Vân Nhu tự rót cho mình một cốc nước, cầm lên đang định uống, nghe thấy thế thì động tác liền khựng lại, bình tĩnh đánh giá Tiêu Thuần, khoảng hai giây sau cũng đồng ý: “Được”.
Cô ta không nhanh không chậm uống hết cốc nước, rồi mới vào phòng ngủ của mình, lấy chiếc thẻ phòng còn dư đưa cho Tiêu Thuần.
Lúc Tiêu Thuần chìa tay ra lấy, cô ta không thả tay ra ngay, mà mỉm cười dịu dàng, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Thuần Thuần, cô tốt với tôi quá”.
Vẻ mặt Tiêu Thuần có chút cứng đờ, nhưng lại nhanh chóng biến mất, cô ấy cũng mỉm cười: “Với quan hệ của chúng ta thì là việc nên làm mà”.
Vân Nhu thả tay ra, Tiêu Thuần cầm chiếc thẻ phòng, siết chặt trong lòng bàn tay.
“Sắp mở phiên tòa rồi”, Vân Nhu ngồi trên sô pha, nụ cười trở nên âm trầm, khuôn mặt xinh đẹp méo mó một cách quỷ dị: “Thuần Thuần, Hứa Tịnh Nhi sẽ thân bại danh liệt, còn phải ngồi tù, Khiết Thần sẽ lại quay về bên tôi thôi”.
Tiêu Thuần nhìn khuôn mặt Vân Nhu, ánh mắt bỗng nhiên có chút hoảng hốt. Cô ấy nhanh chóng cụp mắt xuống, nói: “Nếu không còn việc gì thì tôi đi đây”.
“Ừ”.
…
Ngày mai là mở phiên tòa rồi.
Tối ngày hôm nay Cố Khiết Thần không về chung cư, mà về nhà tổ.
Ông cụ Cố bị chọc tức trong bữa tiệc mừng thọ, sức khỏe vốn dĩ vẫn chưa hồi phục, bây giờ lại vì lo lắng cho Hứa Tịnh Nhi mà suy nghĩ quá hiều, nên bị đau đầu, chỉ có thể nằm một chỗ.
Lúc Cố Khiết Thần bước vào phòng ngủ của ông cụ Cố, cô Lâm vừa bón thuốc cho ông ta xong, thấy anh về liền chào: “Cậu chủ”.
Anh bình thản gật đầu, rồi bước tới, nhìn khuôn mặt trắng bệch của ông cụ Cố, giọng nói hơi trầm xuống: “Ông nội, ông thấy sao rồi?”.
Ông cụ Cố chậm rãi lắc đầu: “Già rồi ai cũng vậy, cháu không cần lo lắng”.
Rõ ràng là qua loa lấy lệ, rõ ràng ông ta không muốn khiến Cố Khiết Thần lo lắng, dù sao bây giờ anh cũng phải lo cho Hứa Tịnh Nhi, lo cho cả công ty.
Cố Khiết Thần hiểu rõ suy nghĩ của ông ta, nên cũng không hỏi nữa, anh kéo chiếc ghế ngồi xuống: “Tối nay cháu sẽ ở đây”.
“Không cần đâu, chẳng phải ngày mai cháu phải ra tòa sao? Mau về ngủ một giấc cho tinh thần thoải mái, đánh một trận thắng rực rỡ cho Tịnh Nhi”.
Trận thắng.
Cố Khiết Thần nhếch môi: “Ông nội, ông chắc chắn cháu sẽ thắng sao?”.
“Đương nhiên rồi”.
Ông cụ Cố lập tức có chút kích động, còn ngồi thẳng người dậy: “Con trai của con trai ta, cháu trai của ta sẽ không thua! Huống hồ…”
Ông ta ngừng lại một lát, ánh mắt lóe lên, chìm vào ký ức: “Trong lòng cháu đã có người muốn bảo vệ, cháu sẽ dùng mọi cách để tạo nên kỳ tích”.
“Cháu còn nhớ không? Hồi cháu mười tuổi, để bảo vệ ông già này, cháu quả thực đã tạo nên kỳ tích. Còn lần này, người cháu muốn bảo vệ là cô gái mà cháu yêu”.
“Đúng vậy, cô gái mà cháu yêu…”, Cố Khiết Thần nhỏ giọng lẩm bẩm, có chút khàn khàn.
Từ đầu đến cuối, chỉ có ông nội là hiểu lòng anh, lúc anh chưa nhìn rõ trái tim của mình thì ông nội đã nhìn ra rồi.
…
Trời sáng.
Cố Khiết Thần thức dậy, đánh răng rửa mặt, mặc bộ vest một cách chậm rãi và tao nhã, cài cúc tay áo, thắt cà vạt, đứng trước cửa sổ sát đất. Người đàn ông trong gương đẹp như một vị thần, dường như mọi thứ trên thế gian đều lu mờ trước nhan sắc của anh.
Anh xuống dưới tầng, ăn qua loa bữa sáng, rồi bước ra cửa. Trợ lý Lâm đã đứng chờ bên cạnh xe, lúc anh bước tới, anh ta liền mở cửa ở hàng ghế sau cho anh.
Cố Khiết Thần lên xe, chiếc xe nhanh chóng lái về phía tòa án.
Cô ta không nhanh không chậm uống hết cốc nước, rồi mới vào phòng ngủ của mình, lấy chiếc thẻ phòng còn dư đưa cho Tiêu Thuần.
Lúc Tiêu Thuần chìa tay ra lấy, cô ta không thả tay ra ngay, mà mỉm cười dịu dàng, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Thuần Thuần, cô tốt với tôi quá”.
Vẻ mặt Tiêu Thuần có chút cứng đờ, nhưng lại nhanh chóng biến mất, cô ấy cũng mỉm cười: “Với quan hệ của chúng ta thì là việc nên làm mà”.
Vân Nhu thả tay ra, Tiêu Thuần cầm chiếc thẻ phòng, siết chặt trong lòng bàn tay.
“Sắp mở phiên tòa rồi”, Vân Nhu ngồi trên sô pha, nụ cười trở nên âm trầm, khuôn mặt xinh đẹp méo mó một cách quỷ dị: “Thuần Thuần, Hứa Tịnh Nhi sẽ thân bại danh liệt, còn phải ngồi tù, Khiết Thần sẽ lại quay về bên tôi thôi”.
Tiêu Thuần nhìn khuôn mặt Vân Nhu, ánh mắt bỗng nhiên có chút hoảng hốt. Cô ấy nhanh chóng cụp mắt xuống, nói: “Nếu không còn việc gì thì tôi đi đây”.
“Ừ”.
…
Ngày mai là mở phiên tòa rồi.
Tối ngày hôm nay Cố Khiết Thần không về chung cư, mà về nhà tổ.
Ông cụ Cố bị chọc tức trong bữa tiệc mừng thọ, sức khỏe vốn dĩ vẫn chưa hồi phục, bây giờ lại vì lo lắng cho Hứa Tịnh Nhi mà suy nghĩ quá hiều, nên bị đau đầu, chỉ có thể nằm một chỗ.
Lúc Cố Khiết Thần bước vào phòng ngủ của ông cụ Cố, cô Lâm vừa bón thuốc cho ông ta xong, thấy anh về liền chào: “Cậu chủ”.
Anh bình thản gật đầu, rồi bước tới, nhìn khuôn mặt trắng bệch của ông cụ Cố, giọng nói hơi trầm xuống: “Ông nội, ông thấy sao rồi?”.
Ông cụ Cố chậm rãi lắc đầu: “Già rồi ai cũng vậy, cháu không cần lo lắng”.
Rõ ràng là qua loa lấy lệ, rõ ràng ông ta không muốn khiến Cố Khiết Thần lo lắng, dù sao bây giờ anh cũng phải lo cho Hứa Tịnh Nhi, lo cho cả công ty.
Cố Khiết Thần hiểu rõ suy nghĩ của ông ta, nên cũng không hỏi nữa, anh kéo chiếc ghế ngồi xuống: “Tối nay cháu sẽ ở đây”.
“Không cần đâu, chẳng phải ngày mai cháu phải ra tòa sao? Mau về ngủ một giấc cho tinh thần thoải mái, đánh một trận thắng rực rỡ cho Tịnh Nhi”.
Trận thắng.
Cố Khiết Thần nhếch môi: “Ông nội, ông chắc chắn cháu sẽ thắng sao?”.
“Đương nhiên rồi”.
Ông cụ Cố lập tức có chút kích động, còn ngồi thẳng người dậy: “Con trai của con trai ta, cháu trai của ta sẽ không thua! Huống hồ…”
Ông ta ngừng lại một lát, ánh mắt lóe lên, chìm vào ký ức: “Trong lòng cháu đã có người muốn bảo vệ, cháu sẽ dùng mọi cách để tạo nên kỳ tích”.
“Cháu còn nhớ không? Hồi cháu mười tuổi, để bảo vệ ông già này, cháu quả thực đã tạo nên kỳ tích. Còn lần này, người cháu muốn bảo vệ là cô gái mà cháu yêu”.
“Đúng vậy, cô gái mà cháu yêu…”, Cố Khiết Thần nhỏ giọng lẩm bẩm, có chút khàn khàn.
Từ đầu đến cuối, chỉ có ông nội là hiểu lòng anh, lúc anh chưa nhìn rõ trái tim của mình thì ông nội đã nhìn ra rồi.
…
Trời sáng.
Cố Khiết Thần thức dậy, đánh răng rửa mặt, mặc bộ vest một cách chậm rãi và tao nhã, cài cúc tay áo, thắt cà vạt, đứng trước cửa sổ sát đất. Người đàn ông trong gương đẹp như một vị thần, dường như mọi thứ trên thế gian đều lu mờ trước nhan sắc của anh.
Anh xuống dưới tầng, ăn qua loa bữa sáng, rồi bước ra cửa. Trợ lý Lâm đã đứng chờ bên cạnh xe, lúc anh bước tới, anh ta liền mở cửa ở hàng ghế sau cho anh.
Cố Khiết Thần lên xe, chiếc xe nhanh chóng lái về phía tòa án.
/837
|