Tần Dĩ Duyệt gật đầu, phát hiện Hạ Kiều Yến nói cũng không sai, tâm trạng lo lắng cũng có chút buông xuống.
Cô đem lễ vật đặt trên đầu gối, đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ xe.
Hạ Kiều Yến ánh mắt nhìn đến động tác của cô, nói: Không cần sợ hãi, ở trong nhà ngoại trừ bố mẹ tôi, chính là thằng nhóc mập mạp kia. Ba người bọn họ cô đều gặp rồi, hơn nữa đều rất thích cô.
Tần Dĩ Duyệt cũng không muốn biểu hiện vô cùng khẩn trương. Liền tìm chủ đề. Tiểu Bảo như thế nào lại biến thành như vậy, lúc tôi ở cùng nhóc, phát hiện trí thông minh cùng các hoạt động đều không có vấn đề. Vậy làm sao hết lần này đến lần khác nhóc đều không mở miệng nói lời nào?
Hạ Kiều Yến tay không để lại dấu vết mà nắm chặt vô lăng, trên mu bàn tay mơ hồ lộ ra gân xanh.
Tần Dĩ Duyệt có chút kinh ngạc nhìn cử động của Hạ Kiều Yến, ngầm bực chính mình lại muốn đi nghe ngóng bí mật của Hạ gia.
Hành động này của cô rơi vào trong mắt Hạ Kiều Yến, như là nịnh nọt cùng với mong muốn rất nhanh mà hòa hợp với sinh hoạt của Hạ gia sao?
Ngay lúc Tần Dĩ Duyệt nghĩ ngợi lung tung. Hạ Kiều Yến giọng như thường nói: Sau này cô sẽ biết.
Tần Dĩ Duyệt kinh ngạc mà nhìn anh một cái, không có lại nói tiếp.
**
Biệt thự Hạ gia, nằm ngoài nội thành, ở trên đỉnh núi.
Toàn bộ biệt thự chiếm diện tích rất rộng. Nơi ở diện tích cũng không lớn. Có cả một khu vực lớn trồng cây xanh cùng phương tiện công cộng. Khung cảnh nơi đây cực kỳ tốt.
Hạ Kiều Yến đem chiếc xe dừng ở trong sân.
Trong sân trồng rất nhiều hoa cỏ.
Nhìn xuống, phải gọi là rực rỡ muôn màu.
Vừa mới nhìn qua, sẽ cho rằng chúng đều là tự nhiên sinh trưởng, nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát. Liền sẽ phát hiện chúng được trồng vô cùng hợp lý, hơn nữa là có kế hoạch trước.
Hạ Gia Minh cùng Lâm Nhụy nghe tiếng ô tô chạy vào sân, liền từ trong nhà đi ra. Đứng ở một bên nghênh đón hai người bọn họ.
Hạ Kiều Yến từ trên xe bước xuống, sau đó vòng qua đầu xe, mở cửa xe cho Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt xuống xe đưa lễ vật trong tay tặng cho Lâm Nhụy, cười nói: Bác trai, bác gái, đây là lễ vật mà bố mẹ con chọn lựa cho hai người, kính xin hai người đừng ghét bỏ.
Ông bà thông gia cũng quá khách khí rồi. Lâm Nhụy nhận lễ vật, thoải mái mà mở ra, là mấy loại dưa chua được ướp với gia vị đặc biệt do Lạc Minh Mị tự làm, so với lễ vật mua ở bên ngoài có thành ý hơn nhiều, Bà thông gia có lòng rồi, bác không có tay nghề nấu nướng, mấy món ướp gia vị đều không có đặc biệt ngon. Lần sau lúc gặp lại mẹ con, bác nhất định phải thỉnh giáo với mẹ con.
Mẹ con đối với chuyện bếp núc cảm thấy rất hứng thú, nhất định sẽ vô cùng thích trò chuyện về những chuyện này.
Lâm Nhụy kéo tay Tần Dĩ Duyệt vào nhà, Con đi đường đến đây cũng mệt mỏi rồi, trước nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa lại ăn cơm trưa.
Tần Dĩ Duyệt nghe theo lời Lâm Nhụy.
Tiến vào phòng khách, lại để cho Tần Dĩ Duyệt kinh ngạc, chính là Hạ gia cũng không có giống như tưởng tượng của cô, có nhiều thiết bị được lắp đặt.
Lọt vào trong mắt cô, nơi này đơn giản lộ ra lịch sự cùng tao nhã.
Cái bàn, bức tranh, bộ ấm trà, nhìn như bình thường, lại trong lúc vô tình lộ ra cảm giác tỉ mỉ bố trí, làm cho người khác không có cảm giác quá xa cách, cũng sẽ không cảm thấy ngôi nhà này không có phong cách, độc đáo của riêng mình.
Tần Dĩ Duyệt biết, đây là người đại phú đại quý chân chính sẽ có sắp đặt của mình.
Không chủ động khoe của, lại có thể để cho người khác không thể bỏ qua địa vị của nó.
**
Sau bữa cơm trưa thịnh soạn, Lâm Nhụy để cho Hạ Kiều Yến mang theo Tần Dĩ Duyệt đi thăm biệt thự lớn của Hạ gia.
Tần Dĩ Duyệt lúc bắt đầu cho rằng Hạ Kiều Yến sẽ tùy tiện dẫn cô đến vài nơi, có ý tứ là được rồi.
Không nghĩ tới, Hạ Kiều Yến lại có thể biết trực tiếp đem cô đi đến phòng riêng của anh.
Hạ Kiều Yến tuy gọi là phòng riêng, nhưng thật ra là một tòa biệt thự độc lập.
Bên trong có rất nhiều vật nhỏ của Hạ Kiều Yến, hình như các đồ vật tư nhân đều ở bên trong.
Hạ Kiều Yến cười nói: Cô có thể ở chỗ này xem, nếu muốn hiểu rõ bí mật của tôi, đến phòng của tôi nhìn xem là biện pháp tốt nhất.
Tần Dĩ Duyệt bị hành động của Hạ Kiều Yến cùng người Hạ gia khiến cho có chút choáng váng.
Cô không biết rõ, gia tộc giàu có, to lớn như Hạ gia, lại có thể sắp xếp một cuộc hôn nhân như vậy.
Hạ Kiều Yến nhìn cô sự trầm tư trên mặt cô, cũng không nói lời nào quấy rầy.
Quay người tiến phòng bếp lấy cho cô một ly sữa bò cùng mấy cái bánh ngọt nhỏ.
Tần Dĩ Duyệt đứng ở phòng khách ngây người một lúc, sau đó nghĩ đến Hạ Kiều Yến cùng mọi người Hạ gia không có đem cô trở thành người ngoài, cô cũng không cần phải quá mức câu nệ.
Nghĩ thông suốt, Tần Dĩ Duyệt đi đến bức tường treo đầy ảnh chụp.
Mặt tường ước chừng có 1000 tấm hình, mỗi một hình đều được đóng khung.
Hầu như tất cả đểu là ảnh chụp từ nhỏ đến lớn của Hạ Kiều Yến, cùng với ảnh của Tiểu Bảo với anh.
Tần Dĩ Duyệt đứng trước từng ảnh trên tường nhìn ngắm, phát hiện Hạ Kiều Yến vậy mà lại để cho cô cảm giác thật bất ngờ.
Xác thực nói là Hạ Kiều Yến ở trong lòng cô, hình tượng không có cố định, mà là hay thay đổi, nhìn qua thì bộ dạng từ nhỏ đến lúc trưởng thành của anh không mấy thay đổi.
Làm cho cô cảm thấy anh lúc lạnh lùng, anh ta đối với cô, Tiểu Bảo che chở lại thật sự rõ ràng.
Làm cho cô cảm thấy anh là một người bố đơn thân tốt, lại nhìn đến anh đối với Tiểu Bảo cẩn thận chăm sóc, thậm chí so với mấy người bố bình thường khác càng thêm đơn giản thô bạo, có chút nhìn không ra anh đối với bệnh Tiểu Bảo đau lòng cùng cẩn thận đến nhường nào.
Làm cho cô cảm thấy lúc anh không quan tâm Tiểu Bảo, lại sẽ nhìn thấy Tiểu Bảo đặc biệt dính anh.
Cảm xúc trẻ con so với người trưởng thành đơn giản hơn, nếu Hạ Kiều Yến không yêu, không xót Tiểu Bảo, Tiểu Bảo sẽ không dính người anh.
Tần Dĩ Duyệt biết, Hạ Kiều Yến nhất định là người rất mâu thuẫn.
Những...ảnh chụp có dễ thương như vậy sao? Tiếng Hạ Kiều Yến bỗng dưng vang lên.
Chúng khiến tôi thật bất ngờ. Tần Dĩ Duyệt đáp lại, quay đầu nhìn trong tay anh là sữa bò cùng đồ ăn vặt, cười nói: Cảm ơn.
Hạ Kiều Yến đem sữa bò cùng đồ ăn vặt đặt tới một bên bàn nhỏ lên, cùng Tần Dĩ Duyệt nhìn ảnh chụp nói: Trước kia cười thật khờ, tựa như 250*.
Tần Dĩ Duyệt không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, vừa uống vào một ngụm sữa bò thiếu chút nữa muốn phun ra.
Hạ Kiều Yến ung dung nhìn cô ho sau nửa ngày, đợi đến lúc cô thoải mái một chút, mới lên tiếng: Về sau cuộc sống của chúng ta như thế nào, tôi sẽ không nói lại lần nữa. Chúng ta bây giờ là vợ chồng, về sau cũng thế. Cô không cần phải gấp gáp, miễn cưỡng chính mình thích ứng cuộc sống của tôi, cô cứ dựa theo trình tự trước giờ của cô đi xử lý là được. Về phần hôn lễ, lại để cho hai nhà bố mẹ bọn họ đi xử lý. Nếu như cô đối với hôn lễ còn có sắp xếp của mình, cũng có thể nói thẳng, ở phương diện này không được làm tủi thân chính mình.
Tần Dĩ Duyệt kinh ngạc mà nhìn anh, không nghĩ tới anh sẽ nói tất cả ra như vậy.
Hạ Kiều Yến nhướng mày nhìn cô.
Tần Dĩ Duyệt đột nhiên nói: Anh nói những lời này, khiến cho tôi rất kinh ngạc, cám ơn anh.
Cô xác định tôi không phải là vì giải quyết đứa trẻ đáng ghét Tiểu Bảo kia mới nói những lời này hay sao?
Anh cho rằng, lúc tôi học y cùng học tâm lý học đều là học một phần thôi sao? Tần Dĩ Duyệt im lặng phản kích nói.
Được rồi được rồi, tôi đánh giá thấp bác sĩ Tần nhà tôi rồi.
Tần Dĩ Duyệt buồn cười hừ hừ hai tiếng, hỏi: Tiểu Bảo đâu? Nhóc ấy không có tới đây sao?
Nó mấy ngày nay còn không dám gặp tôi. Hạ Kiều Yến ghét bỏ nói.
Tần Dĩ Duyệt nghe vậy bó tay rồi.
Hạ Kiều Yến thấy sữa bò cô uống cũng đã gần hết, nói: Đi về phía sau nhà xem một chút đi, chỗ đó có không ít thứ bố, mẹ trồng.
Hai người họ còn trồng trọt? Tần Dĩ Duyệt có chút kinh ngạc.
Dùng lời của họ nói là tu thân dưỡng tính, dùng lời tôi nói chính là nhàn rỗi không có việc gì mò mẫm tự giày vò.
Hạ Kiều Yến nói xong, đi ra ngoài trước một bước.
Tần Dĩ Duyệt một đầu hắc tuyến theo sát phía sau anh.
250*: Thường dùng chỉ kẻ ngốc nghếch, ăn nói không ngay thẳng, làm việc không đàng hoàng, xử lý công việc một cách tùy tiện, làm trò cho thiên hạ. Trong hoàn cảnh trên thì anh Yến dùng để chỉ kẻ ngốc nghếch nhé:>
Cô đem lễ vật đặt trên đầu gối, đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ xe.
Hạ Kiều Yến ánh mắt nhìn đến động tác của cô, nói: Không cần sợ hãi, ở trong nhà ngoại trừ bố mẹ tôi, chính là thằng nhóc mập mạp kia. Ba người bọn họ cô đều gặp rồi, hơn nữa đều rất thích cô.
Tần Dĩ Duyệt cũng không muốn biểu hiện vô cùng khẩn trương. Liền tìm chủ đề. Tiểu Bảo như thế nào lại biến thành như vậy, lúc tôi ở cùng nhóc, phát hiện trí thông minh cùng các hoạt động đều không có vấn đề. Vậy làm sao hết lần này đến lần khác nhóc đều không mở miệng nói lời nào?
Hạ Kiều Yến tay không để lại dấu vết mà nắm chặt vô lăng, trên mu bàn tay mơ hồ lộ ra gân xanh.
Tần Dĩ Duyệt có chút kinh ngạc nhìn cử động của Hạ Kiều Yến, ngầm bực chính mình lại muốn đi nghe ngóng bí mật của Hạ gia.
Hành động này của cô rơi vào trong mắt Hạ Kiều Yến, như là nịnh nọt cùng với mong muốn rất nhanh mà hòa hợp với sinh hoạt của Hạ gia sao?
Ngay lúc Tần Dĩ Duyệt nghĩ ngợi lung tung. Hạ Kiều Yến giọng như thường nói: Sau này cô sẽ biết.
Tần Dĩ Duyệt kinh ngạc mà nhìn anh một cái, không có lại nói tiếp.
**
Biệt thự Hạ gia, nằm ngoài nội thành, ở trên đỉnh núi.
Toàn bộ biệt thự chiếm diện tích rất rộng. Nơi ở diện tích cũng không lớn. Có cả một khu vực lớn trồng cây xanh cùng phương tiện công cộng. Khung cảnh nơi đây cực kỳ tốt.
Hạ Kiều Yến đem chiếc xe dừng ở trong sân.
Trong sân trồng rất nhiều hoa cỏ.
Nhìn xuống, phải gọi là rực rỡ muôn màu.
Vừa mới nhìn qua, sẽ cho rằng chúng đều là tự nhiên sinh trưởng, nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát. Liền sẽ phát hiện chúng được trồng vô cùng hợp lý, hơn nữa là có kế hoạch trước.
Hạ Gia Minh cùng Lâm Nhụy nghe tiếng ô tô chạy vào sân, liền từ trong nhà đi ra. Đứng ở một bên nghênh đón hai người bọn họ.
Hạ Kiều Yến từ trên xe bước xuống, sau đó vòng qua đầu xe, mở cửa xe cho Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt xuống xe đưa lễ vật trong tay tặng cho Lâm Nhụy, cười nói: Bác trai, bác gái, đây là lễ vật mà bố mẹ con chọn lựa cho hai người, kính xin hai người đừng ghét bỏ.
Ông bà thông gia cũng quá khách khí rồi. Lâm Nhụy nhận lễ vật, thoải mái mà mở ra, là mấy loại dưa chua được ướp với gia vị đặc biệt do Lạc Minh Mị tự làm, so với lễ vật mua ở bên ngoài có thành ý hơn nhiều, Bà thông gia có lòng rồi, bác không có tay nghề nấu nướng, mấy món ướp gia vị đều không có đặc biệt ngon. Lần sau lúc gặp lại mẹ con, bác nhất định phải thỉnh giáo với mẹ con.
Mẹ con đối với chuyện bếp núc cảm thấy rất hứng thú, nhất định sẽ vô cùng thích trò chuyện về những chuyện này.
Lâm Nhụy kéo tay Tần Dĩ Duyệt vào nhà, Con đi đường đến đây cũng mệt mỏi rồi, trước nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa lại ăn cơm trưa.
Tần Dĩ Duyệt nghe theo lời Lâm Nhụy.
Tiến vào phòng khách, lại để cho Tần Dĩ Duyệt kinh ngạc, chính là Hạ gia cũng không có giống như tưởng tượng của cô, có nhiều thiết bị được lắp đặt.
Lọt vào trong mắt cô, nơi này đơn giản lộ ra lịch sự cùng tao nhã.
Cái bàn, bức tranh, bộ ấm trà, nhìn như bình thường, lại trong lúc vô tình lộ ra cảm giác tỉ mỉ bố trí, làm cho người khác không có cảm giác quá xa cách, cũng sẽ không cảm thấy ngôi nhà này không có phong cách, độc đáo của riêng mình.
Tần Dĩ Duyệt biết, đây là người đại phú đại quý chân chính sẽ có sắp đặt của mình.
Không chủ động khoe của, lại có thể để cho người khác không thể bỏ qua địa vị của nó.
**
Sau bữa cơm trưa thịnh soạn, Lâm Nhụy để cho Hạ Kiều Yến mang theo Tần Dĩ Duyệt đi thăm biệt thự lớn của Hạ gia.
Tần Dĩ Duyệt lúc bắt đầu cho rằng Hạ Kiều Yến sẽ tùy tiện dẫn cô đến vài nơi, có ý tứ là được rồi.
Không nghĩ tới, Hạ Kiều Yến lại có thể biết trực tiếp đem cô đi đến phòng riêng của anh.
Hạ Kiều Yến tuy gọi là phòng riêng, nhưng thật ra là một tòa biệt thự độc lập.
Bên trong có rất nhiều vật nhỏ của Hạ Kiều Yến, hình như các đồ vật tư nhân đều ở bên trong.
Hạ Kiều Yến cười nói: Cô có thể ở chỗ này xem, nếu muốn hiểu rõ bí mật của tôi, đến phòng của tôi nhìn xem là biện pháp tốt nhất.
Tần Dĩ Duyệt bị hành động của Hạ Kiều Yến cùng người Hạ gia khiến cho có chút choáng váng.
Cô không biết rõ, gia tộc giàu có, to lớn như Hạ gia, lại có thể sắp xếp một cuộc hôn nhân như vậy.
Hạ Kiều Yến nhìn cô sự trầm tư trên mặt cô, cũng không nói lời nào quấy rầy.
Quay người tiến phòng bếp lấy cho cô một ly sữa bò cùng mấy cái bánh ngọt nhỏ.
Tần Dĩ Duyệt đứng ở phòng khách ngây người một lúc, sau đó nghĩ đến Hạ Kiều Yến cùng mọi người Hạ gia không có đem cô trở thành người ngoài, cô cũng không cần phải quá mức câu nệ.
Nghĩ thông suốt, Tần Dĩ Duyệt đi đến bức tường treo đầy ảnh chụp.
Mặt tường ước chừng có 1000 tấm hình, mỗi một hình đều được đóng khung.
Hầu như tất cả đểu là ảnh chụp từ nhỏ đến lớn của Hạ Kiều Yến, cùng với ảnh của Tiểu Bảo với anh.
Tần Dĩ Duyệt đứng trước từng ảnh trên tường nhìn ngắm, phát hiện Hạ Kiều Yến vậy mà lại để cho cô cảm giác thật bất ngờ.
Xác thực nói là Hạ Kiều Yến ở trong lòng cô, hình tượng không có cố định, mà là hay thay đổi, nhìn qua thì bộ dạng từ nhỏ đến lúc trưởng thành của anh không mấy thay đổi.
Làm cho cô cảm thấy anh lúc lạnh lùng, anh ta đối với cô, Tiểu Bảo che chở lại thật sự rõ ràng.
Làm cho cô cảm thấy anh là một người bố đơn thân tốt, lại nhìn đến anh đối với Tiểu Bảo cẩn thận chăm sóc, thậm chí so với mấy người bố bình thường khác càng thêm đơn giản thô bạo, có chút nhìn không ra anh đối với bệnh Tiểu Bảo đau lòng cùng cẩn thận đến nhường nào.
Làm cho cô cảm thấy lúc anh không quan tâm Tiểu Bảo, lại sẽ nhìn thấy Tiểu Bảo đặc biệt dính anh.
Cảm xúc trẻ con so với người trưởng thành đơn giản hơn, nếu Hạ Kiều Yến không yêu, không xót Tiểu Bảo, Tiểu Bảo sẽ không dính người anh.
Tần Dĩ Duyệt biết, Hạ Kiều Yến nhất định là người rất mâu thuẫn.
Những...ảnh chụp có dễ thương như vậy sao? Tiếng Hạ Kiều Yến bỗng dưng vang lên.
Chúng khiến tôi thật bất ngờ. Tần Dĩ Duyệt đáp lại, quay đầu nhìn trong tay anh là sữa bò cùng đồ ăn vặt, cười nói: Cảm ơn.
Hạ Kiều Yến đem sữa bò cùng đồ ăn vặt đặt tới một bên bàn nhỏ lên, cùng Tần Dĩ Duyệt nhìn ảnh chụp nói: Trước kia cười thật khờ, tựa như 250*.
Tần Dĩ Duyệt không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, vừa uống vào một ngụm sữa bò thiếu chút nữa muốn phun ra.
Hạ Kiều Yến ung dung nhìn cô ho sau nửa ngày, đợi đến lúc cô thoải mái một chút, mới lên tiếng: Về sau cuộc sống của chúng ta như thế nào, tôi sẽ không nói lại lần nữa. Chúng ta bây giờ là vợ chồng, về sau cũng thế. Cô không cần phải gấp gáp, miễn cưỡng chính mình thích ứng cuộc sống của tôi, cô cứ dựa theo trình tự trước giờ của cô đi xử lý là được. Về phần hôn lễ, lại để cho hai nhà bố mẹ bọn họ đi xử lý. Nếu như cô đối với hôn lễ còn có sắp xếp của mình, cũng có thể nói thẳng, ở phương diện này không được làm tủi thân chính mình.
Tần Dĩ Duyệt kinh ngạc mà nhìn anh, không nghĩ tới anh sẽ nói tất cả ra như vậy.
Hạ Kiều Yến nhướng mày nhìn cô.
Tần Dĩ Duyệt đột nhiên nói: Anh nói những lời này, khiến cho tôi rất kinh ngạc, cám ơn anh.
Cô xác định tôi không phải là vì giải quyết đứa trẻ đáng ghét Tiểu Bảo kia mới nói những lời này hay sao?
Anh cho rằng, lúc tôi học y cùng học tâm lý học đều là học một phần thôi sao? Tần Dĩ Duyệt im lặng phản kích nói.
Được rồi được rồi, tôi đánh giá thấp bác sĩ Tần nhà tôi rồi.
Tần Dĩ Duyệt buồn cười hừ hừ hai tiếng, hỏi: Tiểu Bảo đâu? Nhóc ấy không có tới đây sao?
Nó mấy ngày nay còn không dám gặp tôi. Hạ Kiều Yến ghét bỏ nói.
Tần Dĩ Duyệt nghe vậy bó tay rồi.
Hạ Kiều Yến thấy sữa bò cô uống cũng đã gần hết, nói: Đi về phía sau nhà xem một chút đi, chỗ đó có không ít thứ bố, mẹ trồng.
Hai người họ còn trồng trọt? Tần Dĩ Duyệt có chút kinh ngạc.
Dùng lời của họ nói là tu thân dưỡng tính, dùng lời tôi nói chính là nhàn rỗi không có việc gì mò mẫm tự giày vò.
Hạ Kiều Yến nói xong, đi ra ngoài trước một bước.
Tần Dĩ Duyệt một đầu hắc tuyến theo sát phía sau anh.
250*: Thường dùng chỉ kẻ ngốc nghếch, ăn nói không ngay thẳng, làm việc không đàng hoàng, xử lý công việc một cách tùy tiện, làm trò cho thiên hạ. Trong hoàn cảnh trên thì anh Yến dùng để chỉ kẻ ngốc nghếch nhé:>
/960
|