Tay của Cố Khiết Thần nặng nề nắm lấy vô lăng, chân mày cau chặt lại, ánh mắt đấu tranh một hồi lâu, mới từ từ thả lỏng tay, nhắm mắt lại.
Khoảng hơn 30 giây, anh mở mắt, lấy điện thoại ra gọi.
–
Xe trợ lý đi mấy vòng quanh bờ biển mới tìm thấy Hứa Tịnh Nhi.
Cô ngồi ở bên đường, hai tay ôm mặt, nước mắt không ngừng chảy qua các kẽ ngón tay, rõ ràng cô khóc rất thương tâm, nhưng lại không hề phát ra một âm thanh nào.
Anh ta cứ nhìn mãi, rồi đột nhiên nhớ đến một câu nói, sự bi thương lớn nhất chính là im lặng…
Tuyết rơi càng lúc càng dày, các hạt tuyết rơi xuống tóc, xuống người cô, cũng không biết cô đã ngồi đây bao lâu rồi, người cô gần như đã khoác lên một lớp tuyết, nhìn thôi cũng thấy lạnh!
Anh ta thầm thở dài, sau đó kéo chiếc mũ lưỡi trai xuống, đến khi chắc chắn mũ đã che một nửa khuôn mặt, anh ta mới hạ cửa kính xe, cố ý dùng giọng đục nói với Hứa Tịnh Nhi: “Này cô gì ơi, cô có cần bắt xe không?”.
Trợ lý lén liếc gương chiếu hậu một cái, từ lúc Hứa Tịnh Nhi lên xe, cô không còn khóc nữa, chỉ là đáy mắt cô ẩn chứa một sự tuyệt vọng ảm đạm, thậm chí còn khiến người ta lo lắng hơn cả việc khóc.
Nhưng lúc này anh ta chỉ đang đóng vai một “tài xế taxi” lạ mặt, dù có lòng muốn an ủi vài câu, cũng không thể mở miệng được.
Đêm vắng không có xe, đường xá thông thoáng, chả mấy đã về đến khu phố.
Đi qua một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24 giờ, giọng nói khàn khàn của Hứa Tịnh Nhi đột nhiên vang lên: “Anh tài, phiền anh đỗ xuống bên kia một chút, tôi muốn vào cửa hàng mua chai nước”.
Cô khóc lâu như thế, khát là chuyện đương nhiên, trợ lý không nghĩ nhiều, đánh xe vào lề đường đỗ lại.
“Cảm ơn, phiền anh đợi một lát”.
Hứa Tịnh Nhi mở cửa xe đi vào cửa hàng tiện lợi, rất nhanh đã đi ra, trong tay cầm một chai nước.
Sau khi trở lại xe, cô mở chai nước nhưng không uống ngay, mà lấy từ trong ba lô ra một vỉ thuốc, động tác thành thục lấy ra một viên bỏ vào miệng, sau đó mới uống nước rồi nuốt xuống!
Trợ lý nhìn một loạt hành động của cô, lúc này anh ta mới thực sự thương cô.
Hóa ra không phải cô khát nước, mà là… uống thuốc tránh thai, động tác thành thục như thế, nghĩ thôi cũng biết là cô rất hay uống, còn mang theo bên người, chứng tỏ… lúc nào cô cũng nhớ lời Cố tổng nói.
Còn về việc sao anh ta biết, là vì thuốc tránh thai của Hứa Tịnh Nhi là do Cố Khiết Thần bảo anh ta mua mang đến chung cư.
Đó là sau khi Cố tổng kết hôn, trở về từ nước Đức, lúc xuống máy bay nhận được điện thoại của ông cụ Cố, tối đó anh nổi giận đùng đùng về chung cư, ngày hôm sau đến công ty liền giao việc này cho anh ta.
Anh ta còn nhớ, lúc đó anh ta có cẩn thận hỏi tại sao, thái độ của Cố tổng vừa lạnh lùng vừa chán ghét, anh nói anh không cho phép người phụ nữ như thế trở thành mẹ của con anh!
Nhưng mà…
Nếu như Cố tổng thực sự ghét Hứa Tịnh Nhi, tại sao lại tham gia bữa tiệc, tại sao lại lo lắng cô nửa đêm ở ngoài một mình, gọi anh ta đến đón.
Rõ ràng anh ta cảm nhận được Cố tổng có tình cảm với Hứa Tịnh Nhi, rõ ràng là anh rất tốt với cô, nhưng lại không muốn để cô biết, ví dụ như bảo anh ta đóng giả làm tài xế taxi, chứ không phải dùng thân phận trợ lý đến đón Hứa Tịnh Nhi!
Anh ta thực sự càng ngày càng không hiểu nổi Cố tổng rồi!
Khoảng hơn 30 giây, anh mở mắt, lấy điện thoại ra gọi.
–
Xe trợ lý đi mấy vòng quanh bờ biển mới tìm thấy Hứa Tịnh Nhi.
Cô ngồi ở bên đường, hai tay ôm mặt, nước mắt không ngừng chảy qua các kẽ ngón tay, rõ ràng cô khóc rất thương tâm, nhưng lại không hề phát ra một âm thanh nào.
Anh ta cứ nhìn mãi, rồi đột nhiên nhớ đến một câu nói, sự bi thương lớn nhất chính là im lặng…
Tuyết rơi càng lúc càng dày, các hạt tuyết rơi xuống tóc, xuống người cô, cũng không biết cô đã ngồi đây bao lâu rồi, người cô gần như đã khoác lên một lớp tuyết, nhìn thôi cũng thấy lạnh!
Anh ta thầm thở dài, sau đó kéo chiếc mũ lưỡi trai xuống, đến khi chắc chắn mũ đã che một nửa khuôn mặt, anh ta mới hạ cửa kính xe, cố ý dùng giọng đục nói với Hứa Tịnh Nhi: “Này cô gì ơi, cô có cần bắt xe không?”.
Trợ lý lén liếc gương chiếu hậu một cái, từ lúc Hứa Tịnh Nhi lên xe, cô không còn khóc nữa, chỉ là đáy mắt cô ẩn chứa một sự tuyệt vọng ảm đạm, thậm chí còn khiến người ta lo lắng hơn cả việc khóc.
Nhưng lúc này anh ta chỉ đang đóng vai một “tài xế taxi” lạ mặt, dù có lòng muốn an ủi vài câu, cũng không thể mở miệng được.
Đêm vắng không có xe, đường xá thông thoáng, chả mấy đã về đến khu phố.
Đi qua một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24 giờ, giọng nói khàn khàn của Hứa Tịnh Nhi đột nhiên vang lên: “Anh tài, phiền anh đỗ xuống bên kia một chút, tôi muốn vào cửa hàng mua chai nước”.
Cô khóc lâu như thế, khát là chuyện đương nhiên, trợ lý không nghĩ nhiều, đánh xe vào lề đường đỗ lại.
“Cảm ơn, phiền anh đợi một lát”.
Hứa Tịnh Nhi mở cửa xe đi vào cửa hàng tiện lợi, rất nhanh đã đi ra, trong tay cầm một chai nước.
Sau khi trở lại xe, cô mở chai nước nhưng không uống ngay, mà lấy từ trong ba lô ra một vỉ thuốc, động tác thành thục lấy ra một viên bỏ vào miệng, sau đó mới uống nước rồi nuốt xuống!
Trợ lý nhìn một loạt hành động của cô, lúc này anh ta mới thực sự thương cô.
Hóa ra không phải cô khát nước, mà là… uống thuốc tránh thai, động tác thành thục như thế, nghĩ thôi cũng biết là cô rất hay uống, còn mang theo bên người, chứng tỏ… lúc nào cô cũng nhớ lời Cố tổng nói.
Còn về việc sao anh ta biết, là vì thuốc tránh thai của Hứa Tịnh Nhi là do Cố Khiết Thần bảo anh ta mua mang đến chung cư.
Đó là sau khi Cố tổng kết hôn, trở về từ nước Đức, lúc xuống máy bay nhận được điện thoại của ông cụ Cố, tối đó anh nổi giận đùng đùng về chung cư, ngày hôm sau đến công ty liền giao việc này cho anh ta.
Anh ta còn nhớ, lúc đó anh ta có cẩn thận hỏi tại sao, thái độ của Cố tổng vừa lạnh lùng vừa chán ghét, anh nói anh không cho phép người phụ nữ như thế trở thành mẹ của con anh!
Nhưng mà…
Nếu như Cố tổng thực sự ghét Hứa Tịnh Nhi, tại sao lại tham gia bữa tiệc, tại sao lại lo lắng cô nửa đêm ở ngoài một mình, gọi anh ta đến đón.
Rõ ràng anh ta cảm nhận được Cố tổng có tình cảm với Hứa Tịnh Nhi, rõ ràng là anh rất tốt với cô, nhưng lại không muốn để cô biết, ví dụ như bảo anh ta đóng giả làm tài xế taxi, chứ không phải dùng thân phận trợ lý đến đón Hứa Tịnh Nhi!
Anh ta thực sự càng ngày càng không hiểu nổi Cố tổng rồi!
/837
|