Cố Hùng không ngờ Cố Khiết Thần lại tuyệt tình như vậy.
Bảo ông ta giao nộp cổ phần của Cố Thị, cút ra khỏi Cố Thị, chẳng khác nào gạch tên ông ta ra khỏi nhà họ Cố. Không còn sự bảo vệ của nhà họ Cố, ông ta sẽ không là gì cả!
“Khiết Thần, cháu đang đùa phải không?”.
Cố Hùng nuốt nước bọt, trong mắt có vẻ hoảng loạn rõ rệt: “Chúng ta là người một nhà, dù bác gái cháu có làm sai, trừng phạt thôi là được, không nhất thiết phải đuổi tận giết tuyệt thế chứ”.
“Người nhà?”.
Cố Khiết Thần nói ra từ này, giọng nói lạnh nhạt, cả người toát ra sự lạnh lẽo đến cực hạn: “Khi xưa bố mẹ cháu qua đời, ông nội bệnh nặng, lúc cháu chỉ mới mười tuổi, bác thông đồng tất cả thành viên hội đồng quản trị bãi nhiệm ông nội, đuổi chúng tôi ra khỏi nhà họ Cố, bác có xem chúng tôi là người một nhà không?”.
“Bây giờ, ngày tổ chức tiệc thọ cho ông nội, tuyên bố hôn sự của tôi, bác gái lại mua người tung tin đồn, để phóng viên vào công kích ông nội, công kích vợ tôi, muốn khiến nhà họ Cố mất hết mặt mũi, sao bác không nói chúng ta là người một nhà?”.
“Nể mặt ông nội, chuyện trước kia cháu đã không so đo với bác. Mấy năm qua, bác ở công ty, lấy danh nghĩa của công ty, lấy danh nghĩa nhà họ Cố, không ngừng vơ vét tiền, chuyện này cháu cũng chỉ mắt nhắm mắt mở. Nhưng bác không nên động vào người của cháu!”.
Cố Khiết Thần dựa người vào lưng ghế, không muốn nhiều lời với ông ta nữa, lạnh lùng nói: “Ngày mai cháu sẽ nói luật sư chuẩn bị sẵn giấy chuyển nhượng cổ phần”.
Cố Hùng biết câu nói này của anh là thông báo, không phải thương lượng. Cố Khiết Thần vẫn luôn thẳng tay như vậy, cầu xin cũng không có tác dụng gì. Từ đầu đến cuối ông cụ không lên tiếng, có lẽ cũng đã quá thất vọng về ông ta, lần này không muốn bảo vệ ông ta nữa.
Ông ta muốn bảo vệ mình, chỉ đành… bỏ xe giữ tướng thôi.
“Bác, Khiết Thần, cháu biết mấy năm nay hai ông cháu đối xử với chúng cháu rất tốt, chỉ trách người phụ nữ này. Cháu quyết định rồi, cháu sẽ ly hôn với bà ta, người phụ nữ không biết nghĩ cho danh tiếng của gia tộc không xứng đáng là người của nhà họ Cố chúng ta!”.
Cố Hùng nói rồi, kéo Vinh Phương Hoa tới, sẵng giọng nói: “Tôi muốn ly hôn với bà!”.
Vinh Phương Hoa tái mặt, hai mắt mở lớn, không tin hỏi: “Chồng à, anh đang nói gì vậy? Anh muốn ly hôn với em?”.
“Đúng, ly hôn! Nhà họ Cố không chứa chấp loại người vong ân phụ nghĩa, lại có hành vi tồi tệ cắn ngược như bà, bây giờ chúng ta sẽ đi ký đơn ly hôn!”.
“Anh…”.
Cố Hùng không đợi Vinh Phương Hoa phản bác đã tát mạnh vào mặt bà ta: “Bà im đi, bà còn có mặt mũi nói chuyện à!”.
Sau đó, ông ta quỳ xuống trước mặt ông cụ: “Bác Cố, cháu thật sự biết lỗi rồi, là cháu dạy vợ không nghiêm, sau này cháu sẽ cắt đứt quan hệ với bà ta. Dù bác không tha thứ cho cháu, nhưng bác hãy nghĩ cho ba đứa con của cháu, còn cả Tiểu Tuyết mà bác thương yêu. Chúng đều vô tội, chúng không làm gì cả!”.
Suy cho cùng ông cụ Cố cũng đã cao tuổi, nghe Cố Hùng khóc lóc ầm ĩ như vậy cũng có chút không nỡ. Ông cụ nhìn sang Cố Khiết Thần, thấy Cố Khiết Thần vẫn không dao động, im lìm ngồi đó, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Tha thứ hết lần này đến lần khác, đổi lại là được nước lấn tới, ông ấy không thể dung túng hơn nữa.
Lúc Cố Hùng và Vinh Phương Hoa chật vật rời khỏi nhà họ Cố, về biệt thự của mình, Cố Hùng vô cùng tức tối, lại tát cho Vinh Phương Hoa một bạt tai, chỉ vào mũi bà ta mắng: “Thứ vô dụng, thu dọn hành lý của bà, cút về nhà mẹ đẻ của bà cho tôi!”.
Vinh Phương Hoa ôm mặt, tức giận mà không dám nói.
Cố Hùng thấy vậy vẫn còn định ra tay, nhưng tiếng chuông điện thoại của ông ta bỗng nhiên vang lên.
Bảo ông ta giao nộp cổ phần của Cố Thị, cút ra khỏi Cố Thị, chẳng khác nào gạch tên ông ta ra khỏi nhà họ Cố. Không còn sự bảo vệ của nhà họ Cố, ông ta sẽ không là gì cả!
“Khiết Thần, cháu đang đùa phải không?”.
Cố Hùng nuốt nước bọt, trong mắt có vẻ hoảng loạn rõ rệt: “Chúng ta là người một nhà, dù bác gái cháu có làm sai, trừng phạt thôi là được, không nhất thiết phải đuổi tận giết tuyệt thế chứ”.
“Người nhà?”.
Cố Khiết Thần nói ra từ này, giọng nói lạnh nhạt, cả người toát ra sự lạnh lẽo đến cực hạn: “Khi xưa bố mẹ cháu qua đời, ông nội bệnh nặng, lúc cháu chỉ mới mười tuổi, bác thông đồng tất cả thành viên hội đồng quản trị bãi nhiệm ông nội, đuổi chúng tôi ra khỏi nhà họ Cố, bác có xem chúng tôi là người một nhà không?”.
“Bây giờ, ngày tổ chức tiệc thọ cho ông nội, tuyên bố hôn sự của tôi, bác gái lại mua người tung tin đồn, để phóng viên vào công kích ông nội, công kích vợ tôi, muốn khiến nhà họ Cố mất hết mặt mũi, sao bác không nói chúng ta là người một nhà?”.
“Nể mặt ông nội, chuyện trước kia cháu đã không so đo với bác. Mấy năm qua, bác ở công ty, lấy danh nghĩa của công ty, lấy danh nghĩa nhà họ Cố, không ngừng vơ vét tiền, chuyện này cháu cũng chỉ mắt nhắm mắt mở. Nhưng bác không nên động vào người của cháu!”.
Cố Khiết Thần dựa người vào lưng ghế, không muốn nhiều lời với ông ta nữa, lạnh lùng nói: “Ngày mai cháu sẽ nói luật sư chuẩn bị sẵn giấy chuyển nhượng cổ phần”.
Cố Hùng biết câu nói này của anh là thông báo, không phải thương lượng. Cố Khiết Thần vẫn luôn thẳng tay như vậy, cầu xin cũng không có tác dụng gì. Từ đầu đến cuối ông cụ không lên tiếng, có lẽ cũng đã quá thất vọng về ông ta, lần này không muốn bảo vệ ông ta nữa.
Ông ta muốn bảo vệ mình, chỉ đành… bỏ xe giữ tướng thôi.
“Bác, Khiết Thần, cháu biết mấy năm nay hai ông cháu đối xử với chúng cháu rất tốt, chỉ trách người phụ nữ này. Cháu quyết định rồi, cháu sẽ ly hôn với bà ta, người phụ nữ không biết nghĩ cho danh tiếng của gia tộc không xứng đáng là người của nhà họ Cố chúng ta!”.
Cố Hùng nói rồi, kéo Vinh Phương Hoa tới, sẵng giọng nói: “Tôi muốn ly hôn với bà!”.
Vinh Phương Hoa tái mặt, hai mắt mở lớn, không tin hỏi: “Chồng à, anh đang nói gì vậy? Anh muốn ly hôn với em?”.
“Đúng, ly hôn! Nhà họ Cố không chứa chấp loại người vong ân phụ nghĩa, lại có hành vi tồi tệ cắn ngược như bà, bây giờ chúng ta sẽ đi ký đơn ly hôn!”.
“Anh…”.
Cố Hùng không đợi Vinh Phương Hoa phản bác đã tát mạnh vào mặt bà ta: “Bà im đi, bà còn có mặt mũi nói chuyện à!”.
Sau đó, ông ta quỳ xuống trước mặt ông cụ: “Bác Cố, cháu thật sự biết lỗi rồi, là cháu dạy vợ không nghiêm, sau này cháu sẽ cắt đứt quan hệ với bà ta. Dù bác không tha thứ cho cháu, nhưng bác hãy nghĩ cho ba đứa con của cháu, còn cả Tiểu Tuyết mà bác thương yêu. Chúng đều vô tội, chúng không làm gì cả!”.
Suy cho cùng ông cụ Cố cũng đã cao tuổi, nghe Cố Hùng khóc lóc ầm ĩ như vậy cũng có chút không nỡ. Ông cụ nhìn sang Cố Khiết Thần, thấy Cố Khiết Thần vẫn không dao động, im lìm ngồi đó, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Tha thứ hết lần này đến lần khác, đổi lại là được nước lấn tới, ông ấy không thể dung túng hơn nữa.
Lúc Cố Hùng và Vinh Phương Hoa chật vật rời khỏi nhà họ Cố, về biệt thự của mình, Cố Hùng vô cùng tức tối, lại tát cho Vinh Phương Hoa một bạt tai, chỉ vào mũi bà ta mắng: “Thứ vô dụng, thu dọn hành lý của bà, cút về nhà mẹ đẻ của bà cho tôi!”.
Vinh Phương Hoa ôm mặt, tức giận mà không dám nói.
Cố Hùng thấy vậy vẫn còn định ra tay, nhưng tiếng chuông điện thoại của ông ta bỗng nhiên vang lên.
/837
|