Cũng không biết có phải lời của cô đã đánh trúng tim đen của Tả An hay không mà đôi mắt anh ta ánh lên vẻ ngạc nhiên nhưng sau đó giấu nhẹm đi. Anh ta nở nụ cười vô hại: “Cũng không phải tất cả đàn ông đều khiến phụ nữ tổn thương. Ít nhất thì…”
Anh ta do dự, sau đó lập tức đổi đề tài: “Tịnh Nhi, cô đã nói ra điểm yếu chí mạng của Khiết Thần với tôi thì tôi chẳng còn lý do gì để không tiếp nhận cô cả”.
Anh ta đưa tay ra: “Chào mừng cô gia nhập, lần này là thật lòng đấy”.
Hứa Tịnh Nhi cũng đưa tay ra bắt lấy tay anh ta: “Chúc chúng ta…mã đáo thành công, anh đạt được thứ mà anh muốn và tôi cũng đạt được điều mà tôi cần”.
“Hợp tác vui vẻ”.
Hứa Tịnh Nhi khẽ mỉm cười rút tay về.
Cảm giác mềm mại biến mất. Tả Anh bất giác nhìn xuống bàn tay trống trơn. Thế là anh ta cũng tự động thu tay.
“Phải rồi, giờ tôi ở cùng Thuần Thuần. Nhưng anh cũng biết đấy, Thuần Thuần cũng có chút kiêng dè tôi. Hơn nữa, cô ấy và Khiết Thần là anh em. Chắc chắn là cô ấy sẽ đứng về phía Khiết Thần. Tôi đầu quân cho anh mà ở cùng cô ấy thì không tiện lắm. Cô ấy cũng không ủng hộ tôi đâu. Vì vậy…tôi cần chuyển tới nơi ở mới”.
Hứa Tịnh Nhi vẫn giống như trước đây, nói bằng giọng rất được lòng người khác: “Sếp, anh vất vả rồi, mong anh giúp tôi thêm lần nữa”.
Tả An cũng đã sớm quen với sự nhờ vả của cô. Anh ta vốn vẫn luôn giúp cô giải quyết vấn đề nên lần này cũng vậy, anh ta gật đầu không chút do dự: “Được, nếu chung cư lúc trước cô ấy thấy quen thì về lại đó ở đi nhé”.
Chung cư lúc trước…đối diện với chung cư của Tả Tư.
Cô không chê chung cư đó nhưng cô không muốn lúc nào cũng chạm mặt Tả Tư.
Thấy Hứa Tịnh Nhi chau mày, biết là cô đang nghĩ gì nên Tả An giải thích: “Yên tâm đi, Tả Tư đã không còn ở đó nữa rồi. Cô ta đã dọn tới khu chung cư của Khiết Thần”.
Chuyện này thì Hứa Tịnh Nhi không biết thật.
Cô giật mình, sau đó cười: “Cũng ở đối diện chung cư của Khiết Thần à?”
“Sao cô không đoán là ở cùng nhà với Khiết Thần?”, ánh mắt Tả An trông đầy ý vị.
Hứa Tịnh Nhi nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Lần trước, anh bảo tôi đưa anh ta về, lúc tới nhà, tôi không hề nhìn thấy Tả Tư hay là đồ của cô ta”.
“Huống hồ, cho dù họ có ở cùng nhau, với tính cách tiểu thư của Tả Tư, sao cô ấy chịu ở trong căn nhà mà tôi đã từng ở chứ”.
“Đúng vậy”.
Tả Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Kiều Sở. Sau khi dặn dò sơ qua, anh ta nói với cô: “Kiều Sở sẽ cho người dọn dẹp phòng trước. Cô có thể tới ở bất kỳ lúc nào. Chìa khóa, Kiều Sở sẽ đưa cho cô”.
“Cảm ơn”.
Ngay tối hôm đó Hứa Tịnh Nhi dọn đi. Mặc dù Tiêu Thuần không đồng tình với lựa chọn của cô nhưng cũng không phản đối.
Hứa Tịnh Nhi ôm cô ấy thật chặt, sau đó kéo hành lý rời đi.
Cô vẫn ở trong căn phòng đó. Lúc sắp xếp quần áo, điện thoại của cô bỗng đổ chuông. Cô nhìn thấy người gọi đến bèn đặt đồ xuống và nghe máy.
“Sếp, muộn thế này rồi, có chuyện gì không?”
“Tối ngày mốt có một buổi tiệc rượu của giới thương nhân mời tôi và Khiết Thần có mặt. Khiết Thần sẽ dẫn theo Tả Tư, có lẽ bọn họ sẽ nhân tiện thông báo chuyện của hai người họ. Tôi muốn cô đi cùng tôi, cô có đi không?”
Anh ta do dự, sau đó lập tức đổi đề tài: “Tịnh Nhi, cô đã nói ra điểm yếu chí mạng của Khiết Thần với tôi thì tôi chẳng còn lý do gì để không tiếp nhận cô cả”.
Anh ta đưa tay ra: “Chào mừng cô gia nhập, lần này là thật lòng đấy”.
Hứa Tịnh Nhi cũng đưa tay ra bắt lấy tay anh ta: “Chúc chúng ta…mã đáo thành công, anh đạt được thứ mà anh muốn và tôi cũng đạt được điều mà tôi cần”.
“Hợp tác vui vẻ”.
Hứa Tịnh Nhi khẽ mỉm cười rút tay về.
Cảm giác mềm mại biến mất. Tả Anh bất giác nhìn xuống bàn tay trống trơn. Thế là anh ta cũng tự động thu tay.
“Phải rồi, giờ tôi ở cùng Thuần Thuần. Nhưng anh cũng biết đấy, Thuần Thuần cũng có chút kiêng dè tôi. Hơn nữa, cô ấy và Khiết Thần là anh em. Chắc chắn là cô ấy sẽ đứng về phía Khiết Thần. Tôi đầu quân cho anh mà ở cùng cô ấy thì không tiện lắm. Cô ấy cũng không ủng hộ tôi đâu. Vì vậy…tôi cần chuyển tới nơi ở mới”.
Hứa Tịnh Nhi vẫn giống như trước đây, nói bằng giọng rất được lòng người khác: “Sếp, anh vất vả rồi, mong anh giúp tôi thêm lần nữa”.
Tả An cũng đã sớm quen với sự nhờ vả của cô. Anh ta vốn vẫn luôn giúp cô giải quyết vấn đề nên lần này cũng vậy, anh ta gật đầu không chút do dự: “Được, nếu chung cư lúc trước cô ấy thấy quen thì về lại đó ở đi nhé”.
Chung cư lúc trước…đối diện với chung cư của Tả Tư.
Cô không chê chung cư đó nhưng cô không muốn lúc nào cũng chạm mặt Tả Tư.
Thấy Hứa Tịnh Nhi chau mày, biết là cô đang nghĩ gì nên Tả An giải thích: “Yên tâm đi, Tả Tư đã không còn ở đó nữa rồi. Cô ta đã dọn tới khu chung cư của Khiết Thần”.
Chuyện này thì Hứa Tịnh Nhi không biết thật.
Cô giật mình, sau đó cười: “Cũng ở đối diện chung cư của Khiết Thần à?”
“Sao cô không đoán là ở cùng nhà với Khiết Thần?”, ánh mắt Tả An trông đầy ý vị.
Hứa Tịnh Nhi nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Lần trước, anh bảo tôi đưa anh ta về, lúc tới nhà, tôi không hề nhìn thấy Tả Tư hay là đồ của cô ta”.
“Huống hồ, cho dù họ có ở cùng nhau, với tính cách tiểu thư của Tả Tư, sao cô ấy chịu ở trong căn nhà mà tôi đã từng ở chứ”.
“Đúng vậy”.
Tả Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Kiều Sở. Sau khi dặn dò sơ qua, anh ta nói với cô: “Kiều Sở sẽ cho người dọn dẹp phòng trước. Cô có thể tới ở bất kỳ lúc nào. Chìa khóa, Kiều Sở sẽ đưa cho cô”.
“Cảm ơn”.
Ngay tối hôm đó Hứa Tịnh Nhi dọn đi. Mặc dù Tiêu Thuần không đồng tình với lựa chọn của cô nhưng cũng không phản đối.
Hứa Tịnh Nhi ôm cô ấy thật chặt, sau đó kéo hành lý rời đi.
Cô vẫn ở trong căn phòng đó. Lúc sắp xếp quần áo, điện thoại của cô bỗng đổ chuông. Cô nhìn thấy người gọi đến bèn đặt đồ xuống và nghe máy.
“Sếp, muộn thế này rồi, có chuyện gì không?”
“Tối ngày mốt có một buổi tiệc rượu của giới thương nhân mời tôi và Khiết Thần có mặt. Khiết Thần sẽ dẫn theo Tả Tư, có lẽ bọn họ sẽ nhân tiện thông báo chuyện của hai người họ. Tôi muốn cô đi cùng tôi, cô có đi không?”
/837
|