“Thôi, dù sao tôi đã không còn quan hệ gì với anh ta nữa rồi, anh ta cũng không quan tâm tới sống chết của tôi đâu.” Vừa nhắc tới hắn, trái tim lại đau đến khó chịu.
“Vậy về sau cô định làm thế nào? Một mình nuôi đứa bé sao?”Hạ Ánh Hi hỏi.
Bạch Ngưng gật đầu, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Tôi hiểu tôi và anh không thân, nhưng. . . . . . Tôi thật sự không biết có thể tìm ai, cũng không có tiền, tôi sợ đứa bé không chịu nổi. . . . . .”
“Có phải do hoàn cảnh biến đổi, không muốn gặp lại bạn bè ngày trước không?”Hạ Ánh Hi chỉ có thể nghĩ ra được mỗi lý do này. Anh thật không ngờ cô sẽ tìm đến anh.
Bạch Ngưng không biết trả lời thế nào, chỉ nói: “Cũng có một phần nguyên nhân này.”
“Tôi không hỏi nữa, cô đi ngủ đi, ngồi như vậy cũng sẽ cảm lạnh .” Hạ Ánh Hi nhìn cô ôm chăn, không đành lòng nói.
Bạch Ngưng gật đầu một cái, nằm xuống.
Tắt đèn, tối om mà yên tĩnh.
Bạch Ngưng dùng sức dịch sang bên tường, Hạ Ánh Hi ngủ ở bên cạnh, còn dịch nữa sẽ lăn xuống giường mất. Giường đơn nhỏ xíu, giữa hai người chỉ cách khoảng nửa người.
Cô không biết, tối nay có ngủ được không, còn ngày mai thì sao? Ngày kia nữa?
Cô cần phải nuôi sống mình và đứa bé, nhưng cô có thể làm cái gì đây?
Nộp lý lịch sơ lược, đi làm? Có công ty nào cần không? Có thể khiến đám phóng viên vây lấy cô mà chụp ảnh không?
Biết làm thế nào? Cô không chịu nổi cuộc sống dưới ánh đèn flash, không chịu nổi ánh mắt soi mói của người khác. Nhưng không đi làm thì cô biết làm sao?
Nghĩ tới tương lai hết chuyện này đến chuyện khác, nửa đêm chưa chợp mắt, cho đến bình minh mới ngủ .
Hạ Ánh Hi cũng là lúng túng nửa đêm không ngủ, vừa mới ngủ, đồng hồ báo thức lại vang lên.
Lập tức đứng dậy tắt đồng hồ báo thức, nhìn sang phía bên kia thấy cô còn đang ngủ. Chỉ tiếp đãi một người bạn không có nhà như hắn còn không ngủ được huống chi là cô? Ôm đứa bé bị chồng đuổi ra khỏi nhà, làm sao có thể hơi dính gối liền ngủ mất?
Anh không mở đèn, lặng lẽ lục lọi mặc quần áo tử tế liền đi xuống tầng, mua sữa chua, bánh bao đặt ở bên gối cô, suy nghĩ một chút, lại móc ra cái chìa khóa để xuống, mới rón rén đi ra cửa.
Lúc Bạch Ngưng tỉnh lại trời đã sáng rồi, không thấy đèn thủy tinh treo trên nóc nhà, không thấy rèm cửa sổ màu tím cao quý, chỉ có vách tường bốn bề màu trắng đơn giản, rèm cửa sổ làm từ ga trải giường cũ.
Nhà giàu, biệt thự, phu nhân giàu có, Ngôn Lạc Quân, tất cả đều như từ kiếp trước.
Hạ Ánh Hi đâu? Còn chưa ngồi dậy đã nhìn thấy bữa sáng bên cạnh.
Đi làm rồi sao, tối hôm qua anh không ngủ được, không biết hôm nay có thể bị phê bình vì tinh thần không tốt không. Thấy ngoài bữa sáng còn có cái chìa khóa, trong lòng cô đột nhiên dậy lên chua xót. Anh để chìa khóa lại cho cô, ý là cô có thể ra ngoài một lát nhưng không muốn cô phải dọn đi hẳn? Hay là anh quên.
Dọn đi. . . . . . Cô có thể đi đâu được chứ?
Ăn hết bữa sáng anh để lại, giặt sạch quần áo hôm qua, vì không có việc gì cô tùy ý lật mấy quyển sách của anh. Đều là về luật pháp, cô cũng không đọc nổi, cuối cùng tìm được một quyển nói về các trường hợp kiện tụng bằng tiếng Anh.
Nhìn quyển tiếng anh này, cô đột nhiên nhớ tới lúc còn đang học đại học, thầy giáo dạy tiếng Anh cho cô là người hành nghề nửa tự do. Vừa dạy tiếng Anh ở đại học, vừa làm phiên dịch.
Tiếng Anh của cô cũng không tệ, có thể đi làm phiên dịch cho người ta không? Nếu như có thể trả được phí sinh hoạt, lại không cần ra ngoài đi làm, chẳng phải là quá tốt sao!
Nghĩ tới những thứ này, cô lập tức nhìn toàn bộ quyển tiếng Anh này, còn có rất nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp, phát hiện quả thật mình vẫn đọc hiểu được.
Trong lòng hưng phấn, lập tức mở máy vi tính, tìm được tư liệu về những người phiên dịch tự do.
Trong tập đoàn Thịnh Thế, Ngôn Lạc Quân gọi tới cho cấp dưới.
“Tổng giám đốc, có chuyện gì sao?”
“Giúp tôi đi tìm một người.” Ngôn Lạc Quân đi tới cửa sổ lớn sát đất sau bàn làm việc, nhìn xuống phía dưới, chậm rãi nói.
. . . . . .
Hạ Ánh Hi gõ cửa, lập tức nghe được tiếng bước chân, sau đó cửa được mở ra, lộ ra khuôn mặt có chút ngượng ngùng phía sau cửa của cô.
“Tan tầm rồi à?”Cô lùi về phía sau, cố ý ra vẻ thoải mái.
“Ừ.” Hạ Ánh Hi gật đầu đi vào.
Đặt cái túi trong tay vào bên cạnh bàn máy tính, quay đầu lại chỉ thấy cô với mái tóc xoăn dài, mặc mình áo khoác của anh giống như chiếc túi to trùm từ cổ xuống tận mắt cá chân, mặc như vậy nhìn không hợp người nhưng lại tản ra vẻ xinh đẹp đặc biệt.
Cảm thấy được ánh mắt của anh, Bạch Ngưng ngượng ngùng cúi đầu nói: “Mặc áo sơ mi rất lạnh, tôi không có quần áo, cho nên. . . . . .”
“Không sao!”Hạ Ánh Hi vội nói, chạy đến rương quần áo bên cạnh lấy ra một cái áo lông nói: “Trời lạnh, áo khoác cũng rất mỏng, cô mặc cả chiếc áo lông này vào.”
“Tôi. . . . . .” Bạch Ngưng thật sự ngượng ngùng.
“Mặc vào, đừng để đứa bé bị lạnh.” Hạ Ánh Hi nhét áo lông vào tay cô.
“Ừ.” Bạch Ngưng nhận lấy áo lông, đi vào toilet.
Mặc xong áo lông, mới ra ngoài liền ngửi thấy mùi thơm.
“Tôi đến quán ăn mua đồ ăn, người khác nói phụ nữ có thai uống canh gà đất [1] rất tốt, tôi liền mua một bát, cũng không biết có phải không.” Hạ Ánh Hi mở túi ra, lấy ra canh gà và cơm đóng gói.
“Canh gà đất. . . . . . Vậy. . . . . . Rất đắt?”Bạch Ngưng đau lòng nói.
Hạ Ánh Hi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, sau đó cười một tiếng, nói: “Không đắt, tôi cũng không mua ở cửa hàng lớn mà mua ở hàng nhỏ tầng dưới, không tốn bao nhiêu tiền.”
“Tôi . . . . .” Bạch Ngưng cúi đầu kéo tay, không biết nói gì.
“Cô mau ăn đi, nhìn chỗ ở của tôi kém như vậy nhưng thật ra thì tôi cũng không nghèo như cô tưởng đâu.” Hạ Ánh Hi nói.
Bạch Ngưng nhịn không được cười lên một tiếng, nói: “Anh vừa mới tốt nghiệp, một mình dốc sức làm việc, có thể có tiền được sao?”
Hạ Ánh Hi đặt cái ghế dựa cho cô, nói: “Nhưng cũng không đến nỗi một chén canh gà cũng không mua nổi.”
Bạch Ngưng cười cười, ngồi vào bên cạnh bàn.
Hạ Ánh Hi ngồi xuống giường, lơ đãng thấy gót chân của cô, mượt mà lại trắng nõn nhẵn nhụi, da thịt mềm mại giống như trẻ con, làm cho người ta vừa nhìn liền không dời mắt được.
Nhận ra mình lơ đãng mê say, cuống quít quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, âm thầm mắng mình tư tưởng không thuần khiết.
Bạch Ngưng uống xong canh, quay đầu lại nói: “Tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”
“Chuyện gì?”
Bạch Ngưng nói: “Tôi không tiện đi làm, muốn làm phiên dịch tự do, anh cảm thấy ý tưởng này thế nào?”
Hạ Ánh Hi ngạc nhiên nói: “Cô không trở về công ty giải trí sao? Dù sao đó cũng là thế mạnh của cô, ít nhất có thể duy trì cuộc sống?”
Bạch Ngưng cúi đầu, nhớ tới lời Ngôn Lạc Quân lúc trước, liền nói ra: “Tôi. . . . . . Tôi không thể đi, chồng trước của tôi đã nói tôi không được xuất hiện trước mặt anh ta nữa, bằng không sẽ không bỏ qua cho tôi. Nếu như tôi trở về giới giải trí, lên ti vi, hắn nhất định sẽ đối phó với tôi và đứa bé.”
Hạ Ánh Hi chấn động, không dám tin hỏi: ” Sao anh ta có thể làm như vậy? Cô. . . . . .” Anh nhìn cô một hồi lâu, cẩn thận hỏi: “Vậy. . . . . . Đứa bé là của anh ta à?”
[1] Canh gà đất
“Vậy về sau cô định làm thế nào? Một mình nuôi đứa bé sao?”Hạ Ánh Hi hỏi.
Bạch Ngưng gật đầu, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Tôi hiểu tôi và anh không thân, nhưng. . . . . . Tôi thật sự không biết có thể tìm ai, cũng không có tiền, tôi sợ đứa bé không chịu nổi. . . . . .”
“Có phải do hoàn cảnh biến đổi, không muốn gặp lại bạn bè ngày trước không?”Hạ Ánh Hi chỉ có thể nghĩ ra được mỗi lý do này. Anh thật không ngờ cô sẽ tìm đến anh.
Bạch Ngưng không biết trả lời thế nào, chỉ nói: “Cũng có một phần nguyên nhân này.”
“Tôi không hỏi nữa, cô đi ngủ đi, ngồi như vậy cũng sẽ cảm lạnh .” Hạ Ánh Hi nhìn cô ôm chăn, không đành lòng nói.
Bạch Ngưng gật đầu một cái, nằm xuống.
Tắt đèn, tối om mà yên tĩnh.
Bạch Ngưng dùng sức dịch sang bên tường, Hạ Ánh Hi ngủ ở bên cạnh, còn dịch nữa sẽ lăn xuống giường mất. Giường đơn nhỏ xíu, giữa hai người chỉ cách khoảng nửa người.
Cô không biết, tối nay có ngủ được không, còn ngày mai thì sao? Ngày kia nữa?
Cô cần phải nuôi sống mình và đứa bé, nhưng cô có thể làm cái gì đây?
Nộp lý lịch sơ lược, đi làm? Có công ty nào cần không? Có thể khiến đám phóng viên vây lấy cô mà chụp ảnh không?
Biết làm thế nào? Cô không chịu nổi cuộc sống dưới ánh đèn flash, không chịu nổi ánh mắt soi mói của người khác. Nhưng không đi làm thì cô biết làm sao?
Nghĩ tới tương lai hết chuyện này đến chuyện khác, nửa đêm chưa chợp mắt, cho đến bình minh mới ngủ .
Hạ Ánh Hi cũng là lúng túng nửa đêm không ngủ, vừa mới ngủ, đồng hồ báo thức lại vang lên.
Lập tức đứng dậy tắt đồng hồ báo thức, nhìn sang phía bên kia thấy cô còn đang ngủ. Chỉ tiếp đãi một người bạn không có nhà như hắn còn không ngủ được huống chi là cô? Ôm đứa bé bị chồng đuổi ra khỏi nhà, làm sao có thể hơi dính gối liền ngủ mất?
Anh không mở đèn, lặng lẽ lục lọi mặc quần áo tử tế liền đi xuống tầng, mua sữa chua, bánh bao đặt ở bên gối cô, suy nghĩ một chút, lại móc ra cái chìa khóa để xuống, mới rón rén đi ra cửa.
Lúc Bạch Ngưng tỉnh lại trời đã sáng rồi, không thấy đèn thủy tinh treo trên nóc nhà, không thấy rèm cửa sổ màu tím cao quý, chỉ có vách tường bốn bề màu trắng đơn giản, rèm cửa sổ làm từ ga trải giường cũ.
Nhà giàu, biệt thự, phu nhân giàu có, Ngôn Lạc Quân, tất cả đều như từ kiếp trước.
Hạ Ánh Hi đâu? Còn chưa ngồi dậy đã nhìn thấy bữa sáng bên cạnh.
Đi làm rồi sao, tối hôm qua anh không ngủ được, không biết hôm nay có thể bị phê bình vì tinh thần không tốt không. Thấy ngoài bữa sáng còn có cái chìa khóa, trong lòng cô đột nhiên dậy lên chua xót. Anh để chìa khóa lại cho cô, ý là cô có thể ra ngoài một lát nhưng không muốn cô phải dọn đi hẳn? Hay là anh quên.
Dọn đi. . . . . . Cô có thể đi đâu được chứ?
Ăn hết bữa sáng anh để lại, giặt sạch quần áo hôm qua, vì không có việc gì cô tùy ý lật mấy quyển sách của anh. Đều là về luật pháp, cô cũng không đọc nổi, cuối cùng tìm được một quyển nói về các trường hợp kiện tụng bằng tiếng Anh.
Nhìn quyển tiếng anh này, cô đột nhiên nhớ tới lúc còn đang học đại học, thầy giáo dạy tiếng Anh cho cô là người hành nghề nửa tự do. Vừa dạy tiếng Anh ở đại học, vừa làm phiên dịch.
Tiếng Anh của cô cũng không tệ, có thể đi làm phiên dịch cho người ta không? Nếu như có thể trả được phí sinh hoạt, lại không cần ra ngoài đi làm, chẳng phải là quá tốt sao!
Nghĩ tới những thứ này, cô lập tức nhìn toàn bộ quyển tiếng Anh này, còn có rất nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp, phát hiện quả thật mình vẫn đọc hiểu được.
Trong lòng hưng phấn, lập tức mở máy vi tính, tìm được tư liệu về những người phiên dịch tự do.
Trong tập đoàn Thịnh Thế, Ngôn Lạc Quân gọi tới cho cấp dưới.
“Tổng giám đốc, có chuyện gì sao?”
“Giúp tôi đi tìm một người.” Ngôn Lạc Quân đi tới cửa sổ lớn sát đất sau bàn làm việc, nhìn xuống phía dưới, chậm rãi nói.
. . . . . .
Hạ Ánh Hi gõ cửa, lập tức nghe được tiếng bước chân, sau đó cửa được mở ra, lộ ra khuôn mặt có chút ngượng ngùng phía sau cửa của cô.
“Tan tầm rồi à?”Cô lùi về phía sau, cố ý ra vẻ thoải mái.
“Ừ.” Hạ Ánh Hi gật đầu đi vào.
Đặt cái túi trong tay vào bên cạnh bàn máy tính, quay đầu lại chỉ thấy cô với mái tóc xoăn dài, mặc mình áo khoác của anh giống như chiếc túi to trùm từ cổ xuống tận mắt cá chân, mặc như vậy nhìn không hợp người nhưng lại tản ra vẻ xinh đẹp đặc biệt.
Cảm thấy được ánh mắt của anh, Bạch Ngưng ngượng ngùng cúi đầu nói: “Mặc áo sơ mi rất lạnh, tôi không có quần áo, cho nên. . . . . .”
“Không sao!”Hạ Ánh Hi vội nói, chạy đến rương quần áo bên cạnh lấy ra một cái áo lông nói: “Trời lạnh, áo khoác cũng rất mỏng, cô mặc cả chiếc áo lông này vào.”
“Tôi. . . . . .” Bạch Ngưng thật sự ngượng ngùng.
“Mặc vào, đừng để đứa bé bị lạnh.” Hạ Ánh Hi nhét áo lông vào tay cô.
“Ừ.” Bạch Ngưng nhận lấy áo lông, đi vào toilet.
Mặc xong áo lông, mới ra ngoài liền ngửi thấy mùi thơm.
“Tôi đến quán ăn mua đồ ăn, người khác nói phụ nữ có thai uống canh gà đất [1] rất tốt, tôi liền mua một bát, cũng không biết có phải không.” Hạ Ánh Hi mở túi ra, lấy ra canh gà và cơm đóng gói.
“Canh gà đất. . . . . . Vậy. . . . . . Rất đắt?”Bạch Ngưng đau lòng nói.
Hạ Ánh Hi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, sau đó cười một tiếng, nói: “Không đắt, tôi cũng không mua ở cửa hàng lớn mà mua ở hàng nhỏ tầng dưới, không tốn bao nhiêu tiền.”
“Tôi . . . . .” Bạch Ngưng cúi đầu kéo tay, không biết nói gì.
“Cô mau ăn đi, nhìn chỗ ở của tôi kém như vậy nhưng thật ra thì tôi cũng không nghèo như cô tưởng đâu.” Hạ Ánh Hi nói.
Bạch Ngưng nhịn không được cười lên một tiếng, nói: “Anh vừa mới tốt nghiệp, một mình dốc sức làm việc, có thể có tiền được sao?”
Hạ Ánh Hi đặt cái ghế dựa cho cô, nói: “Nhưng cũng không đến nỗi một chén canh gà cũng không mua nổi.”
Bạch Ngưng cười cười, ngồi vào bên cạnh bàn.
Hạ Ánh Hi ngồi xuống giường, lơ đãng thấy gót chân của cô, mượt mà lại trắng nõn nhẵn nhụi, da thịt mềm mại giống như trẻ con, làm cho người ta vừa nhìn liền không dời mắt được.
Nhận ra mình lơ đãng mê say, cuống quít quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, âm thầm mắng mình tư tưởng không thuần khiết.
Bạch Ngưng uống xong canh, quay đầu lại nói: “Tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”
“Chuyện gì?”
Bạch Ngưng nói: “Tôi không tiện đi làm, muốn làm phiên dịch tự do, anh cảm thấy ý tưởng này thế nào?”
Hạ Ánh Hi ngạc nhiên nói: “Cô không trở về công ty giải trí sao? Dù sao đó cũng là thế mạnh của cô, ít nhất có thể duy trì cuộc sống?”
Bạch Ngưng cúi đầu, nhớ tới lời Ngôn Lạc Quân lúc trước, liền nói ra: “Tôi. . . . . . Tôi không thể đi, chồng trước của tôi đã nói tôi không được xuất hiện trước mặt anh ta nữa, bằng không sẽ không bỏ qua cho tôi. Nếu như tôi trở về giới giải trí, lên ti vi, hắn nhất định sẽ đối phó với tôi và đứa bé.”
Hạ Ánh Hi chấn động, không dám tin hỏi: ” Sao anh ta có thể làm như vậy? Cô. . . . . .” Anh nhìn cô một hồi lâu, cẩn thận hỏi: “Vậy. . . . . . Đứa bé là của anh ta à?”
[1] Canh gà đất
/170
|