Ngồi lâu có chút nhàm chán, cô liền ra khỏi công ty, muốn đi xem chung quanh một vòng. Ai biết chưa đi được mấy bước, đã thấy một chiếc xe màu đen đi tới đây.
Xe kia vừa mở gần, cô liền lập tức chạy xuống bậc thang chờ ở trước cửa công ty.
Có thể xác định đó là xe Ngôn Lạc Quân, bởi vì cô biết trước xe hắn có dấu hiệu hai chữ “R”*. Cô nhớ khi vẫn còn làm ở hộp đêm thì có lần một người khách lái một chiếc xe giống như vậy tới, khiến đám phụ nữ nơi đó che miệng kêu lên, hưng phấn vô cùng. Cho đến khi một đàn ông đầu trọc bụng bự trên cổ còn đeo sợi dây chuyền vàng từ trong xe đi ra, bọn họ mới ủi xìu, mang theo nụ cười nghề nghiệp ngọt ngào ra tiếp đón.
Khi đó họ đã từng nói tên hãng xe này, nhưng cô lại quên. Dù sao cô biết, đây là xe dành cho kẻ có tiền.
Xe ngừng lại, cửa xe mở ra, quả nhiên là Ngôn Lạc Quân.
Cô vội đi lên, gọi: “Lạc Quân.”
Ngôn Lạc Quân nhìn cô một cái, tiếp tục bước đi.
Cô vội ngăn hắn lại, nói: “Anh có cần phải làm như vậy phải không? Tôi chỉ muốn tìm anh nói vài câu cũng không được sao?”
“Cô nói đi.” Ngôn Lạc Quân nhìn cô nói.
“Anh đừng nhúng tay vào vụ án nhảy lầu kia được không?” Bạch Ngưng cố gắng bình tâm tĩnh khí nói.
“Cái này không phải cô đã nói rồi sao? Tôi cũng đã trả lời rồi thì phải?”
“Đó là một mạng người. Trần Chí Dương là tội phạm giết người, là tội phạm giết người! Anh đừng xen vào, để cảnh sát tra án được không? Để cho người khác chết oan anh không cảm thấy gì sao sao? Anh. . . . . .”
Ngôn Lạc Quân không muốn nghe nữa, đẩy cô ra đi sang phía bên kia xe. Bạch Ngưng kéo hắn, lớn tiếng kêu lên: “Ngôn Lạc Quân!”
Lúc này, cửa xe mở ra, một phụ nữ tóc dài mặc đồ công sở từ bên trong bước ra.
Bạch Ngưng không ngờ trong xe còn một người nữa. Đang sững nhìn cô ta, lại nghe được tiếng “Tách tách” quen thuộc.
Kinh ngạc nghiêng đầu nhìn, không ngờ thấy được hai người cầm máy ảnh.
Cô hiểu rồi, nhất định là Ngôn Lạc Quân cùng phụ nữ này đi ra ngoài, ký giả phát hiện, nên theo tới nơi này, kết quả lại vừa lúc gặp phải cô.
“Thật xin lỗi, Vu tiểu thư, mau theo tôi tiến vào.” Ngôn Lạc Quân kéo người phụ nữ kia lại, bước nhanh vào công ty. Ký giả vẫn tiếp tục chụp hình, nhân viên an ninh từ bên trong đi ra ngăn cản bọn họ.
Bạch Ngưng nhìn tòa nhà lớn trước mắt, không biết trong lòng là tư vị gì.
Lúc này, Tiểu Hà từ trong xe ra ngoài hỏi: “Phu nhân, bây giờ trở về sao?”
Bạch Ngưng gật đầu một cái, lên xe.
“Phu nhân, tiểu thư kia hình như là Tổng giám của công ty nào đó, là khách hàng lớn công ty tiên sinh.” Tiểu Hà nói.
Bạch Ngưng nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Cô phiền lòng, không phải chuyện Ngôn Lạc Quân có phải có người thứ ba hay không, mà là chuyện vụ án.
Lần này bị chụp được, chắc hắn sẽ hoàn toàn đổ lên đầu cô. Muốn khuyên hắn buông tay, vốn đã vô vọng, giờ lại càng không có chút cơ hội nào rồi.
Trở lại biệt thự không bao lâu, đang nhìn điện thoại đang suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho mẹ Ngôn Lạc Quân hay không, chuông điện thoại di động lại đột nhiên vang lên, khiến cho cô kinh ngạc.
“Mẹ chồng gọi tới. . . . . .”
Trong lòng cảm thấy kỳ quái ấn nút trả lời, kêu lên: “Mẹ.”
Điện thoại bên kia yên tĩnh, sau đó là giọng Hoàng Mạn Văn nói: “Mẹ mới vừa đến Thịnh Thế, bây giờ mới ra ngoài.”
“Mẹ bây giờ mới biết khách hàng Lạc Quân vẫn nói là Vu tiểu thư của công ty Vạn Đằng. Cô ấy cảm thấy bây giờ chuyện của con cùng Lạc Quân đang ầm ĩ căng thẳng, đám săn tin lúc nào cũng chú ý đến hành động của hai đưa. Mà một khi ký kết hợp đồng, số lần cô ấy và Lạc Quân gặp mặt nhất định càng nhiều hơn, nếu để truyền thông lại bắt được, thêm chuyện hai nhà trước kia, nhất định lại có thêm nhiều bài báo, ảnh hưởng đến danh dự của cô ấy. Cho nên cho ấy quyết định dời ngàu ký kết hợp đồng lại.” Hoàng Mạn Văn chậm rãi nói.
Suy nghĩ một chút, Bạch Ngưng hiểu ra, thì ra là Vu tiểu thư là người phụ nữ mình mới gặp phải kia.
Hoàng Mạn Văn lại nói: “Tĩnh Hàm, con là nhân vật của công chúng, dù cho bây giờ đã kết hôn nhưng cũng không giống như người bình thường. Ngày thường phải chú ý nhiều chút biết không? Bằng không ảnh hưởng không tốt.”
Xe kia vừa mở gần, cô liền lập tức chạy xuống bậc thang chờ ở trước cửa công ty.
Có thể xác định đó là xe Ngôn Lạc Quân, bởi vì cô biết trước xe hắn có dấu hiệu hai chữ “R”*. Cô nhớ khi vẫn còn làm ở hộp đêm thì có lần một người khách lái một chiếc xe giống như vậy tới, khiến đám phụ nữ nơi đó che miệng kêu lên, hưng phấn vô cùng. Cho đến khi một đàn ông đầu trọc bụng bự trên cổ còn đeo sợi dây chuyền vàng từ trong xe đi ra, bọn họ mới ủi xìu, mang theo nụ cười nghề nghiệp ngọt ngào ra tiếp đón.
Khi đó họ đã từng nói tên hãng xe này, nhưng cô lại quên. Dù sao cô biết, đây là xe dành cho kẻ có tiền.
Xe ngừng lại, cửa xe mở ra, quả nhiên là Ngôn Lạc Quân.
Cô vội đi lên, gọi: “Lạc Quân.”
Ngôn Lạc Quân nhìn cô một cái, tiếp tục bước đi.
Cô vội ngăn hắn lại, nói: “Anh có cần phải làm như vậy phải không? Tôi chỉ muốn tìm anh nói vài câu cũng không được sao?”
“Cô nói đi.” Ngôn Lạc Quân nhìn cô nói.
“Anh đừng nhúng tay vào vụ án nhảy lầu kia được không?” Bạch Ngưng cố gắng bình tâm tĩnh khí nói.
“Cái này không phải cô đã nói rồi sao? Tôi cũng đã trả lời rồi thì phải?”
“Đó là một mạng người. Trần Chí Dương là tội phạm giết người, là tội phạm giết người! Anh đừng xen vào, để cảnh sát tra án được không? Để cho người khác chết oan anh không cảm thấy gì sao sao? Anh. . . . . .”
Ngôn Lạc Quân không muốn nghe nữa, đẩy cô ra đi sang phía bên kia xe. Bạch Ngưng kéo hắn, lớn tiếng kêu lên: “Ngôn Lạc Quân!”
Lúc này, cửa xe mở ra, một phụ nữ tóc dài mặc đồ công sở từ bên trong bước ra.
Bạch Ngưng không ngờ trong xe còn một người nữa. Đang sững nhìn cô ta, lại nghe được tiếng “Tách tách” quen thuộc.
Kinh ngạc nghiêng đầu nhìn, không ngờ thấy được hai người cầm máy ảnh.
Cô hiểu rồi, nhất định là Ngôn Lạc Quân cùng phụ nữ này đi ra ngoài, ký giả phát hiện, nên theo tới nơi này, kết quả lại vừa lúc gặp phải cô.
“Thật xin lỗi, Vu tiểu thư, mau theo tôi tiến vào.” Ngôn Lạc Quân kéo người phụ nữ kia lại, bước nhanh vào công ty. Ký giả vẫn tiếp tục chụp hình, nhân viên an ninh từ bên trong đi ra ngăn cản bọn họ.
Bạch Ngưng nhìn tòa nhà lớn trước mắt, không biết trong lòng là tư vị gì.
Lúc này, Tiểu Hà từ trong xe ra ngoài hỏi: “Phu nhân, bây giờ trở về sao?”
Bạch Ngưng gật đầu một cái, lên xe.
“Phu nhân, tiểu thư kia hình như là Tổng giám của công ty nào đó, là khách hàng lớn công ty tiên sinh.” Tiểu Hà nói.
Bạch Ngưng nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Cô phiền lòng, không phải chuyện Ngôn Lạc Quân có phải có người thứ ba hay không, mà là chuyện vụ án.
Lần này bị chụp được, chắc hắn sẽ hoàn toàn đổ lên đầu cô. Muốn khuyên hắn buông tay, vốn đã vô vọng, giờ lại càng không có chút cơ hội nào rồi.
Trở lại biệt thự không bao lâu, đang nhìn điện thoại đang suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho mẹ Ngôn Lạc Quân hay không, chuông điện thoại di động lại đột nhiên vang lên, khiến cho cô kinh ngạc.
“Mẹ chồng gọi tới. . . . . .”
Trong lòng cảm thấy kỳ quái ấn nút trả lời, kêu lên: “Mẹ.”
Điện thoại bên kia yên tĩnh, sau đó là giọng Hoàng Mạn Văn nói: “Mẹ mới vừa đến Thịnh Thế, bây giờ mới ra ngoài.”
“Mẹ bây giờ mới biết khách hàng Lạc Quân vẫn nói là Vu tiểu thư của công ty Vạn Đằng. Cô ấy cảm thấy bây giờ chuyện của con cùng Lạc Quân đang ầm ĩ căng thẳng, đám săn tin lúc nào cũng chú ý đến hành động của hai đưa. Mà một khi ký kết hợp đồng, số lần cô ấy và Lạc Quân gặp mặt nhất định càng nhiều hơn, nếu để truyền thông lại bắt được, thêm chuyện hai nhà trước kia, nhất định lại có thêm nhiều bài báo, ảnh hưởng đến danh dự của cô ấy. Cho nên cho ấy quyết định dời ngàu ký kết hợp đồng lại.” Hoàng Mạn Văn chậm rãi nói.
Suy nghĩ một chút, Bạch Ngưng hiểu ra, thì ra là Vu tiểu thư là người phụ nữ mình mới gặp phải kia.
Hoàng Mạn Văn lại nói: “Tĩnh Hàm, con là nhân vật của công chúng, dù cho bây giờ đã kết hôn nhưng cũng không giống như người bình thường. Ngày thường phải chú ý nhiều chút biết không? Bằng không ảnh hưởng không tốt.”
/170
|