Hứa Tịnh Nhi khẽ chau mày: “Lại làm sao thế?”
Khiết Thần trầm giọng: “Mất điện rồi”.
“Không phải chứ?”
Vừa rồi mới nói là sẽ sửa gấp rút, sao giờ lại thành ra thế này rồi. Như vậy khác gì bọn họ không thể liên lạc được với thế giới bên ngoài chứ?
“Chắc bọn họ sẽ tới nhanh thôi, đừng sợ”.
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên trong màn đêm. Hứa Tịnh Nhi nghe một hồi lâu bỗng ngước nhìn.
Từ lúc bọn họ ly hôn, anh luôn giữ thái độ lạnh nhạt với cô. Lạnh tới mức khiến hai người họ trở thành xa lạ. Lạnh tới mức khiến cô cảm thấy dường như giữa họ chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng có lẽ đó chỉ là cảm nhận của riêng cô mà thôi.
Vậy nên khi nghe thấy anh nói đừng sợ, cô bỗng cảm thấy mình đã nghe nhầm.
Khiết Thần quay lưng về phía cô, không gian tối đen khiến cô không thể nhìn thấy được biểu cảm của anh, cũng không biết anh đang nghĩ gì. Cô bỗng siết nắm tay, hỏi lại: “Anh vừa nói gì cơ?”
Cũng không biết có phải vừa nãy là do Khiết Thần buột miệng nói ra hay không mà anh bỗng im lặng một lúc rồi mới đáp lại: “Bọn họ sẽ tới nhanh thôi?”
“Còn gì nữa không?”
Khiết Thần lần này im lặng không nói gì.
Hứa Tịnh Nhi hít một hơi thật sâu, cố gắng kiểm soát bản thân không kích động. Với người như Khiết Thần cô cần phải hành động thông minh. Vì anh là người thích nhẹ nhàng không thích cứng ngắc.
“Khiết Thần”, giọng nói của Hứa Tịnh Nhi trở nên yếu ớt hơn nhiều. Có vẻ như cô đang sợ: “Anh có thể…nào đứng gần lại một chút không. Em không nhìn thấy anh nên hơi sợ”.
Thế nhưng lúc này Khiết Thần giả vờ như không nghe thấy. Anh mặc kệ cô, nếu không phải Hứa Tịnh Nhi cảm nhận được hơi thở của anh thì thật sự là cô tưởng rằng chỉ có mình mình trong cái thang máy này.
Hứa Tịnh Nhi cố gắng nói tiếp: “Nhỡ đâu, lát nữa thang máy lại rơi xuống thì sao”.
Cuối cùng thì Khiết Thần cũng lên tiếng: “Em nắm chặt gờ lan can, đừng cử động lung tung”.
“Nhưng vừa nãy em sợ quá buông ra rồi, giờ không biết ở đâu”, Hứa Tịnh Nhi trợn mặt không chút do dự: “Để em tìm xem”.
Vừa nói cô vừa cất bước.
Cô chưa kịp bước đi thì đã cảm nhận được Khiết Thần quay người lại, đi về phía cô. Một giây sau, anh cầm lấy tay cô, đặt chính xác lên thành lan can. Người đàn ông lại lên tiếng: “Giữ chặt vào”
“Ờ”.
Lúc này Hứa Tịnh Nhi mới nắm chặt tay cầm. Tay còn lại tiện thể túm lấy anh, bắt anh đứng ngay bên cạnh cô: “Anh cũng nắm chắc vào, để tránh xảy ra chuyện”.
Trong bóng tối, cô cảm nhận được Khiết Thần đang nhìn mình. Anh không đẩy cô ra mà cứ đứng đó, cách cô tầm một bước để cô vẫn nhìn thấy anh.
Hứa Tịnh Nhi nhìn xuống, giấu đi cảm xúc của mình.
Lúc này cô có thể khẳng định lời khi nãy anh nói là thật. Anh không hề lạnh lùng vô tình như vẻ bề ngoài.
Tầm mười phút sau, cuối cùng thì thang máy cũng phát ra âm thanh, ngay sau đó họ nhìn thấy một luồng sáng từ ngoài chiếu vào.
Giọng nói của trợ lý Lâm từ ngoài vọng tới: “Cố tổng, đưa tay cho chúng tôi. Chúng tôi kéo anh lên”.
Đúng lúc Khiết Thần đang định đáp lại thì thang máy lại rung lắc.
Khiết Thần trầm giọng: “Mất điện rồi”.
“Không phải chứ?”
Vừa rồi mới nói là sẽ sửa gấp rút, sao giờ lại thành ra thế này rồi. Như vậy khác gì bọn họ không thể liên lạc được với thế giới bên ngoài chứ?
“Chắc bọn họ sẽ tới nhanh thôi, đừng sợ”.
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên trong màn đêm. Hứa Tịnh Nhi nghe một hồi lâu bỗng ngước nhìn.
Từ lúc bọn họ ly hôn, anh luôn giữ thái độ lạnh nhạt với cô. Lạnh tới mức khiến hai người họ trở thành xa lạ. Lạnh tới mức khiến cô cảm thấy dường như giữa họ chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng có lẽ đó chỉ là cảm nhận của riêng cô mà thôi.
Vậy nên khi nghe thấy anh nói đừng sợ, cô bỗng cảm thấy mình đã nghe nhầm.
Khiết Thần quay lưng về phía cô, không gian tối đen khiến cô không thể nhìn thấy được biểu cảm của anh, cũng không biết anh đang nghĩ gì. Cô bỗng siết nắm tay, hỏi lại: “Anh vừa nói gì cơ?”
Cũng không biết có phải vừa nãy là do Khiết Thần buột miệng nói ra hay không mà anh bỗng im lặng một lúc rồi mới đáp lại: “Bọn họ sẽ tới nhanh thôi?”
“Còn gì nữa không?”
Khiết Thần lần này im lặng không nói gì.
Hứa Tịnh Nhi hít một hơi thật sâu, cố gắng kiểm soát bản thân không kích động. Với người như Khiết Thần cô cần phải hành động thông minh. Vì anh là người thích nhẹ nhàng không thích cứng ngắc.
“Khiết Thần”, giọng nói của Hứa Tịnh Nhi trở nên yếu ớt hơn nhiều. Có vẻ như cô đang sợ: “Anh có thể…nào đứng gần lại một chút không. Em không nhìn thấy anh nên hơi sợ”.
Thế nhưng lúc này Khiết Thần giả vờ như không nghe thấy. Anh mặc kệ cô, nếu không phải Hứa Tịnh Nhi cảm nhận được hơi thở của anh thì thật sự là cô tưởng rằng chỉ có mình mình trong cái thang máy này.
Hứa Tịnh Nhi cố gắng nói tiếp: “Nhỡ đâu, lát nữa thang máy lại rơi xuống thì sao”.
Cuối cùng thì Khiết Thần cũng lên tiếng: “Em nắm chặt gờ lan can, đừng cử động lung tung”.
“Nhưng vừa nãy em sợ quá buông ra rồi, giờ không biết ở đâu”, Hứa Tịnh Nhi trợn mặt không chút do dự: “Để em tìm xem”.
Vừa nói cô vừa cất bước.
Cô chưa kịp bước đi thì đã cảm nhận được Khiết Thần quay người lại, đi về phía cô. Một giây sau, anh cầm lấy tay cô, đặt chính xác lên thành lan can. Người đàn ông lại lên tiếng: “Giữ chặt vào”
“Ờ”.
Lúc này Hứa Tịnh Nhi mới nắm chặt tay cầm. Tay còn lại tiện thể túm lấy anh, bắt anh đứng ngay bên cạnh cô: “Anh cũng nắm chắc vào, để tránh xảy ra chuyện”.
Trong bóng tối, cô cảm nhận được Khiết Thần đang nhìn mình. Anh không đẩy cô ra mà cứ đứng đó, cách cô tầm một bước để cô vẫn nhìn thấy anh.
Hứa Tịnh Nhi nhìn xuống, giấu đi cảm xúc của mình.
Lúc này cô có thể khẳng định lời khi nãy anh nói là thật. Anh không hề lạnh lùng vô tình như vẻ bề ngoài.
Tầm mười phút sau, cuối cùng thì thang máy cũng phát ra âm thanh, ngay sau đó họ nhìn thấy một luồng sáng từ ngoài chiếu vào.
Giọng nói của trợ lý Lâm từ ngoài vọng tới: “Cố tổng, đưa tay cho chúng tôi. Chúng tôi kéo anh lên”.
Đúng lúc Khiết Thần đang định đáp lại thì thang máy lại rung lắc.
/837
|