Sau khi gọi điện, Tả An ngước nhìn Kiều Sở: “Lái xe đi”.
Kiều Sở nhìn vào gương chiếu hậu, thấy Tịnh Nhi ngất lịm thì thầm thở dài. Sau đó anh ta đạp chân ga, chiếc xe từ từ di chuyển.
Khi Hứa Tịnh Nhi tỉnh lại thì đã thấy trước mặt tối đen.
Cô đứng hình mất vài giây. Ký ức từ từ hiện về. Đầu tiên là cô đi thăm mộ, Tả An dẫn cô tới gặp mẹ anh ta. Sau đó một loạt sự việc xảy ra. Cuối cùng…anh ta nói bố anh ta muốn cô phải biến mất.
Thế nhưng, anh ta nói không nỡ làm vậy, nhưng lại cũng không thể thua. Vì vậy, nếu cô muốn sống thì phải trở thành người của anh ta. Người mà anh ta có thể tin tưởng…
Sau đó, thì cô bị đánh ngất.
Vậy giờ cô đang ở đâu? Câu nói cuối cùng của Tả An có ý gì? Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?
Càng những lúc như thế này thì càng không thể hoảng loạn. Hứa Tịnh Nhi nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh lại. Sau khi chắc chắn đầu óc còn tỉnh táo thì mới có thể đưa ra phán đoán chính xác được.
Hứa Tịnh Nhi thọc tay vào túi áo. Điện thoại đã không còn nữa. Có lẽ đã bị Tả An lấy đi mất. Thế nhưng cô không hề bị trói, cơ thể cũng không có gì bất thường. Có lẽ anh ta chưa làm gì cô cả.
Ý thức được điều này, cô thở phào nhẹ nhõm.
Xung quanh tối om, cô nhìn không rõ là mình đang ở đâu. Cô sờ xung quanh thì thấy hình như mình đang nằm trên một chiếc giường.
Hứa Tịnh Nhi ngồi dậy, đưa tay ra sờ soạng tìm chỗ để có thể bật đèn, nhưng chẳng thấy đâu.
Không thể xác định được xung quanh nên cô không dám làm gì, đành cứ ngồi trên giường.
Dù sao thì Tả An đưa cô đến đây, chắc chắn là cũng đã có kế hoạch cho bước tiếp theo. Cô phải bình tĩnh quan sát tình hình.
Thời gian chậm chạp trôi qua. Khi mắt cô đã quen với bóng tối thì cô có thể mơ hồ nhận ra căn phòng này trống không. Ngoài chiếc giường cô đang nằm ra hình như không còn bất kỳ món đồ nào khác.
Tả An đánh ngất cô, đưa tới căn phòng này, rốt cuộc là muốn làm gì?
Hứa Tịnh Nhi suy đoán liên tục nhưng không thể khẳng định được điều gì. Cô cố gắng tìm hướng của cánh cửa, do dự không biết có nên tìm cách chạy thoát hay không…
Thế nhưng, Tả An để cô ở đây với vẻ yên tâm như vậy thì chắc chắn là anh ta cho rằng cô không thể nào chạy thoát được. Cô không nên khinh suất. Khéo lại hỏng việc.
Suy nghĩ một lúc, cô bèn kìm nén tâm tư của mình lại.
Không thể phủ nhận, cảm giác sợ hãi do không thể biết trước khiến người ta như muốn phát điên. Nếu không phải là người từng trải do nhiều năm săn tin thì có lẽ cô không thể nào giữ được bình tĩnh như thế này.
Cô cũng không biết là mình ở trong bóng tối thế này bao lâu cho tới khi cô cảm thấy mình sắp không chịu được nữa thì có âm thanh truyền tới.
“Tịnh Nhi”.
Là giọng Tả An.
Tịnh Nhi giật mình. Một giây sau cô sờ lên tai mình.
Hóa ra tai cô có nhét một chiếc phone nhỏ. Vừa rồi do hoảng sợ nên cô không hề để ý.
“Sếp, anh rốt cuộc muốn làm gì vậy?”
Giọng nói của Tả An vọng tới vô cùng rõ ràng: “Không phải em nói là em hận Khiết Thần sao? Vậy em chứng minh cho anh thấy đi”.
Kiều Sở nhìn vào gương chiếu hậu, thấy Tịnh Nhi ngất lịm thì thầm thở dài. Sau đó anh ta đạp chân ga, chiếc xe từ từ di chuyển.
Khi Hứa Tịnh Nhi tỉnh lại thì đã thấy trước mặt tối đen.
Cô đứng hình mất vài giây. Ký ức từ từ hiện về. Đầu tiên là cô đi thăm mộ, Tả An dẫn cô tới gặp mẹ anh ta. Sau đó một loạt sự việc xảy ra. Cuối cùng…anh ta nói bố anh ta muốn cô phải biến mất.
Thế nhưng, anh ta nói không nỡ làm vậy, nhưng lại cũng không thể thua. Vì vậy, nếu cô muốn sống thì phải trở thành người của anh ta. Người mà anh ta có thể tin tưởng…
Sau đó, thì cô bị đánh ngất.
Vậy giờ cô đang ở đâu? Câu nói cuối cùng của Tả An có ý gì? Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?
Càng những lúc như thế này thì càng không thể hoảng loạn. Hứa Tịnh Nhi nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh lại. Sau khi chắc chắn đầu óc còn tỉnh táo thì mới có thể đưa ra phán đoán chính xác được.
Hứa Tịnh Nhi thọc tay vào túi áo. Điện thoại đã không còn nữa. Có lẽ đã bị Tả An lấy đi mất. Thế nhưng cô không hề bị trói, cơ thể cũng không có gì bất thường. Có lẽ anh ta chưa làm gì cô cả.
Ý thức được điều này, cô thở phào nhẹ nhõm.
Xung quanh tối om, cô nhìn không rõ là mình đang ở đâu. Cô sờ xung quanh thì thấy hình như mình đang nằm trên một chiếc giường.
Hứa Tịnh Nhi ngồi dậy, đưa tay ra sờ soạng tìm chỗ để có thể bật đèn, nhưng chẳng thấy đâu.
Không thể xác định được xung quanh nên cô không dám làm gì, đành cứ ngồi trên giường.
Dù sao thì Tả An đưa cô đến đây, chắc chắn là cũng đã có kế hoạch cho bước tiếp theo. Cô phải bình tĩnh quan sát tình hình.
Thời gian chậm chạp trôi qua. Khi mắt cô đã quen với bóng tối thì cô có thể mơ hồ nhận ra căn phòng này trống không. Ngoài chiếc giường cô đang nằm ra hình như không còn bất kỳ món đồ nào khác.
Tả An đánh ngất cô, đưa tới căn phòng này, rốt cuộc là muốn làm gì?
Hứa Tịnh Nhi suy đoán liên tục nhưng không thể khẳng định được điều gì. Cô cố gắng tìm hướng của cánh cửa, do dự không biết có nên tìm cách chạy thoát hay không…
Thế nhưng, Tả An để cô ở đây với vẻ yên tâm như vậy thì chắc chắn là anh ta cho rằng cô không thể nào chạy thoát được. Cô không nên khinh suất. Khéo lại hỏng việc.
Suy nghĩ một lúc, cô bèn kìm nén tâm tư của mình lại.
Không thể phủ nhận, cảm giác sợ hãi do không thể biết trước khiến người ta như muốn phát điên. Nếu không phải là người từng trải do nhiều năm săn tin thì có lẽ cô không thể nào giữ được bình tĩnh như thế này.
Cô cũng không biết là mình ở trong bóng tối thế này bao lâu cho tới khi cô cảm thấy mình sắp không chịu được nữa thì có âm thanh truyền tới.
“Tịnh Nhi”.
Là giọng Tả An.
Tịnh Nhi giật mình. Một giây sau cô sờ lên tai mình.
Hóa ra tai cô có nhét một chiếc phone nhỏ. Vừa rồi do hoảng sợ nên cô không hề để ý.
“Sếp, anh rốt cuộc muốn làm gì vậy?”
Giọng nói của Tả An vọng tới vô cùng rõ ràng: “Không phải em nói là em hận Khiết Thần sao? Vậy em chứng minh cho anh thấy đi”.
/837
|