao?

Vân Nhu nhìn rõ biểu cảm của Tịnh Nhi. Cô ta nói tiếp: “Nhà báo Hứa, không phải là cô…chưa từng tìm hiểu anh ấy dù ở với nhau đấy chứ? Hay là…”

Dừng lại một lúc, cô ta đưa tay lên vén tóc, tiếp tục nói nốt: “Hay là…Khiết Thần chưa bao giờ để cô tìm hiểu anh ấy?”

/837

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status