Cố Khiết Thần để hai tay trong túi quần, trên mặt không có chút cảm xúc nào. Đôi mắt u tối lạnh nhạt như xưa, im lặng nhìn Vân Nhu, không biết đang nghĩ gì.
Vân Nhu không ngờ tay của cô ta đã bị tàn phế, thế mà Cố Khiết Thần không dành cho cô ta được lời an ủi nào sao?
Cô ta gọi tên anh trên xe cấp cứu, lúc đó cô ta bị chảy nhiều máu như vậy, cô ta đau như vậy, thế mà anh cũng không nhìn lấy cô ta một cái, ngược lại che chở Hứa Tịnh Nhi trong lòng. Hứa Tịnh Nhi không hề bị gì, còn là người hành hung, có gì mà phải che chở chứ!
Cô ta thật sự không biết rốt cuộc Hứa Tịnh Nhi đã làm gì Cố Khiết Thần, khiến anh biến thành bộ dạng lạnh lùng vô tình như bây giờ!
Cố Khiết Thần nhìn gương mặt cô ta, thản nhiên nói: “Hứa Tịnh Nhi cũng bị tên côn đồ đó tấn công, bắt cóc đến nơi ấy, cô ấy không bắt cóc cô. Còn tay cô, dao đúng là cô ấy cầm, nhưng cô ấy không đâm cô. Lúc cô ấy còn tỉnh táo, tay cô đã bị đâm bị thương rồi”.
Vân Nhu không tin nổi nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh, hỏi mà gần như hét lên: “Sự thực đã bày ra trước mắt, tất cả mọi người đều nhìn thấy. Anh không tin những gì anh tận mắt nhìn thấy, mà lại tin lời biện bạch của Hứa Tịnh Nhi? Khiết Thần, anh có còn là Khiết Thần mà em biết không?”.
“Không phải biện bạch, mà là sự thực”.
“…”.
Vân Nhu trào nước mắt, cúi nhìn tay trái của mình quấn từng vòng băng gạc, ngay cả động một ngón tay cũng đau đến sợ, nhưng Cố Khiết Thần vẫn luôn đứng về phía Hứa Tịnh Nhi!
Còn cô ta thì sao?
Cô ta đã không còn gì cả!
Tay cô ta tàn phế rồi, cô ta không thể đàn được nữa, cũng không quay lại sân khấu của mình được nữa. Cuộc sống nghệ thuật mà cô ta lấy làm hãnh diện đã chấm dứt vì Hứa Tịnh Nhi!
Cô ta sẽ không bỏ qua cho Hứa Tịnh Nhi, cô ta sẽ lấy lại công bằng cho mình!
Vân Nhu hít sâu vài cái, dùng tay phải không bị thương chậm rãi lau nước mắt trên mặt mình. Cô ta ngẩng lên nhìn Cố Khiết Thần một lần nữa, giọng nói nghèn nghẹn, nhưng lại chứa đựng sự âm u lạnh lẽo: “Khiết Thần, anh đến thăm em có phải là vì muốn biện hộ cho Hứa Tịnh Nhi không? Anh muốn em khai với cảnh sát theo như những gì anh nói, để cô ta vô tội đúng không?”.
Mặc dù khi đó cô ta đã bị thương, nhưng cô ta biết có rất nhiều bên truyền thông đến đó, chụp lại hình ảnh ở hiện trường. Bây giờ, có lẽ nó đã lan tràn trên mạng, trên tivi rồi.
Chuyện cô ta bị bắt cóc vốn đã thu hút sự chú ý của công chúng, bây giờ cô ta được tìm thấy, nhưng lại bị thương nghiêm trọng như vậy. Cô ta là anh hùng có thể giành lấy vinh quang cho đất nước, ngôi sao mới của giới nghệ sĩ dương cầm, cứ thế bị buộc phải vụt tắt.
Một khi tội danh hãm hại cô ta của Hứa Tịnh Nhi được thành lập, Hứa Tịnh Nhi sẽ trở thành chuột qua đường, người người hô đánh. Hơn nữa, Hứa Tịnh Nhi còn phải chịu trách nhiệm hình sự!
Cho nên, Cố Khiết Thần mới xuất hiện ở phòng bệnh của cô ta.
Cho dù lý do này khiến cô ta rất không vui, nhưng bây giờ, cô ta cũng cảm thấy không sao cả. Cô ta không quan tâm quá trình thế nào, cô ta chỉ cần kết quả cô ta muốn, vậy là được rồi.
Trước kia, Cố Khiết Thần bắt cô ta biến mất, cô ta không có điều kiện để chống lại anh. Bây giờ khác rồi… Cô ta đã có vốn liếng để thương lượng!
Hứa Tịnh Nhi cướp đi bàn tay quý giá nhất của cô ta, khiến cô ta không thể bước lên sân khấu của mình được nữa. Vậy thì cô cũng phải trả lại cho cô ta thứ mà cô ta muốn có nhất!
Nghĩ một hồi, Vân Nhu bỗng nhiên bật cười, cười một cách xinh đẹp ưu nhã như xưa. Ánh sáng nơi đáy mắt cô ta dần dần lan tràn, không hề che giấu tâm tư của mình, nói ra từng chữ một: “Khiết Thần, anh muốn em bỏ qua cho Hứa Tịnh Nhi cũng được, nhưng em muốn có anh! Anh dùng anh đền cho em! Em muốn anh ly hôn với Hứa Tịnh Nhi, cưới em!”.
Vân Nhu không ngờ tay của cô ta đã bị tàn phế, thế mà Cố Khiết Thần không dành cho cô ta được lời an ủi nào sao?
Cô ta gọi tên anh trên xe cấp cứu, lúc đó cô ta bị chảy nhiều máu như vậy, cô ta đau như vậy, thế mà anh cũng không nhìn lấy cô ta một cái, ngược lại che chở Hứa Tịnh Nhi trong lòng. Hứa Tịnh Nhi không hề bị gì, còn là người hành hung, có gì mà phải che chở chứ!
Cô ta thật sự không biết rốt cuộc Hứa Tịnh Nhi đã làm gì Cố Khiết Thần, khiến anh biến thành bộ dạng lạnh lùng vô tình như bây giờ!
Cố Khiết Thần nhìn gương mặt cô ta, thản nhiên nói: “Hứa Tịnh Nhi cũng bị tên côn đồ đó tấn công, bắt cóc đến nơi ấy, cô ấy không bắt cóc cô. Còn tay cô, dao đúng là cô ấy cầm, nhưng cô ấy không đâm cô. Lúc cô ấy còn tỉnh táo, tay cô đã bị đâm bị thương rồi”.
Vân Nhu không tin nổi nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh, hỏi mà gần như hét lên: “Sự thực đã bày ra trước mắt, tất cả mọi người đều nhìn thấy. Anh không tin những gì anh tận mắt nhìn thấy, mà lại tin lời biện bạch của Hứa Tịnh Nhi? Khiết Thần, anh có còn là Khiết Thần mà em biết không?”.
“Không phải biện bạch, mà là sự thực”.
“…”.
Vân Nhu trào nước mắt, cúi nhìn tay trái của mình quấn từng vòng băng gạc, ngay cả động một ngón tay cũng đau đến sợ, nhưng Cố Khiết Thần vẫn luôn đứng về phía Hứa Tịnh Nhi!
Còn cô ta thì sao?
Cô ta đã không còn gì cả!
Tay cô ta tàn phế rồi, cô ta không thể đàn được nữa, cũng không quay lại sân khấu của mình được nữa. Cuộc sống nghệ thuật mà cô ta lấy làm hãnh diện đã chấm dứt vì Hứa Tịnh Nhi!
Cô ta sẽ không bỏ qua cho Hứa Tịnh Nhi, cô ta sẽ lấy lại công bằng cho mình!
Vân Nhu hít sâu vài cái, dùng tay phải không bị thương chậm rãi lau nước mắt trên mặt mình. Cô ta ngẩng lên nhìn Cố Khiết Thần một lần nữa, giọng nói nghèn nghẹn, nhưng lại chứa đựng sự âm u lạnh lẽo: “Khiết Thần, anh đến thăm em có phải là vì muốn biện hộ cho Hứa Tịnh Nhi không? Anh muốn em khai với cảnh sát theo như những gì anh nói, để cô ta vô tội đúng không?”.
Mặc dù khi đó cô ta đã bị thương, nhưng cô ta biết có rất nhiều bên truyền thông đến đó, chụp lại hình ảnh ở hiện trường. Bây giờ, có lẽ nó đã lan tràn trên mạng, trên tivi rồi.
Chuyện cô ta bị bắt cóc vốn đã thu hút sự chú ý của công chúng, bây giờ cô ta được tìm thấy, nhưng lại bị thương nghiêm trọng như vậy. Cô ta là anh hùng có thể giành lấy vinh quang cho đất nước, ngôi sao mới của giới nghệ sĩ dương cầm, cứ thế bị buộc phải vụt tắt.
Một khi tội danh hãm hại cô ta của Hứa Tịnh Nhi được thành lập, Hứa Tịnh Nhi sẽ trở thành chuột qua đường, người người hô đánh. Hơn nữa, Hứa Tịnh Nhi còn phải chịu trách nhiệm hình sự!
Cho nên, Cố Khiết Thần mới xuất hiện ở phòng bệnh của cô ta.
Cho dù lý do này khiến cô ta rất không vui, nhưng bây giờ, cô ta cũng cảm thấy không sao cả. Cô ta không quan tâm quá trình thế nào, cô ta chỉ cần kết quả cô ta muốn, vậy là được rồi.
Trước kia, Cố Khiết Thần bắt cô ta biến mất, cô ta không có điều kiện để chống lại anh. Bây giờ khác rồi… Cô ta đã có vốn liếng để thương lượng!
Hứa Tịnh Nhi cướp đi bàn tay quý giá nhất của cô ta, khiến cô ta không thể bước lên sân khấu của mình được nữa. Vậy thì cô cũng phải trả lại cho cô ta thứ mà cô ta muốn có nhất!
Nghĩ một hồi, Vân Nhu bỗng nhiên bật cười, cười một cách xinh đẹp ưu nhã như xưa. Ánh sáng nơi đáy mắt cô ta dần dần lan tràn, không hề che giấu tâm tư của mình, nói ra từng chữ một: “Khiết Thần, anh muốn em bỏ qua cho Hứa Tịnh Nhi cũng được, nhưng em muốn có anh! Anh dùng anh đền cho em! Em muốn anh ly hôn với Hứa Tịnh Nhi, cưới em!”.
/837
|