"Ai bảo con cho Tiểu ngư ngư ăn?!" Lâm Tử Hàn tức giận nắm bàn tay nhỏ bé của con, đánh nhẹ vào lòng bàn tay nó: "Con sắp sửa không có cơm mà ăn, lại còn cho Tiểu ngư ngư ăn chocolate? Xem con ướt hết rồi".
"Đau quá" Tiểu Thư Tuyết há mồm oa oa khóc to, nước mắt như những viên đậu nhỏ rơi xuống sàn nhà.
"Lần sau còn dám nghịch nước nữa hay không?"
"Không dám!"
"Ngừng lại, không được khóc" Lâm Tử Hàn ra lệnh, Tiểu Thư Tuyết lập tức nín khóc, chớp hai mắt đẫm lệ sợ hãi nhìn chằm chằm Lâm Tử Hàn. Nguồn: http://truyenyy.com
Lâm Tử Hàn thở dài, lấy ra khăn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt con, dỗ dành: "Tiểu Thư Tuyết phải biết vâng lời, bị cảm mẹ còn phải dùng tiền xem bệnh cho con, bác sĩ phải lấy kim tiêm vào tay con, rất tốn kém đúng không?"
Tiểu Thư Tuyết dễ thương gật đầu, Lâm Tử Hàn khẽ cười, ôm lấy cơ thể bé con bước vào trong nhà.
"Tử Hàn, tại sao em lại về sớm như vậy?" Người ở cùng một sân – Vương Văn Khiết vừa đi làm về nghi hoặc tới hỏi cô.
Chị là một học tỷ của Lâm Tử Hàn thời đại học, Lâm Tử Hàn ở chỗ này, chỉ bởi vì ba năm trước đây chị tốt bụng giữ lại. Tuy rằng nơi này cách thành phố hơi xa, nhưng nó là một nơi yên tĩnh, ở chỗ này, cũng không sợ gặp mặt người quen.
"Em đã sa thải ông chủ cá mực" Lâm Tử Hàn quay người, vô tội mà nhìn vào chị ấy.
"Em tại sao lại sa thải ông chủ cá mực?" Vương Văn Khiết trông như muốn té xỉu, cô chịu hết nổi rồi nói:
"Em đùa thế này thành nghiện rồi phải không?"
"Chị nghĩ rằng em muốn sao?"
Vương Văn Khiết chỉ vào Tiểu Thư Tuyết, trợn trắng mắt nói: "Em xem, nhìn con gái của em đều bị ngược đãi ra cái dạng gì, người còn có mấy lượng thịt sao?"
Lâm Tử Hàn nhìn đứa con bé bỏng trong lòng, hi hi cười nói: "Không, vẫn còn nhiều, không tin chị lại đây ôm một cái đi".
Tiểu Thư Tuyết mở rộng hai bàn tay, đi tới chỗ Vương Văn Khiết ôm lấy chị ấy.
Vương Văn Khiết vững vàng tiếp được, lười biếng pha trò cùng Lâm Tử Hàn, nghiêm túc nói: "Lần này là vì nguyên nhân gì mà không làm?"
Lâm Tử Hàn thở dài một tiếng: "Em cảm thấy em đơn giản là không thích hợp làm ở khách sạn".
"Quầy bán hàng em không đứng được, khách sạn em nói không thể làm được, rốt cuộc em muốn làm cái gì? Ngay cả bằng tốt nghiệp đại học cũng không nhận được, thậm chí khi em muốn làm bất cứ điều gì em cũng muốn người khác phải làm theo?"
"Văn Khiết, chị giúp em tìm một quán bar, chị có nhiều mối quan hệ tốt, chắc chắn có thể được". Lâm Tử Hàn nịnh nọt nắm lấy cánh tay của cô ấy. "Em cam đoan việc tiếp theo em sẽ làm tốt, sẽ không nghỉ việc nữa".
"Em lần trước cũng nói như thế với chị". Vương Văn Khiết đẩy tay cô ra.
"Lần này không phải lỗi của em". Lâm Tử Hàn đáng thương nói: "Chịu đựng những gã đàn ông tồi phi lễ, em thật sự chịu hết nổi rồi".
Vương Văn Khiết nhìn cô, cười khẩy nói: "Xem ra ngoại hình xinh đẹp cũng không phải là một chuyện tốt".
"Chị cứ nói móc em đi, dù sao em cũng không hề đến những nơi công cộng đi làm".
"Chị biết em thích hợp làm cái gì" Vương Văn Khiết trộm cười một tiếng, nói: "Lao công quét dọn, như vậy thì sẽ không có đàn ông quấy rối em".
"Tốt thôi, chỉ cần tiền lương cao có thể xem xét một chút, bây giờ em thiếu nhất là tiền".
"Được, ngày mai chị sẽ giúp em hỏi xem". Vương Văn Khiết bế Tiểu Thư Tuyết, cười trở về phòng, kén chọn như thế, nên làm cho cô ấy nếm vị đắng mới hiểu được phải quý trọng công việc.
/284
|