Hứa Tịnh Nhi chìa tay ra, mò mẫm trên sô pha một lúc, nhưng không thấy điện thoại. Cô khó khăn hé mắt ra, mê man nhìn xung quanh một lúc, mới nhìn thấy điện thoại không hiểu sao bị cô vứt dưới bàn trà.
Rõ ràng lúc cô vào phòng làm việc không mang theo điện thoại, sao bây giờ… điện thoại lại ở đây chứ? Lẽ nào đêm qua cô uống say, rồi lại chạy qua bên kia cầm sang đây sao?
Vì cô mãi không nghe máy nên điện thoại tự động tắt.
Hứa Tịnh Nhi vươn tay, lấy điện thoại từ trong đó ra. Màn hình vừa sáng lên, tay cô bỗng run rẩy, điện thoại lại rơi xuống đất, vang lên tiếng lạch cạch.
Trời ơi… cái gì vậy? Nên nói là tối qua cô đã làm cái gì vậy?
Nếu vừa rồi cô không hoa mắt nhìn nhầm, thì trên màn hình là khung chat Zalo, avatar là của Cố Khiết Thần, hơn nữa cô… còn mắng chửi anh không ngớt…
Hứa Tịnh Nhi đầu óc đờ đẫn ngồi đó, không biết mình vẫn đang nằm mơ hay là đang ở hiện thực.
Chuông điện thoại lại reo lên, kéo suy nghĩ của cô lại.
Hứa Tịnh Nhi siết chặt nắm tay, ảo não gõ mấy cái vào đầu mình. Sau khi hít sâu mấy hơi, cố gắng ổn định cảm xúc, cô mới cúi xuống nhặt điện thoại lên.
Cái tên nhấp nháy trên màn hình là của trợ lý Lâm.
Hứa Tịnh Nhi trượt ngón tay trên màn hình để nghe máy, giọng nói hơi khàn khàn: “A lô”.
Bên kia vang lên giọng nói cung kính khách sáo của trợ lý Lâm: “Cô chủ, cô ngủ dậy chưa? Ừm… tôi đến để đón cô”.
Đón cô?
Bởi vì vừa mới ngủ dậy, lại bị chuyện vừa rồi làm cho kinh ngạc, nên lúc này đầu óc Hứa Tịnh Nhi vẫn chưa kịp hiểu gì, vô thức hỏi: “Đón tôi làm gì?”.
“À…”, giọng nói của trợ lý Lâm mềm mỏng hơn: “Chẳng phải cô đã hẹn với Cố tổng, hôm… hôm nay đến Cục dân chính ly… ly hôn sao?”.
À đúng rồi, hôm nay cô sẽ cùng Cố Khiết Thần đến Cục dân chính ly hôn.
Cô bỏ điện thoại xuống, xem thời gian, 8 giờ 45 phút…
Cô không có ý nuốt lời, chẳng qua tối hôm qua khó chịu, không cẩn thận uống say nên mới không dậy đúng giờ. Cố Khiết Thần sợ cô không chịu ly hôn, còn bắt trợ lý Lâm đến đón cô sao?
Hứa Tịnh Nhi nhếch môi cười giễu, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Anh chờ tôi mười phút”.
“Được, cô cứ từ từ”.
Sau khi cúp máy, Hứa Tịnh Nhi nhìn giao diện chat của Zalo, cô đã gửi rất nhiều tin nhắn chửi mắng Cố Khiết Thần, anh chẳng trả lời câu nào, có lẽ còn chẳng thèm xem luôn.
Dù sao anh cũng chưa bao giờ quan tâm.
Hứa Tịnh Nhi động đậy ngón tay, bấm vài cái, xóa Zalo của Cố Khiết Thần.
Cô đá chai rượu rỗng bên cạnh chân, trở về phòng ngủ, vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Lúc đánh răng, cô còn tiện tay vứt hết đồ dùng của Cố Khiết Thần vào thùng rác.
Thời gian gấp gáp, Hứa Tịnh Nhi không kịp trang điểm, nhưng sắc mặt cô quá tệ, mà cô lại không muốn để Cố Khiết Thần nhìn thấy dáng vẻ này, liền lấy kính râm ra đeo, sau đó tìm giấy kết hôn nhét vào túi xách, rồi xách túi đi.
Xe của trợ lý Lâm đã chờ cô dưới tầng một, cô bước tới, mở cửa hàng ghế sau ngồi vào.
Trợ lý Lâm ngoái lại chào cô: “Chào buổi sáng, cô chủ”.
Hứa Tịnh Nhi ngước mắt nhìn anh ta, ánh mắt bỗng đanh lại, sau đó cô tháo kính râm, nheo mắt lại đánh giá anh ta.
Ánh mắt của cô khiến trợ lý Lâm cảm thấy không hiểu ra sao, anh ta xoa mặt mình, hỏi: “Cô chủ, sao cô lại nhìn tôi như vậy?”.
Rõ ràng lúc cô vào phòng làm việc không mang theo điện thoại, sao bây giờ… điện thoại lại ở đây chứ? Lẽ nào đêm qua cô uống say, rồi lại chạy qua bên kia cầm sang đây sao?
Vì cô mãi không nghe máy nên điện thoại tự động tắt.
Hứa Tịnh Nhi vươn tay, lấy điện thoại từ trong đó ra. Màn hình vừa sáng lên, tay cô bỗng run rẩy, điện thoại lại rơi xuống đất, vang lên tiếng lạch cạch.
Trời ơi… cái gì vậy? Nên nói là tối qua cô đã làm cái gì vậy?
Nếu vừa rồi cô không hoa mắt nhìn nhầm, thì trên màn hình là khung chat Zalo, avatar là của Cố Khiết Thần, hơn nữa cô… còn mắng chửi anh không ngớt…
Hứa Tịnh Nhi đầu óc đờ đẫn ngồi đó, không biết mình vẫn đang nằm mơ hay là đang ở hiện thực.
Chuông điện thoại lại reo lên, kéo suy nghĩ của cô lại.
Hứa Tịnh Nhi siết chặt nắm tay, ảo não gõ mấy cái vào đầu mình. Sau khi hít sâu mấy hơi, cố gắng ổn định cảm xúc, cô mới cúi xuống nhặt điện thoại lên.
Cái tên nhấp nháy trên màn hình là của trợ lý Lâm.
Hứa Tịnh Nhi trượt ngón tay trên màn hình để nghe máy, giọng nói hơi khàn khàn: “A lô”.
Bên kia vang lên giọng nói cung kính khách sáo của trợ lý Lâm: “Cô chủ, cô ngủ dậy chưa? Ừm… tôi đến để đón cô”.
Đón cô?
Bởi vì vừa mới ngủ dậy, lại bị chuyện vừa rồi làm cho kinh ngạc, nên lúc này đầu óc Hứa Tịnh Nhi vẫn chưa kịp hiểu gì, vô thức hỏi: “Đón tôi làm gì?”.
“À…”, giọng nói của trợ lý Lâm mềm mỏng hơn: “Chẳng phải cô đã hẹn với Cố tổng, hôm… hôm nay đến Cục dân chính ly… ly hôn sao?”.
À đúng rồi, hôm nay cô sẽ cùng Cố Khiết Thần đến Cục dân chính ly hôn.
Cô bỏ điện thoại xuống, xem thời gian, 8 giờ 45 phút…
Cô không có ý nuốt lời, chẳng qua tối hôm qua khó chịu, không cẩn thận uống say nên mới không dậy đúng giờ. Cố Khiết Thần sợ cô không chịu ly hôn, còn bắt trợ lý Lâm đến đón cô sao?
Hứa Tịnh Nhi nhếch môi cười giễu, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Anh chờ tôi mười phút”.
“Được, cô cứ từ từ”.
Sau khi cúp máy, Hứa Tịnh Nhi nhìn giao diện chat của Zalo, cô đã gửi rất nhiều tin nhắn chửi mắng Cố Khiết Thần, anh chẳng trả lời câu nào, có lẽ còn chẳng thèm xem luôn.
Dù sao anh cũng chưa bao giờ quan tâm.
Hứa Tịnh Nhi động đậy ngón tay, bấm vài cái, xóa Zalo của Cố Khiết Thần.
Cô đá chai rượu rỗng bên cạnh chân, trở về phòng ngủ, vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Lúc đánh răng, cô còn tiện tay vứt hết đồ dùng của Cố Khiết Thần vào thùng rác.
Thời gian gấp gáp, Hứa Tịnh Nhi không kịp trang điểm, nhưng sắc mặt cô quá tệ, mà cô lại không muốn để Cố Khiết Thần nhìn thấy dáng vẻ này, liền lấy kính râm ra đeo, sau đó tìm giấy kết hôn nhét vào túi xách, rồi xách túi đi.
Xe của trợ lý Lâm đã chờ cô dưới tầng một, cô bước tới, mở cửa hàng ghế sau ngồi vào.
Trợ lý Lâm ngoái lại chào cô: “Chào buổi sáng, cô chủ”.
Hứa Tịnh Nhi ngước mắt nhìn anh ta, ánh mắt bỗng đanh lại, sau đó cô tháo kính râm, nheo mắt lại đánh giá anh ta.
Ánh mắt của cô khiến trợ lý Lâm cảm thấy không hiểu ra sao, anh ta xoa mặt mình, hỏi: “Cô chủ, sao cô lại nhìn tôi như vậy?”.
/837
|