Lạc Thanh Hàn bước vào thấy Tiêu lương đệ ôm cổ hít thở không thông, hơi cau mày.
“Xảy ra chuyện gì?”
Bảo Cầm vội quỳ rạp xuống đất “Tiêu lương đệ bị mắc cá viên rồi.”
Lạc Thanh Hàn bước tới, dùng nội lực vỗ nhẹ vào lưng Tiêu Hề Hề.
Viên cá viên đó lập tức nhổ ra ngoài.
Tiêu Hề Hề thở hổn hển, nguy hiểm quá, suýt nữa mắc nghẹn cá viên c.h.ế.t rồi.
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn nàng “Nàng ngốc đến mức nào vậy, ăn cá viên cũng mắc họng?”
Tiêu Hề Hề vô cùng uất ức.
Trong lòng thầm nghĩ nếu người không đột ngột xuất hiện, ta cũng không bị mắc nghẹn cá viên.
Nàng đứng dậy, phép tắc hành lễ.
Lạc Thanh Hàn nhìn thức ăn thịnh soạn trên bàn, cau mày càng chặt hơn.
“Ta còn chưa đến, nàng đã bắt đầu ăn rồi?”
Tiêu Hề Hề nhỏ giọng giải thích “Thần thiếp chờ người rất lâu, đói lả cả người, nhìn trời cũng muộn, chắc người sẽ không tới, thần thiếp đành tự mình ăn trước.”
Nàng dừng một chút, rồi thận trọng hỏi “Người dùng bữa tối chưa? Nếu chưa thì mời người ăn cùng thần thiếp, thần thiếp cũng mới bắt đầu ăn thôi.”
Lạc Thanh Hàn không nói gì, trực tiếp ngồi xuống bàn.
Bảo Cầm lập tức nói “Nô tỳ đi nấu thêm hai món nữa.”
Tiêu Hề Hề dùng sức gật đầu “Được đó, được đó!”
Bảo Cầm vui vẻ phấn khích rời đi.
Vốn nàng nghĩ Thái tử Điện hạ bị Triệu mỹ nhân dụ dỗ, không ngờ Thái tử lại đến điện Thanh Ca.
Có nghĩa là gì ư?
Có nghĩa là Thái tử thật lòng yêu chủ tử nhà nàng!
Dù nửa đường Triệu mỹ nhân xuất hiện giở trò, vậy thì sao? Thái tử Điện hạ cuối cùng vẫn chọn Tiêu lương đệ!
Bảo Cầm nghĩ đến đây, trong lòng phấn khích sôi sục, nhiệt tình tràn đầy xào thức ăn.
Bộ bát đũa sạch được đặt trước mặt Lạc Thanh Hàn.
Tiêu Hề Hề ân cần gặp rau múc canh cho hắn.
“Điện hạ bây giờ mới ăn, nhất định là đói lắm rồi, ăn nhiều một chút, người vẫn còn tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều một chút mới cao lên được.”
Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm ăn canh ăn rau, cả buổi không nói tiếng nào.
Chẳng mấy chốc, Bảo Cầm bưng thêm hai món thơm ngào ngạt lên bàn.
Tiêu Hề Hề vội vàng giơ đũa gắp đồ ăn, vừa ăn vừa cảm thán “Ngon quá đi mất, Bảo Cầm, với kỹ năng nấu ăn này của em, ta có thể yêu em một vạn năm!”
“Tiểu chủ nói lung tung gì vậy?” Bảo Cầm đỏ mặt chạy đi.
Ăn uống no đủ, Lạc Thanh Hàn đi tắm rửa.
Sau khi tắm xong, hắn thấy Tiêu Hề Hề đã ngủ mất.
Lạc Thanh Hàn đứng bên giường, trầm mặc nhìn nữ nhân.
Tối nay tâm trạng hắn không tốt.
Mọi người đối nghịch với hắn, chỉ vì hắn tin lời đề nghị của nàng.
Hắn nghĩ dù cả thế gian không tin hắn, ít nhất nàng sẽ đứng về phía hắn.
Nhưng nàng không hỏi gì cả, cứ thế vô tâm đi ngủ.
Nữ nhân đáng ghét.
Bất mãn trong lòng Lạc Thanh Hàn tăng gấp đôi.
Hắn đưa tay nhéo má nữ nhân, kéo khuôn mặt trắng trẻo non mềm của nàng gần như biến dạng.
Tiêu Hề Hề đau má tỉnh dậy
Nàng mở miệng phát ra âm thanh không rõ.
“Điện hạ làm gì thế?”
Lạc Thanh Hàn buông tay, nhìn vết đỏ trên mặt nàng, lạnh lùng nói “Dậy đi.”
Tiêu Hề Hề gian nan bò dậy, xoa xoa khuôn mặt còn hơi đau, uất ức hỏi “Đã muộn vậy rồi, Điện hạ không ngủ, gọi thần thiếp dậy làm gì?”
“Nàng nhìn không ra à?”
Tiêu Hề hề mờ mịt “Hả?”
“Tâm trạng ta không tốt.”
Nếu nàng nhìn không ra, hắn đành tự nói với nàng.
Dù sao hắn cũng không thể không vui một mình.
Hắn phải kéo nàng không vui chung.
“Xảy ra chuyện gì?”
Bảo Cầm vội quỳ rạp xuống đất “Tiêu lương đệ bị mắc cá viên rồi.”
Lạc Thanh Hàn bước tới, dùng nội lực vỗ nhẹ vào lưng Tiêu Hề Hề.
Viên cá viên đó lập tức nhổ ra ngoài.
Tiêu Hề Hề thở hổn hển, nguy hiểm quá, suýt nữa mắc nghẹn cá viên c.h.ế.t rồi.
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn nàng “Nàng ngốc đến mức nào vậy, ăn cá viên cũng mắc họng?”
Tiêu Hề Hề vô cùng uất ức.
Trong lòng thầm nghĩ nếu người không đột ngột xuất hiện, ta cũng không bị mắc nghẹn cá viên.
Nàng đứng dậy, phép tắc hành lễ.
Lạc Thanh Hàn nhìn thức ăn thịnh soạn trên bàn, cau mày càng chặt hơn.
“Ta còn chưa đến, nàng đã bắt đầu ăn rồi?”
Tiêu Hề Hề nhỏ giọng giải thích “Thần thiếp chờ người rất lâu, đói lả cả người, nhìn trời cũng muộn, chắc người sẽ không tới, thần thiếp đành tự mình ăn trước.”
Nàng dừng một chút, rồi thận trọng hỏi “Người dùng bữa tối chưa? Nếu chưa thì mời người ăn cùng thần thiếp, thần thiếp cũng mới bắt đầu ăn thôi.”
Lạc Thanh Hàn không nói gì, trực tiếp ngồi xuống bàn.
Bảo Cầm lập tức nói “Nô tỳ đi nấu thêm hai món nữa.”
Tiêu Hề Hề dùng sức gật đầu “Được đó, được đó!”
Bảo Cầm vui vẻ phấn khích rời đi.
Vốn nàng nghĩ Thái tử Điện hạ bị Triệu mỹ nhân dụ dỗ, không ngờ Thái tử lại đến điện Thanh Ca.
Có nghĩa là gì ư?
Có nghĩa là Thái tử thật lòng yêu chủ tử nhà nàng!
Dù nửa đường Triệu mỹ nhân xuất hiện giở trò, vậy thì sao? Thái tử Điện hạ cuối cùng vẫn chọn Tiêu lương đệ!
Bảo Cầm nghĩ đến đây, trong lòng phấn khích sôi sục, nhiệt tình tràn đầy xào thức ăn.
Bộ bát đũa sạch được đặt trước mặt Lạc Thanh Hàn.
Tiêu Hề Hề ân cần gặp rau múc canh cho hắn.
“Điện hạ bây giờ mới ăn, nhất định là đói lắm rồi, ăn nhiều một chút, người vẫn còn tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều một chút mới cao lên được.”
Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm ăn canh ăn rau, cả buổi không nói tiếng nào.
Chẳng mấy chốc, Bảo Cầm bưng thêm hai món thơm ngào ngạt lên bàn.
Tiêu Hề Hề vội vàng giơ đũa gắp đồ ăn, vừa ăn vừa cảm thán “Ngon quá đi mất, Bảo Cầm, với kỹ năng nấu ăn này của em, ta có thể yêu em một vạn năm!”
“Tiểu chủ nói lung tung gì vậy?” Bảo Cầm đỏ mặt chạy đi.
Ăn uống no đủ, Lạc Thanh Hàn đi tắm rửa.
Sau khi tắm xong, hắn thấy Tiêu Hề Hề đã ngủ mất.
Lạc Thanh Hàn đứng bên giường, trầm mặc nhìn nữ nhân.
Tối nay tâm trạng hắn không tốt.
Mọi người đối nghịch với hắn, chỉ vì hắn tin lời đề nghị của nàng.
Hắn nghĩ dù cả thế gian không tin hắn, ít nhất nàng sẽ đứng về phía hắn.
Nhưng nàng không hỏi gì cả, cứ thế vô tâm đi ngủ.
Nữ nhân đáng ghét.
Bất mãn trong lòng Lạc Thanh Hàn tăng gấp đôi.
Hắn đưa tay nhéo má nữ nhân, kéo khuôn mặt trắng trẻo non mềm của nàng gần như biến dạng.
Tiêu Hề Hề đau má tỉnh dậy
Nàng mở miệng phát ra âm thanh không rõ.
“Điện hạ làm gì thế?”
Lạc Thanh Hàn buông tay, nhìn vết đỏ trên mặt nàng, lạnh lùng nói “Dậy đi.”
Tiêu Hề Hề gian nan bò dậy, xoa xoa khuôn mặt còn hơi đau, uất ức hỏi “Đã muộn vậy rồi, Điện hạ không ngủ, gọi thần thiếp dậy làm gì?”
“Nàng nhìn không ra à?”
Tiêu Hề hề mờ mịt “Hả?”
“Tâm trạng ta không tốt.”
Nếu nàng nhìn không ra, hắn đành tự nói với nàng.
Dù sao hắn cũng không thể không vui một mình.
Hắn phải kéo nàng không vui chung.
/335
|