Cô đẩy đẩy thân thể nặng nề của anh, nhưng đẩy thế nào cũng không làm anh nhúc nhích được, "Không thể, đối với con không tốt..."
Anh ở trên người cô khàn khàn thở gấp, buồn bực lẩm bẩm một hồi, rồi đổi thành dịu dàng hôn khuôn mặt nhỏ nhắn ướt mồ hôi của cô, "Thế này… vẫn có thể chứ?"
"Uhm." Cô cười ngọt ngào, cảm thấy anh có chút thay đổi. Anh học được cách tôn trọng ý kiến của cô, học được thương hương tiếc ngọc.
"Tại sao phải mang thai mười tháng mới có thể sinh con?" Lúc muốn yêu cô thì phải kiêng dè rất nhiều.
"Ha ha ha! Em vẫn là lần đầu tiên nghe được có người oán giận như vậy đấy." Cô cười không ngừng.
"Đây là bởi vì em lần đầu tiên mang thai a!" Anh cũng mỉm cười.
Anh ngang nhiên dán lấy cô, cũng rất thành thạo không đem sức nặng đè lên người cô, "Anh còn chưa trừng phạt chuyện em hạ độc anh đâu!"
"Anh làm sao biết được là em hạ thuốc?" Thừa dịp tâm tình của anh còn không tệ, cô cần phải nắm chắc cơ hội hỏi ra nghi vấn trong lòng.
"Không ngờ em còn có mặt mũi hỏi anh?" Anh nhìn cô một cái, tiếp tục nói: "Nếu không phải có quan hệ hợp tác với công ty Thiên Thu của em, biết công ty em cũng có dịch vụ chữa trị, thì đánh chết anh cũng không tin đó là kiệt tác của em."
"Anh thường khi dễ em, thật không dễ mới để cho em có cơ hội, anh dĩ nhiên cũng phải chịu một chút đau khổ a!" Đối mặt với chất vấn giận mà như không của anh, cô không khiếp sợ chút nào, ngược lại càng to gan khiêu khích anh.
"Khi dễ em? Anh đây cần phải khi dễ em đến cùng, để em không có cơ hội trả thù anh." Anh lại muốn bắt đầu công kích của anh, xâm chiếm đôi môi anh đào đã bị hôn đến sưng đỏ của cô.
"A! Đừng!" Cô hạnh phúc mỉm cười, đẩy anh ra muốn rời giường, lại bị anh vẫn còn nằm ở trên giường đưa tay kéo lại.
"Em dứt khoát ở chỗ này chơi với anh, chờ anh ký xong hợp đồng với công ty Thiên Thu, anh với em cùng trở về Nhật Bản."
"Trở về Nhật Bản? Chuyện này nói còn quá sớm, em bây giờ phải về công ty mới đúng." Cô có chút kháng cự.
"Công ty? Em làm việc còn chưa đủ mệt sao? Còn muốn trở về bán mạng?" Anh trầm giọng hỏi, bất mãn nhìn về phía cô.
"Công ty chỉ là thời gian này tương đối bận, không phải tệ như anh nghĩ đâu. Hơn nữa, bởi vì hiện tại mới mang thai, thân thể mới có chút suy yếu, không liên quan tới công việc." Cô bình tĩnh giải thích, muốn anh quên đi chuyện cô té xỉu.
"Không cho phép! Công ty đối với em thật quan trọng như vậy sao?" Anh ôm cô thật chặt, ghen ghét hỏi.
Cô biết anh lại ghen, mà đối tượng lần này là một công ty, "Công ty là nhà của em, cũng là mơ ước của em với mấy người bạn."
"Vậy anh thì sao?" Anh không hiểu, tại sao đến bây giờ lòng của cô vẫn không thể hoàn toàn chuyên tâm vào trên người anh.
"Thức Minh, chuyện này không giống a, anh với những thứ khác không thể so sánh, với em mà nói, khác biệt rất lớn, giống như anh không thể lựa chọn giữa em và công ty của gia tộc."
Cô một mũi tên làm cho anh á khẩu không trả lời được.
Anh cau mày than thở: "Đồng ý với anh, không thể làm mình mệt chết, nếu không anh muốn nhắm tới công ty Thiên Thu lấy lại công đạo."
"Thức Minh tốt nhất." Cô vui mừng ôm lấy anh, dán lên cơ ngực cường tráng của anh.
"Đương nhiên!" Anh bị hành động làm nũng của cô chọc cho vui vẻ, còn thong thả tâng bốc bản thân một phen.
--- ------ ------ ---------
"Gần đây công ty không có vấn đề gì chứ?" Tịch Mộc Thức Minh ngắm cô gái vẫn còn ngủ say.
"Anh yên tâm, mọi thứ ở công ty đều bình thường, hoạt động cũng rất thuận lợi. Đúng rồi! Nghe nói có rất nhiều người cũng đã biết cô Minh Hạ từng trở về Nhật Bản." Năm đó tin đồn Tứ thiếu gia của Tịch Mộc gia say đắm Ngũ Tiểu Thư mới được nhận vào Tịch Mộc gia lan rộng, cho đến bây giờ có không ít người nhớ, người trong giới xã giao lại bắt đầu lôi những chuyện xưa này ra, làm thành chủ đề trong lúc trà dư tửu hậu, trong gia tộc cũng bắt đầu nói tới cô Minh Hạ biến mất đã lâu.
Bất luận là Tứ thiếu gia quan tâm cô, hay là lão gia cùng các chủ tử khác đối với cô sủng ái, thậm chí là quyền lực mà Tịch Mộc gia ban thưởng cho cô, đều làm cho sự tồn tại của cô không hề bị xem thường.
"Thật sao? Chuyện này ba tôi cũng biết sao?" Thật tốt, những người bát quái này giúp anh tiết kiệm được thời gian đi thông báo cho ba.
"Biết, lão gia đã gọi điện thoại tới bên này hỏi tôi... tôi cũng dựa vào tình hình thực tế báo cáo lại."
"Vậy ông ấy nói thế nào?" Anh không chút để ý, làm như không chút nào lo lắng đến kết quả.
"Lão gia nói rất nhớ tiểu thư Minh Hạ, hỏi anh tại sao không giữ cô ấy ở lại Nhật Bản." Thần Điền Vũ thần thần bí bí cười thầm, "Tôi cho là, lão gia đã đoán được quan hệ của hai người."
"Tôi chưa bao giờ từng che giấu chuyện của tôi và cô ấy với bất kỳ người nào, là Úy Tử - người đàn bà ngu xuẩn đó một mực giấu đầu hở đuôi, cho ba tôi là đứa ngốc. Lần sau trở về, tôi sẽ nói với ba chuyện từ hôn, hơn nữa thay Minh Hạ đổi hộ tịch." Anh phải lập tức đem hô tịch của cô ở Tịch Mộc gia xóa đi, để cô không có lý do dùng chuyện ‘anh em’ để cự tuyệt anh.
Minh Hạ, rất nhanh sẽ lại trở thành Tịch Mộc Minh Hạ, mà lần này cô sẽ là vợ anh.
"Tiểu thư Minh Hạ chịu không? Còn có phu nhân, bà ấy chắc sẽ không đồng ý chuyện này?"
"Tôi không trực tiếp đuổi người đàn bà này ra khỏi gia tộc, là đã rất giữ mặt mũi cho ba cùng Minh Hạ rồi, bà ta còn dám đối với tôi thế nào sao?" Anh tự tin lại cuồng ngạo tiếp tục nói: "Có ba cho phép tôi là đủ rồi."
Anh cũng không tin người phụ nữ đáng ghét đó ngay cả ý kiến của ba cũng dám phản đối.
"Năm năm trước, anh không ngăn cản Minh Hạ tiểu thư rời đi, chắc là cũng muốn cô ấy rời đi một thời gian, bảo vệ cô ấy khỏi những tổn thương của đám lời ra tiếng vào chứ?" Đặc biệt là sự hành hạ tinh thần của phu nhân. Thật ra thì tình hình của Minh Hạ tiểu thư ở đại trạch, Tứ thiếu gia đều rõ như lòng bàn tay, làm sao không biết thái độ của đám người thân thích đối với người con riêng là cô chứ?
Tịch Mộc Thức Minh trầm mặc. Thì ra người đi theo bên cạnh anh cũng biết nỗi khổ tâm của anh?
"Đáng tiếc, Minh Hạ tiểu thư không hiểu trái tim anh." Cho nên cô ấy chưa từng trở về, làm cho cô ấy cùng Tứ thiếu gia lãng phí năm năm, chịu không ít nỗi khổ tương tư.
"Tôi sẽ không còn sự kiêng dè như năm năm trước, tôi sẽ không vì sợ cô ấy bị thương tổn mà để cô ấy rời đi." Ngược lại phải giữ cô ở bên người, để cho anh tự tay bảo vệ cô.
Thần Điền Vũ an tâm cười. Biết Tứ thiếu gia quyết định không hề buông tay nữa, anh yên tâm rồi!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Ở đối diện khách sạn, có một chiếc xe đỗ lại, người bên trong xe ánh mắt như hổ rình mồi nhìn chăm chú vào Minh Hạ cùng Tịch Mộc Thức Minh vừa đi ra.
"Người đó chính là Minh Hạ?" Con bé năm đó đã biến thành người phụ nữ thanh tú, phần khí chất thông minh trên mặt, so năm đó càng thêm khó đuổi kịp.
"Đúng vậy, cô ấy bây giờ là cổ đông kiêm người quản lí của một công ty nhỏ."
"Người phụ nữ bình thường hết mức! Nhưng là mồi nhử tốt để có thể đánh bại Tịch Mộc Thức Minh." Tên đàn ông âm lãnh cười gian. Hắn tỉ mỉ lau đi bụi bặm trên thanh kiếm võ sĩ, rồi lại từ từ đẩy thanh kiếm vào vỏ.
Tên đàn ông căm thù nhìn người đàn ông đi theo phía sau cô. Hắn ta không thể quên, chính mình ở công ty khổ cực xây dựng địa vị, lại bị Tịch Mộc Thức Minh hủy diệt.
"Tịch Mộc Thức Minh ở nơi này một tháng, một mình tới Đài Loan đoàn tụ với Minh Hạ." Sự việc khác thường này đã truyền khắp trong giới kinh doanh Nhật Bản, hơn nữa dẫn tới không ít suy đoán. Ngày cưới của Tịch Mộc Thức Minh đã định rồi, anh ta không chuẩn bị hôn lễ thật tốt, lại chạy tới Đài Loan gặp em gái không có quan hệ máu mủ, đến tột cùng vì chuyện gì?
Tịch Mộc Thức Minh đã là nhân vật trung tâm có thể hô phong hoán vũ trong giới kinh doanh hiện nay, dưới sự lãnh đạo của anh ta cùng các anh chị, cơ hồ không có bất kỳ công ty nào có thể chống lại công ty của Tịch Mộc gia, nhưng anh ta đột nhiên tìm tới em gái đã biến mất năm năm, cô gái gần đây có lời đồn có nhiều khả năng trở lại cùng nhau tiếp quản công ty, chẳng lẽ tin đồn là thật?
"Tịch Mộc Thức Minh không khỏi quá tự tin lớn lối, hắn cho rằng Đài Loan cũng là địa bàn của mình sao?" Có rất nhiều người muốn giết hắn, chẳng lẽ hắn không rõ ràng sao?
"Vậy kế tiếp chúng ta phải làm như thế nào?"
"Thừa cơ hành động." Tên đàn ông hung ác nói.
Anh ở trên người cô khàn khàn thở gấp, buồn bực lẩm bẩm một hồi, rồi đổi thành dịu dàng hôn khuôn mặt nhỏ nhắn ướt mồ hôi của cô, "Thế này… vẫn có thể chứ?"
"Uhm." Cô cười ngọt ngào, cảm thấy anh có chút thay đổi. Anh học được cách tôn trọng ý kiến của cô, học được thương hương tiếc ngọc.
"Tại sao phải mang thai mười tháng mới có thể sinh con?" Lúc muốn yêu cô thì phải kiêng dè rất nhiều.
"Ha ha ha! Em vẫn là lần đầu tiên nghe được có người oán giận như vậy đấy." Cô cười không ngừng.
"Đây là bởi vì em lần đầu tiên mang thai a!" Anh cũng mỉm cười.
Anh ngang nhiên dán lấy cô, cũng rất thành thạo không đem sức nặng đè lên người cô, "Anh còn chưa trừng phạt chuyện em hạ độc anh đâu!"
"Anh làm sao biết được là em hạ thuốc?" Thừa dịp tâm tình của anh còn không tệ, cô cần phải nắm chắc cơ hội hỏi ra nghi vấn trong lòng.
"Không ngờ em còn có mặt mũi hỏi anh?" Anh nhìn cô một cái, tiếp tục nói: "Nếu không phải có quan hệ hợp tác với công ty Thiên Thu của em, biết công ty em cũng có dịch vụ chữa trị, thì đánh chết anh cũng không tin đó là kiệt tác của em."
"Anh thường khi dễ em, thật không dễ mới để cho em có cơ hội, anh dĩ nhiên cũng phải chịu một chút đau khổ a!" Đối mặt với chất vấn giận mà như không của anh, cô không khiếp sợ chút nào, ngược lại càng to gan khiêu khích anh.
"Khi dễ em? Anh đây cần phải khi dễ em đến cùng, để em không có cơ hội trả thù anh." Anh lại muốn bắt đầu công kích của anh, xâm chiếm đôi môi anh đào đã bị hôn đến sưng đỏ của cô.
"A! Đừng!" Cô hạnh phúc mỉm cười, đẩy anh ra muốn rời giường, lại bị anh vẫn còn nằm ở trên giường đưa tay kéo lại.
"Em dứt khoát ở chỗ này chơi với anh, chờ anh ký xong hợp đồng với công ty Thiên Thu, anh với em cùng trở về Nhật Bản."
"Trở về Nhật Bản? Chuyện này nói còn quá sớm, em bây giờ phải về công ty mới đúng." Cô có chút kháng cự.
"Công ty? Em làm việc còn chưa đủ mệt sao? Còn muốn trở về bán mạng?" Anh trầm giọng hỏi, bất mãn nhìn về phía cô.
"Công ty chỉ là thời gian này tương đối bận, không phải tệ như anh nghĩ đâu. Hơn nữa, bởi vì hiện tại mới mang thai, thân thể mới có chút suy yếu, không liên quan tới công việc." Cô bình tĩnh giải thích, muốn anh quên đi chuyện cô té xỉu.
"Không cho phép! Công ty đối với em thật quan trọng như vậy sao?" Anh ôm cô thật chặt, ghen ghét hỏi.
Cô biết anh lại ghen, mà đối tượng lần này là một công ty, "Công ty là nhà của em, cũng là mơ ước của em với mấy người bạn."
"Vậy anh thì sao?" Anh không hiểu, tại sao đến bây giờ lòng của cô vẫn không thể hoàn toàn chuyên tâm vào trên người anh.
"Thức Minh, chuyện này không giống a, anh với những thứ khác không thể so sánh, với em mà nói, khác biệt rất lớn, giống như anh không thể lựa chọn giữa em và công ty của gia tộc."
Cô một mũi tên làm cho anh á khẩu không trả lời được.
Anh cau mày than thở: "Đồng ý với anh, không thể làm mình mệt chết, nếu không anh muốn nhắm tới công ty Thiên Thu lấy lại công đạo."
"Thức Minh tốt nhất." Cô vui mừng ôm lấy anh, dán lên cơ ngực cường tráng của anh.
"Đương nhiên!" Anh bị hành động làm nũng của cô chọc cho vui vẻ, còn thong thả tâng bốc bản thân một phen.
--- ------ ------ ---------
"Gần đây công ty không có vấn đề gì chứ?" Tịch Mộc Thức Minh ngắm cô gái vẫn còn ngủ say.
"Anh yên tâm, mọi thứ ở công ty đều bình thường, hoạt động cũng rất thuận lợi. Đúng rồi! Nghe nói có rất nhiều người cũng đã biết cô Minh Hạ từng trở về Nhật Bản." Năm đó tin đồn Tứ thiếu gia của Tịch Mộc gia say đắm Ngũ Tiểu Thư mới được nhận vào Tịch Mộc gia lan rộng, cho đến bây giờ có không ít người nhớ, người trong giới xã giao lại bắt đầu lôi những chuyện xưa này ra, làm thành chủ đề trong lúc trà dư tửu hậu, trong gia tộc cũng bắt đầu nói tới cô Minh Hạ biến mất đã lâu.
Bất luận là Tứ thiếu gia quan tâm cô, hay là lão gia cùng các chủ tử khác đối với cô sủng ái, thậm chí là quyền lực mà Tịch Mộc gia ban thưởng cho cô, đều làm cho sự tồn tại của cô không hề bị xem thường.
"Thật sao? Chuyện này ba tôi cũng biết sao?" Thật tốt, những người bát quái này giúp anh tiết kiệm được thời gian đi thông báo cho ba.
"Biết, lão gia đã gọi điện thoại tới bên này hỏi tôi... tôi cũng dựa vào tình hình thực tế báo cáo lại."
"Vậy ông ấy nói thế nào?" Anh không chút để ý, làm như không chút nào lo lắng đến kết quả.
"Lão gia nói rất nhớ tiểu thư Minh Hạ, hỏi anh tại sao không giữ cô ấy ở lại Nhật Bản." Thần Điền Vũ thần thần bí bí cười thầm, "Tôi cho là, lão gia đã đoán được quan hệ của hai người."
"Tôi chưa bao giờ từng che giấu chuyện của tôi và cô ấy với bất kỳ người nào, là Úy Tử - người đàn bà ngu xuẩn đó một mực giấu đầu hở đuôi, cho ba tôi là đứa ngốc. Lần sau trở về, tôi sẽ nói với ba chuyện từ hôn, hơn nữa thay Minh Hạ đổi hộ tịch." Anh phải lập tức đem hô tịch của cô ở Tịch Mộc gia xóa đi, để cô không có lý do dùng chuyện ‘anh em’ để cự tuyệt anh.
Minh Hạ, rất nhanh sẽ lại trở thành Tịch Mộc Minh Hạ, mà lần này cô sẽ là vợ anh.
"Tiểu thư Minh Hạ chịu không? Còn có phu nhân, bà ấy chắc sẽ không đồng ý chuyện này?"
"Tôi không trực tiếp đuổi người đàn bà này ra khỏi gia tộc, là đã rất giữ mặt mũi cho ba cùng Minh Hạ rồi, bà ta còn dám đối với tôi thế nào sao?" Anh tự tin lại cuồng ngạo tiếp tục nói: "Có ba cho phép tôi là đủ rồi."
Anh cũng không tin người phụ nữ đáng ghét đó ngay cả ý kiến của ba cũng dám phản đối.
"Năm năm trước, anh không ngăn cản Minh Hạ tiểu thư rời đi, chắc là cũng muốn cô ấy rời đi một thời gian, bảo vệ cô ấy khỏi những tổn thương của đám lời ra tiếng vào chứ?" Đặc biệt là sự hành hạ tinh thần của phu nhân. Thật ra thì tình hình của Minh Hạ tiểu thư ở đại trạch, Tứ thiếu gia đều rõ như lòng bàn tay, làm sao không biết thái độ của đám người thân thích đối với người con riêng là cô chứ?
Tịch Mộc Thức Minh trầm mặc. Thì ra người đi theo bên cạnh anh cũng biết nỗi khổ tâm của anh?
"Đáng tiếc, Minh Hạ tiểu thư không hiểu trái tim anh." Cho nên cô ấy chưa từng trở về, làm cho cô ấy cùng Tứ thiếu gia lãng phí năm năm, chịu không ít nỗi khổ tương tư.
"Tôi sẽ không còn sự kiêng dè như năm năm trước, tôi sẽ không vì sợ cô ấy bị thương tổn mà để cô ấy rời đi." Ngược lại phải giữ cô ở bên người, để cho anh tự tay bảo vệ cô.
Thần Điền Vũ an tâm cười. Biết Tứ thiếu gia quyết định không hề buông tay nữa, anh yên tâm rồi!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Ở đối diện khách sạn, có một chiếc xe đỗ lại, người bên trong xe ánh mắt như hổ rình mồi nhìn chăm chú vào Minh Hạ cùng Tịch Mộc Thức Minh vừa đi ra.
"Người đó chính là Minh Hạ?" Con bé năm đó đã biến thành người phụ nữ thanh tú, phần khí chất thông minh trên mặt, so năm đó càng thêm khó đuổi kịp.
"Đúng vậy, cô ấy bây giờ là cổ đông kiêm người quản lí của một công ty nhỏ."
"Người phụ nữ bình thường hết mức! Nhưng là mồi nhử tốt để có thể đánh bại Tịch Mộc Thức Minh." Tên đàn ông âm lãnh cười gian. Hắn tỉ mỉ lau đi bụi bặm trên thanh kiếm võ sĩ, rồi lại từ từ đẩy thanh kiếm vào vỏ.
Tên đàn ông căm thù nhìn người đàn ông đi theo phía sau cô. Hắn ta không thể quên, chính mình ở công ty khổ cực xây dựng địa vị, lại bị Tịch Mộc Thức Minh hủy diệt.
"Tịch Mộc Thức Minh ở nơi này một tháng, một mình tới Đài Loan đoàn tụ với Minh Hạ." Sự việc khác thường này đã truyền khắp trong giới kinh doanh Nhật Bản, hơn nữa dẫn tới không ít suy đoán. Ngày cưới của Tịch Mộc Thức Minh đã định rồi, anh ta không chuẩn bị hôn lễ thật tốt, lại chạy tới Đài Loan gặp em gái không có quan hệ máu mủ, đến tột cùng vì chuyện gì?
Tịch Mộc Thức Minh đã là nhân vật trung tâm có thể hô phong hoán vũ trong giới kinh doanh hiện nay, dưới sự lãnh đạo của anh ta cùng các anh chị, cơ hồ không có bất kỳ công ty nào có thể chống lại công ty của Tịch Mộc gia, nhưng anh ta đột nhiên tìm tới em gái đã biến mất năm năm, cô gái gần đây có lời đồn có nhiều khả năng trở lại cùng nhau tiếp quản công ty, chẳng lẽ tin đồn là thật?
"Tịch Mộc Thức Minh không khỏi quá tự tin lớn lối, hắn cho rằng Đài Loan cũng là địa bàn của mình sao?" Có rất nhiều người muốn giết hắn, chẳng lẽ hắn không rõ ràng sao?
"Vậy kế tiếp chúng ta phải làm như thế nào?"
"Thừa cơ hành động." Tên đàn ông hung ác nói.
/32
|