Tiểu Bảo khóe miệng có chút vui vẻ, cầm dao nhỏ chậm rãi cắt hộp quà.
Đó là một sân bóng cỡ nhỏ, bên trong còn có hai hàng cầu thủ ăn mặc đồng phục khác nhau.
Những cầu thủ đều có thể chạy lên.
Tiểu Bảo hai mắt sáng lóng lánh mà nhìn sân đá banh. Mặt mũi tràn đầy mừng rỡ.
Bảo bối, những cầu thủ đó đều là có thể thi đấu đấy, về sau mẹ cùng baba có rảnh thì sẽ cùng con đá được không?
Tiểu Bảo liên tục gật đầu.
Tần Dĩ Duyệt âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Quà cho Tiểu Bảo là món đồ đắt tiền nhất trong đống đồ này đấy, tìm hết cả cửa hàng, cô vẫn là thấp thỏm không yên. Chỉ sợ Tiểu Bảo không thích.
Có lẽ tham dự trò chơi cộng đồng hoặc là chuyện sau này, Tiểu Bảo có thể nguyện ý trò chuyện.
Hạ Kiều Yến mở túi giấy ra, nhìn thấy cà vạt bên trong, khóe miệng cười cười.
**
Người một nhà vui vẻ hòa thuận mà ăn cơm. Trò chuyện trong chốc lát để tiêu thực, Hạ Kiều Yến liền mang theo Tần Dĩ Duyệt và Tiểu Bảo quay trở lại nhà chính.
Mọi người còn đặc biệt đem sân đá banh của Tiểu Bảo cất vào chỗ cốp xe phía sau.
Tần Dĩ Duyệt ngồi trên xe Bentley Continental mà Hạ Kiều Yến mới mua, lúc này mới chợt nhận ra rồi nói: Thổ hào. Thật là xấu hổ, hôm nay quên mua quà cho bố mẹ mất rồi.
Cốp phía sau có bánh ngọt và mấy món đồ chua của mẹ em làm rồi, những món quà này so với những thứ khác đều có ý nghĩa hơn.
Nhưng mà nó đâu phải là em làm.
Sau này còn có rất nhiều cơ hội tặng, em không cần gấp đâu.
Tần Dĩ Duyệt lên tiếng.
Tiểu Bảo sau khi xe khởi động, đã nhanh leo lên trên đùi của Tần Dĩ Duyệt. Đem cái đầu nhỏ gối lên cổ của cô.
Tần Dĩ Duyệt vỗ nhẹ lưng nhỏ, mặc nhóc dựa vào.
**
Xe chạy được hơn một giờ, xe lái vào đỉnh núi.
Lúc gần đến nhà, Tần Dĩ Duyệt liếc mắt ngoài cửa sổ, phát hiện ven đường có một người mặc áo khoác hồng nhạt cùng quần trắng.
Trang phục rất là quen thuộc, đúng là người phụ nữ cô thấy vào hôm hôn lễ.
Tần Dĩ Duyệt quay sang Hạ Kiều Yến.
Hạ Kiều Yến trên mặt không biểu cảm gì, đạp chân ga, nhanh chóng đuổi theo bên người Ôn Hân Mạt.
Tần Dĩ Duyệt nhìn cả người Ôn Hân Mạt có chút căng cứng. Quay đầu đi, không xem ngoài cửa sổ nữa.
Ôn Hân Mạt nhìn xe Bentley Continental biến mất, tay run rẩy nắm chặt thành quyền, nhưng vẫn tiếp tục đi đến hướng nhà Hạ gia.
**
Khi xe dừng ở sân nhỏ, Hạ Gia Minh và Lâm Nhụy cũng như lần trước, đứng ở trong sân chờ bọn họ.
Hạ Kiều Yến xuống xe giúp Tần Dĩ Duyệt mở cửa xe, Hạ Gia Minh và Lâm Nhụy nhìn Tiểu Bảo ngồi ở trên đùi Tần Dĩ Duyệt, đều vô cùng vui vẻ.
Hai ông bà thông gia đều khỏe chứ?
Cảm ơn bố mẹ quan tâm, hai người họ đều khỏe hết ạ. Tần Dĩ Duyệt nói xong rất xấu hổ nói: Vốn lần này sẽ mang quà đến, nhưng con không cẩn thận quên đem đi.
Con đến là tốt rồi, chúng ta không thiếu cái gì cả.
Tiểu Bảo móc ipad ra, ở phía trên viết: Mẹ mua cho quà vô cùng vô cùng lớn cho con, bởi vậy nên mới không mua những thứ khác được đó ạ.
Hạ Gia Minh nhìn Tiểu Bảo chủ động giải thích thay cho Tần Dĩ Duyệt, cười nói: Ông bà nội không có ý trách mẹ con mà, nhà chúng ta không thiếu cái gì. Ba người các con thường xuyên trở về đây ở, chúng ta đã cảm thấy vui rồi.
Hạ Kiều Yến sau khi mở ra cốp xe, Bố mẹ, bố mẹ vợ đã chuẩn bị cho hai người quà nữa này, bánh ngọt là mẹ vợ hôm nay cố ý làm đấy, cũng còn nóng đó.
Lâm Nhụy nghe vậy nhịn không được phàn nàn nói: Cái thằng này, bánh ngọt mà cũng nhét vào cốp xe cho được, lỡ dính mùi xăng rồi thì sao?
Có hộp đựng mà, mùi thơm chắc chắn không có việc gì đâu. Hạ Kiều Yến nói, đem cái kia mấy cái túi đồ lớn đều chuyển xuống.
Tiểu Bảo chạy đến bên cạnh xem sân bóng của nhóc.
Người hầu Hạ gia chuyển tới chuyển lui, mới mang thứ đó đều chuyển vào phòng cả rồi.
Tần Dĩ Duyệt hỏi Lâm Nhụy, Mẹ, giờ chuẩn bị cơm tối sao?
Chuyện nấu cơm tối này con đừng quan tâm làm gì, để cho Kiều Yến cùng bố con hai người chuẩn bị. Phụ nữ như chúng ta chỉ cần chơi với trẻ con và tâm sự thôi.
Tần Dĩ Duyệt cười nói: Mẹ ơi, nói cho con nghe mẹ làm sau để thuần phục họ vậy, để cho con tiếp thu thêm kiến thức đi ạ.
Hai người bọn họ đều ở bên ngoài xã giao đã quen người, trở về thì lại thích ở trong phòng bếp chơi đùa, mẹ vừa vặn cũng được vui vẻ nhàn hạ. Đây cũng là phúc khí của chúng ta, con ngàn vạn đừng không được tự nhiên, thói quen thì là tốt rồi.
Tần Dĩ Duyệt gật đầu.
Lâm Nhụy nắm tay Tần Dĩ Duyệt, Năm trước trồng hoa mai đã nở, mẹ dẫn con đi xem.
Vâng ạ. Tần Dĩ Duyệt quay người đối với Tiểu Bảo đang vây quanh sân bóng nói: Bảo bối, cùng mẹ và bà ngoại xem hoa mai không?
Tiểu Bảo nghiêng đầu nghĩ nghĩ, chạy chậm đến bên cạnh Tần Dĩ Duyệt, đem bàn tay nhỏ bé mập mạp bỏ vào trong tay Tần Dĩ Duyệt, đôi mắt đen láy nhìn Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt véo nhẹ bàn tay thịt, Mẹ, phiền mẹ dẫn đường rồi.
Lâm Nhụy nhìn hai người ảnh quan tâm lẫn nhau, trong lòng vô cùng vui sướng.
Tiểu Bảo đối với Tần Dĩ Duyệt, sự yêu thích hoàn toàn vượt qua mong muốn của bọn họ.
Ba người đi ra phòng chính, đang muốn đi đến vườn hoa,thì Ôn Hân Mạt cũng chạy tới chỗ cửa lớn của sân nhỏ.
Ôn Hân Mạt kêu lên: Dì Lâm.
Lâm Nhụy dừng một chút, có chút xấu hổ nhìn thoáng qua Tần Dĩ Duyệt, sau đó chuyển hướng Ôn Hân Mạt, Hân Mạt, sao cháu lại tới đây?
Ôn Hân Mạt không đem ánh mắt đặt trên người Tần Dĩ Duyệt, trực tiếp đi đến bên người Lâm Nhụy, Bố mẹ cháu trồng một loài nấm mới rất tươi ngon, bảo cháu đem cho dì và chú nếm thử.
Lâm Nhụy cũng không có dùng tay đi nhận, Dì và chú cũng có trồng, sau này không làm phiền nhà cô tặng nữa đâu, hơn nữa đi tới đi lui đối với thân thể của cháu cũng không tốt.
Ôn Hân Mạt đưa rổ đứng ở giữa không trung, lại đưa qua cũng không phải, thu lại cũng không phải.
Không khí trong lúc nhất thời có chút cứng nhắc.
Tần Dĩ Duyệt nhìn thấy nước mắt trong hốc mắt của Ôn Hân Mạt, cảm thấy Ôn Hân Mạt tính tình cùng Dương Nhã Vi có điểm giống nhau, cũng không muốn khó xử cô ta, nên lấy tay nhận lấy cái rổ trên tay Ôn Hân Mạt, Cảm ơn cô đã đem tới. Mẹ, con và Tiểu Bảo ra vườn trước, mẹ cùng vị tiểu thư này tâm sự.
Nói xong, Tần Dĩ Duyệt đem cái rổ đựng nấm tươi vào đại sảnh, từ cửa bên hông đi đến vườn hoa.
Lâm Nhụy thở dài, bất đắc dĩ mà nhìn xem Ôn Hân Mạt, Cháu này này, Kiều Yến đã lựa chọn rồi. Cháu làm như vậy là có ý gì?
Dì Lâm, cháu không muốn buông đâu.
Dì không nói trước kia hai đứa ai đúng ai sai, chuyện đi tới bước này, dfi muốn đứng ở bên con của dì, thằng bé lựa chọn ai, thì dì sẽ hướng đến người đó.
Ôn Hân Mạt trên mặt lúc trắng lúc xanh, bờ môi kịch liệt run rẩy.
Hận không thể giờ khắc này biến mất trên thế giới.
Lâm Nhụy tiếp tục nói: Cháu không cần lo lắng cho chúng ta sẽ vì Kiều Yến kết hôn, mà ở giữa chừng dừng lại chuyện hợp tác nhà với nhà cháu. Cháu đã từng cứu dì và Tiểu Bảo, ở chuyện công Kiều Yến sẽ ưu tiên lựa chọn nhà cháu đấy.
Cháu không sợ cái này. Cháu chỉ là...
Lâm Nhụy dịu dàng mà vỗ vỗ vai của cô, Dì Lâm không có ý trách cứ cháu, dì cũng rất thích cháu. Nhưng Kiều Yến đã ra lựa chọn, dì hi vọng cháu có thể sớm buông bỏ. Cháu còn trẻ, cuộc sống sau này còn dài, đừng chà đạp những ngày yên bình của mình nữa. Kiều Yến đời này cứ như vậy rồi, cháu còn có lựa chọn, chỉ cần cháu có thể buông Kiều Yến, hết thảy cũng còn kịp.
Đó là một sân bóng cỡ nhỏ, bên trong còn có hai hàng cầu thủ ăn mặc đồng phục khác nhau.
Những cầu thủ đều có thể chạy lên.
Tiểu Bảo hai mắt sáng lóng lánh mà nhìn sân đá banh. Mặt mũi tràn đầy mừng rỡ.
Bảo bối, những cầu thủ đó đều là có thể thi đấu đấy, về sau mẹ cùng baba có rảnh thì sẽ cùng con đá được không?
Tiểu Bảo liên tục gật đầu.
Tần Dĩ Duyệt âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Quà cho Tiểu Bảo là món đồ đắt tiền nhất trong đống đồ này đấy, tìm hết cả cửa hàng, cô vẫn là thấp thỏm không yên. Chỉ sợ Tiểu Bảo không thích.
Có lẽ tham dự trò chơi cộng đồng hoặc là chuyện sau này, Tiểu Bảo có thể nguyện ý trò chuyện.
Hạ Kiều Yến mở túi giấy ra, nhìn thấy cà vạt bên trong, khóe miệng cười cười.
**
Người một nhà vui vẻ hòa thuận mà ăn cơm. Trò chuyện trong chốc lát để tiêu thực, Hạ Kiều Yến liền mang theo Tần Dĩ Duyệt và Tiểu Bảo quay trở lại nhà chính.
Mọi người còn đặc biệt đem sân đá banh của Tiểu Bảo cất vào chỗ cốp xe phía sau.
Tần Dĩ Duyệt ngồi trên xe Bentley Continental mà Hạ Kiều Yến mới mua, lúc này mới chợt nhận ra rồi nói: Thổ hào. Thật là xấu hổ, hôm nay quên mua quà cho bố mẹ mất rồi.
Cốp phía sau có bánh ngọt và mấy món đồ chua của mẹ em làm rồi, những món quà này so với những thứ khác đều có ý nghĩa hơn.
Nhưng mà nó đâu phải là em làm.
Sau này còn có rất nhiều cơ hội tặng, em không cần gấp đâu.
Tần Dĩ Duyệt lên tiếng.
Tiểu Bảo sau khi xe khởi động, đã nhanh leo lên trên đùi của Tần Dĩ Duyệt. Đem cái đầu nhỏ gối lên cổ của cô.
Tần Dĩ Duyệt vỗ nhẹ lưng nhỏ, mặc nhóc dựa vào.
**
Xe chạy được hơn một giờ, xe lái vào đỉnh núi.
Lúc gần đến nhà, Tần Dĩ Duyệt liếc mắt ngoài cửa sổ, phát hiện ven đường có một người mặc áo khoác hồng nhạt cùng quần trắng.
Trang phục rất là quen thuộc, đúng là người phụ nữ cô thấy vào hôm hôn lễ.
Tần Dĩ Duyệt quay sang Hạ Kiều Yến.
Hạ Kiều Yến trên mặt không biểu cảm gì, đạp chân ga, nhanh chóng đuổi theo bên người Ôn Hân Mạt.
Tần Dĩ Duyệt nhìn cả người Ôn Hân Mạt có chút căng cứng. Quay đầu đi, không xem ngoài cửa sổ nữa.
Ôn Hân Mạt nhìn xe Bentley Continental biến mất, tay run rẩy nắm chặt thành quyền, nhưng vẫn tiếp tục đi đến hướng nhà Hạ gia.
**
Khi xe dừng ở sân nhỏ, Hạ Gia Minh và Lâm Nhụy cũng như lần trước, đứng ở trong sân chờ bọn họ.
Hạ Kiều Yến xuống xe giúp Tần Dĩ Duyệt mở cửa xe, Hạ Gia Minh và Lâm Nhụy nhìn Tiểu Bảo ngồi ở trên đùi Tần Dĩ Duyệt, đều vô cùng vui vẻ.
Hai ông bà thông gia đều khỏe chứ?
Cảm ơn bố mẹ quan tâm, hai người họ đều khỏe hết ạ. Tần Dĩ Duyệt nói xong rất xấu hổ nói: Vốn lần này sẽ mang quà đến, nhưng con không cẩn thận quên đem đi.
Con đến là tốt rồi, chúng ta không thiếu cái gì cả.
Tiểu Bảo móc ipad ra, ở phía trên viết: Mẹ mua cho quà vô cùng vô cùng lớn cho con, bởi vậy nên mới không mua những thứ khác được đó ạ.
Hạ Gia Minh nhìn Tiểu Bảo chủ động giải thích thay cho Tần Dĩ Duyệt, cười nói: Ông bà nội không có ý trách mẹ con mà, nhà chúng ta không thiếu cái gì. Ba người các con thường xuyên trở về đây ở, chúng ta đã cảm thấy vui rồi.
Hạ Kiều Yến sau khi mở ra cốp xe, Bố mẹ, bố mẹ vợ đã chuẩn bị cho hai người quà nữa này, bánh ngọt là mẹ vợ hôm nay cố ý làm đấy, cũng còn nóng đó.
Lâm Nhụy nghe vậy nhịn không được phàn nàn nói: Cái thằng này, bánh ngọt mà cũng nhét vào cốp xe cho được, lỡ dính mùi xăng rồi thì sao?
Có hộp đựng mà, mùi thơm chắc chắn không có việc gì đâu. Hạ Kiều Yến nói, đem cái kia mấy cái túi đồ lớn đều chuyển xuống.
Tiểu Bảo chạy đến bên cạnh xem sân bóng của nhóc.
Người hầu Hạ gia chuyển tới chuyển lui, mới mang thứ đó đều chuyển vào phòng cả rồi.
Tần Dĩ Duyệt hỏi Lâm Nhụy, Mẹ, giờ chuẩn bị cơm tối sao?
Chuyện nấu cơm tối này con đừng quan tâm làm gì, để cho Kiều Yến cùng bố con hai người chuẩn bị. Phụ nữ như chúng ta chỉ cần chơi với trẻ con và tâm sự thôi.
Tần Dĩ Duyệt cười nói: Mẹ ơi, nói cho con nghe mẹ làm sau để thuần phục họ vậy, để cho con tiếp thu thêm kiến thức đi ạ.
Hai người bọn họ đều ở bên ngoài xã giao đã quen người, trở về thì lại thích ở trong phòng bếp chơi đùa, mẹ vừa vặn cũng được vui vẻ nhàn hạ. Đây cũng là phúc khí của chúng ta, con ngàn vạn đừng không được tự nhiên, thói quen thì là tốt rồi.
Tần Dĩ Duyệt gật đầu.
Lâm Nhụy nắm tay Tần Dĩ Duyệt, Năm trước trồng hoa mai đã nở, mẹ dẫn con đi xem.
Vâng ạ. Tần Dĩ Duyệt quay người đối với Tiểu Bảo đang vây quanh sân bóng nói: Bảo bối, cùng mẹ và bà ngoại xem hoa mai không?
Tiểu Bảo nghiêng đầu nghĩ nghĩ, chạy chậm đến bên cạnh Tần Dĩ Duyệt, đem bàn tay nhỏ bé mập mạp bỏ vào trong tay Tần Dĩ Duyệt, đôi mắt đen láy nhìn Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt véo nhẹ bàn tay thịt, Mẹ, phiền mẹ dẫn đường rồi.
Lâm Nhụy nhìn hai người ảnh quan tâm lẫn nhau, trong lòng vô cùng vui sướng.
Tiểu Bảo đối với Tần Dĩ Duyệt, sự yêu thích hoàn toàn vượt qua mong muốn của bọn họ.
Ba người đi ra phòng chính, đang muốn đi đến vườn hoa,thì Ôn Hân Mạt cũng chạy tới chỗ cửa lớn của sân nhỏ.
Ôn Hân Mạt kêu lên: Dì Lâm.
Lâm Nhụy dừng một chút, có chút xấu hổ nhìn thoáng qua Tần Dĩ Duyệt, sau đó chuyển hướng Ôn Hân Mạt, Hân Mạt, sao cháu lại tới đây?
Ôn Hân Mạt không đem ánh mắt đặt trên người Tần Dĩ Duyệt, trực tiếp đi đến bên người Lâm Nhụy, Bố mẹ cháu trồng một loài nấm mới rất tươi ngon, bảo cháu đem cho dì và chú nếm thử.
Lâm Nhụy cũng không có dùng tay đi nhận, Dì và chú cũng có trồng, sau này không làm phiền nhà cô tặng nữa đâu, hơn nữa đi tới đi lui đối với thân thể của cháu cũng không tốt.
Ôn Hân Mạt đưa rổ đứng ở giữa không trung, lại đưa qua cũng không phải, thu lại cũng không phải.
Không khí trong lúc nhất thời có chút cứng nhắc.
Tần Dĩ Duyệt nhìn thấy nước mắt trong hốc mắt của Ôn Hân Mạt, cảm thấy Ôn Hân Mạt tính tình cùng Dương Nhã Vi có điểm giống nhau, cũng không muốn khó xử cô ta, nên lấy tay nhận lấy cái rổ trên tay Ôn Hân Mạt, Cảm ơn cô đã đem tới. Mẹ, con và Tiểu Bảo ra vườn trước, mẹ cùng vị tiểu thư này tâm sự.
Nói xong, Tần Dĩ Duyệt đem cái rổ đựng nấm tươi vào đại sảnh, từ cửa bên hông đi đến vườn hoa.
Lâm Nhụy thở dài, bất đắc dĩ mà nhìn xem Ôn Hân Mạt, Cháu này này, Kiều Yến đã lựa chọn rồi. Cháu làm như vậy là có ý gì?
Dì Lâm, cháu không muốn buông đâu.
Dì không nói trước kia hai đứa ai đúng ai sai, chuyện đi tới bước này, dfi muốn đứng ở bên con của dì, thằng bé lựa chọn ai, thì dì sẽ hướng đến người đó.
Ôn Hân Mạt trên mặt lúc trắng lúc xanh, bờ môi kịch liệt run rẩy.
Hận không thể giờ khắc này biến mất trên thế giới.
Lâm Nhụy tiếp tục nói: Cháu không cần lo lắng cho chúng ta sẽ vì Kiều Yến kết hôn, mà ở giữa chừng dừng lại chuyện hợp tác nhà với nhà cháu. Cháu đã từng cứu dì và Tiểu Bảo, ở chuyện công Kiều Yến sẽ ưu tiên lựa chọn nhà cháu đấy.
Cháu không sợ cái này. Cháu chỉ là...
Lâm Nhụy dịu dàng mà vỗ vỗ vai của cô, Dì Lâm không có ý trách cứ cháu, dì cũng rất thích cháu. Nhưng Kiều Yến đã ra lựa chọn, dì hi vọng cháu có thể sớm buông bỏ. Cháu còn trẻ, cuộc sống sau này còn dài, đừng chà đạp những ngày yên bình của mình nữa. Kiều Yến đời này cứ như vậy rồi, cháu còn có lựa chọn, chỉ cần cháu có thể buông Kiều Yến, hết thảy cũng còn kịp.
/960
|