Lúc Cố Khiết Thần bước vào phòng bao, thì Từ Soái đã làm lạnh bia xong, đang ngồi chờ anh. Đúng lúc anh ta mở nắp một chai bia, đang định rót vào cốc thủy tinh thì Cố Khiết Thần chìa tay ra, giật lấy chai bia rồi ngửa cổ uống.
Từ Soái thấy anh uống một ngụm hết gần nửa chai bia, không khỏi nhíu mày: “Khiết Thần, lần này lại có chuyện gì vậy?”.
Từ sau khi Cố Khiết Thần quyết định sẽ sống thật tốt với Hứa Tịnh Nhi, tuy thỉnh thoảng có chút vấn đề nhỏ, nhưng kiểu mua say này chưa từng xuất hiện trở lại.
Mà chuyện có thể khiến anh tiếp tục mượn rượu giải sầu thế này, khiến anh ta bỗng chốc có cảm giác không lành.
Từ Soái lại lấy một chai bia trong thùng đá, dùng răng mở nắp, cụng với chai bia trong tay Cố Khiết Thần, nói: “Nếu anh muốn nói thì tôi nghe, nếu không muốn nói thì tôi uống với anh, dù sao rượu cũng không thiếu, anh muốn uống bao nhiêu cũng có, nhưng nhớ phải trả tiền”.
Cố Khiết Thần không thèm để ý đến việc Từ Soái cố ra vẻ hài hước, anh nhìn chằm chằm vào nửa chai bia kia, cảm xúc cuộn trào nơi đáy mắt, vừa giằng co vừa đấu tranh, cuối cùng, lông mày cũng nhíu chặt lại.
Đúng lúc Từ Soái nghĩ rằng anh sẽ không nói gì, thì giọng nói trầm thấp và khàn khàn của anh chậm rãi vang lên: “Hứa Tịnh Nhi muốn ly hôn”.
Từ Soái vừa uống một ngụm bia, còn chưa kịp nuốt, lập tức bị sáu chữ này làm cho bị sặc, ho dữ dội.
Anh ta vừa vỗ ngực vừa nhìn Cố Khiết Thần với ánh mắt không thể tin được, mãi sau khi nuốt được ngụm bia và ngừng ho, anh ta mới lên tiếng, giọng nói the thé: “Là anh nói nhầm hay tôi nghe nhầm vậy?”.
Hứa Tịnh Nhi vì tiền, vì nhà họ Hứa có thể có hậu thuẫn lớn mạnh là tập đoàn Cố Thị, mà dùng mọi tâm cơ và thủ đoạn để cưới được Cố Khiết Thần. Trước kia Cố Khiết Thần chưa buông bỏ được mối bận tâm trong lòng, không chịu chấp nhận cô ta, cô ta muốn ly hôn còn nghe được.
Nhưng bây giờ, Cố Khiết Thần đã đối xử với cô ta hết nước hết cái, cô ta còn gì không hài lòng nữa? Lại còn đòi ly hôn?
Cố Khiết Thần lắc chai bia trong tay, lại uống một ngụm, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cô ấy đã chuẩn bị sẵn đơn ly hôn và một tỷ tệ, anh nghĩ sao?”.
“Nghiêm túc như vậy sao?”, Từ Soái dần thu lại vẻ cà lơ phất phơ, ngón tay xoa cằm, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể hiểu nổi: “Chẳng có lý do gì cả, tại sao Hứa Tịnh Nhi lại muốn ly hôn chứ?”.
Cố Khiết Thần nhếch môi tự giễu: “Đây vốn dĩ không phải là cuộc hôn nhân mà cô ấy muốn, cô ấy vẫn luôn muốn chấm dứt”.
Bất kể là ba năm trước hay hiện tại, cô ấy vẫn luôn có thể thoải mái như vậy.
Từ Soái nhất thời á khẩu, không biết nên an ủi thế nào, anh ta vỗ nhẹ vai Cố Khiết Thần: “Khiết Thần, vậy… anh định làm thế nào? Anh muốn đồng ý ly hôn sao?”.
Cố Khiết Thần không nói gì, chỉ tiếp tục uống bia, lông mày càng ngày càng nhíu chặt, dường như đang phải đối mặt với vấn đề khó khăn không thể giải quyết.
Nhìn vẻ mặt này của anh thì Từ Soái đã hiểu.
Quyền chủ đạo của cuộc hôn nhân này vẫn luôn nằm trong tay Cố Khiết Thần, thực ra anh muốn làm thế nào thì làm, không cần phải phiền não, trừ khi… anh đã để ý đến cảm nhận của Hứa Tịnh Nhi hơn cảm nhận của bản thân.
Suy nghĩ này vừa lóe lên, trái tim của Từ Soái đã run rẩy.
Anh ta biết Cố Khiết Thần yêu Hứa Tịnh Nhi, nhưng anh ta không ngờ đã đến mức độ này.
Khoan đã…
Nếu Hứa Tịnh Nhi đã trở nên quan trọng như vậy, thì Vân Nhu sẽ thế nào đây?
Tuy biết đây là “cấm kị” của Cố Khiết Thần, nhưng anh ta vẫn không kìm chế được sự nghi hoặc trong lòng. Sau khi uống mấy ngụm bia để tăng thêm can đảm, anh ta mới nói: “Khiết Thần, anh đã thực sự buông bỏ được Vân Nhu rồi sao?”.
Từ Soái thấy anh uống một ngụm hết gần nửa chai bia, không khỏi nhíu mày: “Khiết Thần, lần này lại có chuyện gì vậy?”.
Từ sau khi Cố Khiết Thần quyết định sẽ sống thật tốt với Hứa Tịnh Nhi, tuy thỉnh thoảng có chút vấn đề nhỏ, nhưng kiểu mua say này chưa từng xuất hiện trở lại.
Mà chuyện có thể khiến anh tiếp tục mượn rượu giải sầu thế này, khiến anh ta bỗng chốc có cảm giác không lành.
Từ Soái lại lấy một chai bia trong thùng đá, dùng răng mở nắp, cụng với chai bia trong tay Cố Khiết Thần, nói: “Nếu anh muốn nói thì tôi nghe, nếu không muốn nói thì tôi uống với anh, dù sao rượu cũng không thiếu, anh muốn uống bao nhiêu cũng có, nhưng nhớ phải trả tiền”.
Cố Khiết Thần không thèm để ý đến việc Từ Soái cố ra vẻ hài hước, anh nhìn chằm chằm vào nửa chai bia kia, cảm xúc cuộn trào nơi đáy mắt, vừa giằng co vừa đấu tranh, cuối cùng, lông mày cũng nhíu chặt lại.
Đúng lúc Từ Soái nghĩ rằng anh sẽ không nói gì, thì giọng nói trầm thấp và khàn khàn của anh chậm rãi vang lên: “Hứa Tịnh Nhi muốn ly hôn”.
Từ Soái vừa uống một ngụm bia, còn chưa kịp nuốt, lập tức bị sáu chữ này làm cho bị sặc, ho dữ dội.
Anh ta vừa vỗ ngực vừa nhìn Cố Khiết Thần với ánh mắt không thể tin được, mãi sau khi nuốt được ngụm bia và ngừng ho, anh ta mới lên tiếng, giọng nói the thé: “Là anh nói nhầm hay tôi nghe nhầm vậy?”.
Hứa Tịnh Nhi vì tiền, vì nhà họ Hứa có thể có hậu thuẫn lớn mạnh là tập đoàn Cố Thị, mà dùng mọi tâm cơ và thủ đoạn để cưới được Cố Khiết Thần. Trước kia Cố Khiết Thần chưa buông bỏ được mối bận tâm trong lòng, không chịu chấp nhận cô ta, cô ta muốn ly hôn còn nghe được.
Nhưng bây giờ, Cố Khiết Thần đã đối xử với cô ta hết nước hết cái, cô ta còn gì không hài lòng nữa? Lại còn đòi ly hôn?
Cố Khiết Thần lắc chai bia trong tay, lại uống một ngụm, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cô ấy đã chuẩn bị sẵn đơn ly hôn và một tỷ tệ, anh nghĩ sao?”.
“Nghiêm túc như vậy sao?”, Từ Soái dần thu lại vẻ cà lơ phất phơ, ngón tay xoa cằm, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể hiểu nổi: “Chẳng có lý do gì cả, tại sao Hứa Tịnh Nhi lại muốn ly hôn chứ?”.
Cố Khiết Thần nhếch môi tự giễu: “Đây vốn dĩ không phải là cuộc hôn nhân mà cô ấy muốn, cô ấy vẫn luôn muốn chấm dứt”.
Bất kể là ba năm trước hay hiện tại, cô ấy vẫn luôn có thể thoải mái như vậy.
Từ Soái nhất thời á khẩu, không biết nên an ủi thế nào, anh ta vỗ nhẹ vai Cố Khiết Thần: “Khiết Thần, vậy… anh định làm thế nào? Anh muốn đồng ý ly hôn sao?”.
Cố Khiết Thần không nói gì, chỉ tiếp tục uống bia, lông mày càng ngày càng nhíu chặt, dường như đang phải đối mặt với vấn đề khó khăn không thể giải quyết.
Nhìn vẻ mặt này của anh thì Từ Soái đã hiểu.
Quyền chủ đạo của cuộc hôn nhân này vẫn luôn nằm trong tay Cố Khiết Thần, thực ra anh muốn làm thế nào thì làm, không cần phải phiền não, trừ khi… anh đã để ý đến cảm nhận của Hứa Tịnh Nhi hơn cảm nhận của bản thân.
Suy nghĩ này vừa lóe lên, trái tim của Từ Soái đã run rẩy.
Anh ta biết Cố Khiết Thần yêu Hứa Tịnh Nhi, nhưng anh ta không ngờ đã đến mức độ này.
Khoan đã…
Nếu Hứa Tịnh Nhi đã trở nên quan trọng như vậy, thì Vân Nhu sẽ thế nào đây?
Tuy biết đây là “cấm kị” của Cố Khiết Thần, nhưng anh ta vẫn không kìm chế được sự nghi hoặc trong lòng. Sau khi uống mấy ngụm bia để tăng thêm can đảm, anh ta mới nói: “Khiết Thần, anh đã thực sự buông bỏ được Vân Nhu rồi sao?”.
/837
|