Một hồi lâu sau cũng không ai nói gì.
Cuối cùng có một người không chịu được nữa bèn lắp bắp lên tiếng: “Kết quả đã ngang nhau vậy thì…có cần bỏ phiếu lần nữa không?”
Tả Tư trả lời: “Tôi hẹn khách rồi. Bỏ phiếu lần nữa cũng được nhưng phải hẹn trước với trợ lý của tôi”.
Dứt lời, cô ta đứng dậy, đi thẳng ra khỏi phòng họp. Tả Tư vừa đi khỏi thì những người vừa bỏ phiếu cho cô cũng rời đi theo.
Người không đủ thì cũng không thể tổ chức lần bỏ phiếu thứ hai. Những người còn lại cũng đứng dậy, chào Tả An rồi lần lượt ra ngoài.
Bên trong phòng, chỉ còn lại Tả An, Hứa Tịnh Nhi và Kiều Sở.
Kiều Sở đi tới bên cạnh Tả An, đặt tấm thẻ mà anh ta nãy giờ cầm trong tay xuống trước mặt sếp. Sau đó anh ta cúi người, đi ra khỏi phòng, thậm chí còn đóng cả cửa lại.
Tả An không hề nhìn xuống tấm thẻ mà chỉ nhìn chăm chăm Hứa Tịnh Nhi. Thậm chí anh ta còn không nói gì, kiên nhẫn chờ đợi Tịnh Nhi lên tiếng trước.
Hứa Tịnh Nhi đặt bút trong tay xuống, lấy điện thoại ra trượt màn hình, đồng thời cô ngước nhìn anh: “Em muốn uống starbuck, gọi cho anh một ly American nhé”.
Không thấy Tả An trả lời, cô cũng mặc kệ. Cô đặt cafe xong thì mới đặt điện thoại xuống.
Cô đưa tay ra, cầm lấy tấm thẻ trước mặt Tả An, đưa lên trước mặt anh ta và nói: “Không sai, em bỏ phiếu cho Tả Tư và đã lấy một nửa cổ phiếu anh tặng”.
Tả An vốn không cần nhìn. Vì từ sắc mặt của Kiều Sở khi nãy là anh ta đã đoán ra được. Thế nhưng anh ta vẫn hi vọng.
Tả An nhếch miệng cười. Giọng nói vẫn vô cùng dịu dàng: “Tại sao?”
Hứa Tịnh Nhi nhún vai: “Còn có thể tại sao chứ, vị trí của công ty này không phải thuộc về anh”
Tả An nhìn xuống: “Em muốn giữ lại công ty cho Khiết Thần, vậy em đã từng nghĩ tới việc làm thế nào để giữ chính mình chưa?”
Dù cô bỏ phiếu cho Tả Tư thì kết quả vấn là Khiết Thần làm tổng tài. Dù là anh ta hay là Tả Tư nắm giữ Cố Thị thì đều do ông Tả sắp xếp. Cô làm thế này không khác gì lật mặt.
Ông Tả giữ lại cô không phải vì Tả An mà là vì Hứa Tịnh Nhi đã từng ra tay với Khiết Thần, nên ông ta không sợ cô sẽ lật thuyền.
Giờ cô lại hành động bất ngờ thế này khiến cho ông Tả không thể nhân nhượng thêm nữa.
Quả nhiên, điện thoại của Tả An đổ chuông. Vì anh đặt điện thoại trên bàn nên cả hai có thể nhìn thấy rõ người gọi tới là ông Tả.
Tả An không quan tâm. Anh ta vẫn nhìn cô chăm chăm: “Tịnh Nhi, anh sẽ nhanh chóng tổ chức bỏ phiếu một lần nữa. Em bỏ phiếu cho anh, về phía bố, anh sẽ có cách”.
Hứa Tịnh Nhi mỉm cười nhìn anh. Nụ cười rạng ngời như ánh mặt trời khiến Tả An thất thần.
Thế nhưng sau đó cô lên tiếng: “Dù anh có tổ chức bao nhiêu buổi thì em vẫn sẽ không bỏ phiếu cho anh. Anh muốn bảo vệ em sao? Vậy anh đã hỏi ý kiến em chưa? Hỏi em có đồng ý để anh bảo vệ hay không?”
“Tả An, anh ép em giết chết Khiết Thần, rồi tỏ ra có tình cảm với em. Anh cảm thấy em có thể chấp nhận được sự sắp đặt như vậy sao?”, Hứa Tịnh Nhi cảm thấy thật nực cười: “Em nói anh biết, anh nghĩ thế nào không quan trọng vì em chỉ làm theo những gì em muốn”.
Cô không hề để Tả An có cơ hội phản ứng lại, lần này cô lại cầm điện thoại lên.
Cuối cùng có một người không chịu được nữa bèn lắp bắp lên tiếng: “Kết quả đã ngang nhau vậy thì…có cần bỏ phiếu lần nữa không?”
Tả Tư trả lời: “Tôi hẹn khách rồi. Bỏ phiếu lần nữa cũng được nhưng phải hẹn trước với trợ lý của tôi”.
Dứt lời, cô ta đứng dậy, đi thẳng ra khỏi phòng họp. Tả Tư vừa đi khỏi thì những người vừa bỏ phiếu cho cô cũng rời đi theo.
Người không đủ thì cũng không thể tổ chức lần bỏ phiếu thứ hai. Những người còn lại cũng đứng dậy, chào Tả An rồi lần lượt ra ngoài.
Bên trong phòng, chỉ còn lại Tả An, Hứa Tịnh Nhi và Kiều Sở.
Kiều Sở đi tới bên cạnh Tả An, đặt tấm thẻ mà anh ta nãy giờ cầm trong tay xuống trước mặt sếp. Sau đó anh ta cúi người, đi ra khỏi phòng, thậm chí còn đóng cả cửa lại.
Tả An không hề nhìn xuống tấm thẻ mà chỉ nhìn chăm chăm Hứa Tịnh Nhi. Thậm chí anh ta còn không nói gì, kiên nhẫn chờ đợi Tịnh Nhi lên tiếng trước.
Hứa Tịnh Nhi đặt bút trong tay xuống, lấy điện thoại ra trượt màn hình, đồng thời cô ngước nhìn anh: “Em muốn uống starbuck, gọi cho anh một ly American nhé”.
Không thấy Tả An trả lời, cô cũng mặc kệ. Cô đặt cafe xong thì mới đặt điện thoại xuống.
Cô đưa tay ra, cầm lấy tấm thẻ trước mặt Tả An, đưa lên trước mặt anh ta và nói: “Không sai, em bỏ phiếu cho Tả Tư và đã lấy một nửa cổ phiếu anh tặng”.
Tả An vốn không cần nhìn. Vì từ sắc mặt của Kiều Sở khi nãy là anh ta đã đoán ra được. Thế nhưng anh ta vẫn hi vọng.
Tả An nhếch miệng cười. Giọng nói vẫn vô cùng dịu dàng: “Tại sao?”
Hứa Tịnh Nhi nhún vai: “Còn có thể tại sao chứ, vị trí của công ty này không phải thuộc về anh”
Tả An nhìn xuống: “Em muốn giữ lại công ty cho Khiết Thần, vậy em đã từng nghĩ tới việc làm thế nào để giữ chính mình chưa?”
Dù cô bỏ phiếu cho Tả Tư thì kết quả vấn là Khiết Thần làm tổng tài. Dù là anh ta hay là Tả Tư nắm giữ Cố Thị thì đều do ông Tả sắp xếp. Cô làm thế này không khác gì lật mặt.
Ông Tả giữ lại cô không phải vì Tả An mà là vì Hứa Tịnh Nhi đã từng ra tay với Khiết Thần, nên ông ta không sợ cô sẽ lật thuyền.
Giờ cô lại hành động bất ngờ thế này khiến cho ông Tả không thể nhân nhượng thêm nữa.
Quả nhiên, điện thoại của Tả An đổ chuông. Vì anh đặt điện thoại trên bàn nên cả hai có thể nhìn thấy rõ người gọi tới là ông Tả.
Tả An không quan tâm. Anh ta vẫn nhìn cô chăm chăm: “Tịnh Nhi, anh sẽ nhanh chóng tổ chức bỏ phiếu một lần nữa. Em bỏ phiếu cho anh, về phía bố, anh sẽ có cách”.
Hứa Tịnh Nhi mỉm cười nhìn anh. Nụ cười rạng ngời như ánh mặt trời khiến Tả An thất thần.
Thế nhưng sau đó cô lên tiếng: “Dù anh có tổ chức bao nhiêu buổi thì em vẫn sẽ không bỏ phiếu cho anh. Anh muốn bảo vệ em sao? Vậy anh đã hỏi ý kiến em chưa? Hỏi em có đồng ý để anh bảo vệ hay không?”
“Tả An, anh ép em giết chết Khiết Thần, rồi tỏ ra có tình cảm với em. Anh cảm thấy em có thể chấp nhận được sự sắp đặt như vậy sao?”, Hứa Tịnh Nhi cảm thấy thật nực cười: “Em nói anh biết, anh nghĩ thế nào không quan trọng vì em chỉ làm theo những gì em muốn”.
Cô không hề để Tả An có cơ hội phản ứng lại, lần này cô lại cầm điện thoại lên.
/837
|