Hứa Tịnh Nhi là người có ranh giới rõ ràng trong chuyện tình cảm.
Thích là thích, không thích là không thích, cô biết rõ hiện giờ mình có chút tình cảm khác biệt với Tả An, nhưng đều không liên quan đến tình yêu.
Tuy thỉnh thoảng cô xúc động vì một số lời nói, một vài hành động của anh ta, nhưng cũng có vậy mà thôi.
Thế nên, trong dịp này, tuy Tả An đã nói rõ ràng anh ta chỉ muốn để cô biết anh ta nghiêm túc đối với cô, cô không cần có bất cứ gánh nặng tâm lý nào.
Nhưng… sao cô có thể chấp nhận một cách ung dung bình thản chứ?
Hứa Tịnh Nhi mấp máy môi, lời đến bên miệng nhưng không thể thốt ra, hai bàn tay buông thõng bên người vô thức siết chặt lại.
Cô nên từ chối, nhưng lại không thể từ chối.
Trong đầu Hứa Tịnh Nhi lại lần nữa xẹt qua một số chuyện, sự do dự đấu tranh của cô dần bị đánh lùi, bàn tay đang siết chặt cũng dần thả lỏng.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Tả An, ánh mắt tỏ vẻ thỏa hiệp: “Nếu cấp trên đại nhân đã nói như vậy mà em còn từ chối thì lại cảm thấy có lỗi với tấm lòng của anh”.
“Em đồng ý sao?”.
“Ừ, về công, em là thư ký của anh, dự tiệc với anh là chuyện thuộc phận sự, về tư, em từng nói là muốn thử, thì cũng phải chịu trách nhiệm với những lời mình nói. Anh đã luôn đi về phía em, em cũng không thể không biết xấu hổ mà giậm chân tại chỗ được”.
Khuôn mặt Tả An tỏ vẻ mừng rỡ, không nhịn được ôm chầm lấy Hứa Tịnh Nhi.
Cơ thể Hứa Tịnh Nhi cứng đờ lại.
Cũng may ngay sau đó, Tả An ý thức được hành động của mình không thỏa đáng, vội vàng buông cô ra: “Anh xin lỗi, anh vui quá nên bị thất thố”.
Anh ta lùi lại hai bước, giữ khoảng cách với Hứa Tịnh Nhi.
Hứa Tịnh Nhi cụp mắt, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, rồi mới nhìn về phía anh ta, cười nói: “Không sao, em biết là anh không cố ý”.
Tả An cũng mỉm cười: “Vậy anh bảo Kiều Sở đặt vé máy bay nhé”.
“Vâng”.
…
Ba ngày sau, Hứa Tịnh Nhi cùng Tả An và Kiều Sở cùng lên máy bay đến thành phố S – thành phố phía Nam nơi có nhà tổ của nhà họ Tả.
Lúc Kiều Sở đặt vé, chắc là đã cố ý tránh chuyến bay của Cố Khiết Thần và Tả Tư, nên không gặp bọn họ trên máy bay, nhưng lúc hạ cánh, lấy hành lý thì vẫn gặp nhau.
Tả Tư không có vẻ cao ngạo như bình thường, ngược lại lúc nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi và Tả An, khóe môi còn nở nụ cười.
Cô ta dường như muốn đi tới nói gì đó, nhưng Cố Khiết Thần lấy hành lý xong đi thẳng ra ngoài, nên cô ta không thể không đuổi theo, sánh vai đi cùng anh.
Nhà họ Tả cử hai xe đến đón.
Tả Tư và Cố Khiết Thần lên chiếc xe phía trước, Tả An trước giờ không chấp những chuyện vặt này, cùng Hứa Tịnh Nhi và Kiều Sở lên chiếc xe phía sau.
Sau khi đến nhà tổ nhà họ Tả, quản gia liền ra đón tiếp.
Ông ta ăn mặc quần áo quản gia kiểu Anh tiêu chuẩn, vẻ mặt cung kính, tư thái đúng mực, chào hỏi từng người.
“Cô chủ, cậu Cố, cậu An”.
Khi nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi, ông ta có chút thăm dò: “Đây chính là bạn gái của cậu An, cô Hứa phải không?”.
Bạn gái.
Hai chữ này vừa thốt ra, những người có mặt đều hơi biến sắc.
Tả Tư liếc nhìn Tả An, nói đầy sâu xa: “Ồ? Cô Hứa là bạn gái của cậu… sao?”.
Cố Khiết Thần vẫn mặt không cảm xúc, chỉ là ánh mắt anh cũng lướt qua, ánh mắt sâu thẳm, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.
Thích là thích, không thích là không thích, cô biết rõ hiện giờ mình có chút tình cảm khác biệt với Tả An, nhưng đều không liên quan đến tình yêu.
Tuy thỉnh thoảng cô xúc động vì một số lời nói, một vài hành động của anh ta, nhưng cũng có vậy mà thôi.
Thế nên, trong dịp này, tuy Tả An đã nói rõ ràng anh ta chỉ muốn để cô biết anh ta nghiêm túc đối với cô, cô không cần có bất cứ gánh nặng tâm lý nào.
Nhưng… sao cô có thể chấp nhận một cách ung dung bình thản chứ?
Hứa Tịnh Nhi mấp máy môi, lời đến bên miệng nhưng không thể thốt ra, hai bàn tay buông thõng bên người vô thức siết chặt lại.
Cô nên từ chối, nhưng lại không thể từ chối.
Trong đầu Hứa Tịnh Nhi lại lần nữa xẹt qua một số chuyện, sự do dự đấu tranh của cô dần bị đánh lùi, bàn tay đang siết chặt cũng dần thả lỏng.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Tả An, ánh mắt tỏ vẻ thỏa hiệp: “Nếu cấp trên đại nhân đã nói như vậy mà em còn từ chối thì lại cảm thấy có lỗi với tấm lòng của anh”.
“Em đồng ý sao?”.
“Ừ, về công, em là thư ký của anh, dự tiệc với anh là chuyện thuộc phận sự, về tư, em từng nói là muốn thử, thì cũng phải chịu trách nhiệm với những lời mình nói. Anh đã luôn đi về phía em, em cũng không thể không biết xấu hổ mà giậm chân tại chỗ được”.
Khuôn mặt Tả An tỏ vẻ mừng rỡ, không nhịn được ôm chầm lấy Hứa Tịnh Nhi.
Cơ thể Hứa Tịnh Nhi cứng đờ lại.
Cũng may ngay sau đó, Tả An ý thức được hành động của mình không thỏa đáng, vội vàng buông cô ra: “Anh xin lỗi, anh vui quá nên bị thất thố”.
Anh ta lùi lại hai bước, giữ khoảng cách với Hứa Tịnh Nhi.
Hứa Tịnh Nhi cụp mắt, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, rồi mới nhìn về phía anh ta, cười nói: “Không sao, em biết là anh không cố ý”.
Tả An cũng mỉm cười: “Vậy anh bảo Kiều Sở đặt vé máy bay nhé”.
“Vâng”.
…
Ba ngày sau, Hứa Tịnh Nhi cùng Tả An và Kiều Sở cùng lên máy bay đến thành phố S – thành phố phía Nam nơi có nhà tổ của nhà họ Tả.
Lúc Kiều Sở đặt vé, chắc là đã cố ý tránh chuyến bay của Cố Khiết Thần và Tả Tư, nên không gặp bọn họ trên máy bay, nhưng lúc hạ cánh, lấy hành lý thì vẫn gặp nhau.
Tả Tư không có vẻ cao ngạo như bình thường, ngược lại lúc nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi và Tả An, khóe môi còn nở nụ cười.
Cô ta dường như muốn đi tới nói gì đó, nhưng Cố Khiết Thần lấy hành lý xong đi thẳng ra ngoài, nên cô ta không thể không đuổi theo, sánh vai đi cùng anh.
Nhà họ Tả cử hai xe đến đón.
Tả Tư và Cố Khiết Thần lên chiếc xe phía trước, Tả An trước giờ không chấp những chuyện vặt này, cùng Hứa Tịnh Nhi và Kiều Sở lên chiếc xe phía sau.
Sau khi đến nhà tổ nhà họ Tả, quản gia liền ra đón tiếp.
Ông ta ăn mặc quần áo quản gia kiểu Anh tiêu chuẩn, vẻ mặt cung kính, tư thái đúng mực, chào hỏi từng người.
“Cô chủ, cậu Cố, cậu An”.
Khi nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi, ông ta có chút thăm dò: “Đây chính là bạn gái của cậu An, cô Hứa phải không?”.
Bạn gái.
Hai chữ này vừa thốt ra, những người có mặt đều hơi biến sắc.
Tả Tư liếc nhìn Tả An, nói đầy sâu xa: “Ồ? Cô Hứa là bạn gái của cậu… sao?”.
Cố Khiết Thần vẫn mặt không cảm xúc, chỉ là ánh mắt anh cũng lướt qua, ánh mắt sâu thẳm, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.
/837
|