Chương 227:
Nguyễn Nhất Hà chính là người như vậy, có thể đem đen đổi thành trắng, sống có thể cãi là chết, có thể hiểu lý lẽ trong chuyện tình cảm, sở trường hướng đúng tử huyệt con người mà đâm__ người phụ nữ này lúc còn trẻ, là chuyên gia đàm phán, nét dịu dàng chính là lớp ngụy trang của bà.
Ninh Mẫn nghẹn lời một chút, nhưng rất nhanh cô cười lạnh, châm chọc một câu:
“Hoắc bộ trưởng kia ở bên ngoài có bao nhiêu con trai con gái, sao các người không đi nhận hết lại, lại chạy tới chỗ tôi đoạt con gái của tôi,.... tóm lại tôi không đồng ý....”
Về chuyện Hoắc Trường An ở bên ngoài sinh một đống con tư sinh (con riêng ), với Hoắc gia mà nói, không nghi ngờ gì là chuyện hết sức mất mặt, là cấm kỵ.
Nhưng phản ứng của bà cụ rất bình tĩnh:
“Chỉ có huyết thống của Hoắc gia, Hoắc gia sẽ nhận lại, những thứ Hoắc gia không nhận, cho tới bây giờ đều không phải của Hoắc gia mà ra.”
Lời nói này , có ý gì?
Bỗng dưng Ninh Mẫn sửng sốt. Chẳng lẽ tất cả những người gọi con gái riêng, con tư sinh, đều không phải huyết thống của Hoắc gia?
Điều này có thể nói rõ vấn đề gì?
“A Ninh an tâm một chút, chớ nóng nảy”
Đông Đình Phong vẫn luôn lắng nghe, cũng luôn quan sát hai người phụ nữ này. Kẻ xướng người họa thật sự rất ăn ý, rất nhanh tấn công Ninh Mẫn từ hai mặt để cô không có sức phản kích.
Anh nhìn ra được: hai người phụ nữ của Hoắc gia đều có chuẩn bị mà đến.
Anh vỗ vỗ vai cô trấn an, đối diện với ánh mắt còn thoáng nét cười, dùng ánh mắt để biểu lộ một ý tứ : em nên bình tĩnh một chút, chuyện này để anh xử lý.
Ninh Mẫn vì nhìn thấy được ánh măt thoáng nét cười này mà trong lòng căng thẳng đã thư giãn một chút, gật gật đầu.
Đông Đình Phong nhìn về hướng hai người phụ nữ thản nhiên như vậy, tiếng vang của âm thanh vang lên rất từ từ, tiếng nói rất dễ nghe, đồng thời biểu lộ một loại tự tin và chắc chắn hiếm thấy.
Loại tự tin cùng chắc chắn, kỳ thật bản thân Ninh Mẫn cũng đã chuẩn bị, chỉ là lo lắng sẽ hoảng loạn, hơn nữa cô là vì đối mặt với hai người phụ nữ này, mà tâm tình khẩn trương vô cùng.
Cô nghe được người đàn ông của mình nói mấy câu như vậy:
“Hành vi ỷ thế hiếp người này của Hoắc gia, nếu truyền đi thỉ quả thật không hay”
“Hoắc lão phu nhân, tôi tin, bà thực sự muốn nhận lại đứa cháu này của Hoắc gia, nhưng bà cũng phải lo lắng một chút đến tâm tình của người làm mẹ”
“Bất luận như thế nào, Hoắc gia chưa bao giờ đồng ý mẹ đứa trẻ, mà lại đem hộ khẩu của đứa trẻ trực tiếp chuyển đi, cho dù các người có chen chỗ sơ hở của pháp luật, chiếm được sự ủng hộ của pháp luật, vậy đạo đức kia ở đâu?”
“Một khi công khai. Hành vi của Hoắc gia một gia tộc đệ nhất Đông NGải Quốc dù sao vẫn nợ người đời một lời giải thích.”
“Lão phu nhân, lợi dụng quyền lợi để tranh đoạt quyền nuôi dưỡng, đến lúc đó có người nói Hoắc gia không công bằng hay không?”
“Con mắt của quốc dân đều sáng như tuyết”
“Lúc này tôi chỉ muốn nói một câu, vì đứa bé này, làm náo loạn đến tòa án, hai bên đều không có mặt mũi, điều này sẽ là tin giật hót nhất Đông Ngải Quốc, hoặc kinh động toàn cầu, trong lịch sử của Đông Ngải Quốc sẽ vĩnh viễn bôi lên một vết như vậy.”
Lời nói này hướng hai người phụ nữ bày tỏ một thái độ rất rõ ràng : anh Đông Đình Phong có thể vì vợ mà vứt bỏ thể diện của Đông gia.
Rất có trọng lượng nha!
Hiệu quả kinh người!
Nguyễn Nhất Hà cùng Quý Như Tịch liếc nhìn nhau một cái cả hai cùng giữ im lặng.
Điều tối kỵ nhất của đại gia tộc là mặt trái của tin tức.
Nhất là người trong tổng tuyển cử, một tin tức bất lợi nào cũng sẽ khiến người đó không được trúng tuyển.
“Tiểu Đông , anh cứ phải cùng Hoắc gia đối chọi là sao? Tôi cảm thấy anh nên cố gắng khuyên nhủ vợ mình thì hơn..”
Sau một lúc lâu, bà cụ mới nói một câu, ngũ khí rất chậm, còn uống một ngụm trà, hai tay chống lên gậy, ngồi nghiêm chỉnh.
“Thái độ của vợ tôi còn ở đó, thật xin lỗi, tôi rất tức giận, đây là người vợ duy nhất của tôi..... cho nên, về quyền nuôi dưỡng Vãn Vãn, tôi cũng có hứng thú.....à , nói như vậy Đông Đình Phong tôi có thể không cần mặt mũi, chỉ không biết Hoắc gia có dám hay không bất cứ giá nào giống tôi vạch áo cho người xem lưng.”
Đông Đình Phong kéo vợ ngồi xuống sô pha, tư thế ngồi rất thanh thản.
Có thể ở trước mặt “Đệ nhất phu nhân” biểu hiện người thoải mái như vậy, mặc dù lời nói mang ý dọa dẫm, Ninh Mẫn nghĩ, phỏng chừng toàn Đông Ngải Quốc, không có mấy người.
“Đông Đình Phong, chuyện cả hai đều thiệt, thật sự không nên anh là người thông minh như vậy nên biết làm chuyện gì”
Quý Như Tịch thản nhiên nhắc nhở.
Đông Đình Phong cười nhợt nhạt, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng, dường như có lửa giận bùng lên, vì câu nói này, anh đã đoán trước các bà ấy muốn làm gì.
“Chính xác, các người tính rằng tôi sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế, mới vội vàng đem Vãn Vãn nhận trở về, cái kiểu nhận tổ tông kiểu này, nói trắng ra, đơn giản chính là xuất phát từ suy tính lợi ích mà ra”
Anh thở ra một hơi nhàn nhạt, ngón tay ở trên tay vịn sô pha mềm mại gõ một chút:
“Hai vị phu nhân thật đúng là có thể vòng vo, chuyện làm ra vậy, vốn dĩ là hướng đến tôi..”
“Vậy đừng cho tôi vòng vo nữa!”
“Nói đi, các người muốn thế nào mới bằng lòng trả lại quyền nuôi dưỡng Vãn Vãn cho A Ninh.”
Lời vừa nói ra trong lòng Ninh Mẫn run lên, thì ra đây mới là mục đích thật sự của bọn họ : bọn họ lấy Vãn Vãn ra làm văn vẻ như vậy.
Kỳ thực cô nên đoán ra được. Hoắc gia làm sao có thể để ý đứa trẻ này. Nếu là sớm để ý, Hoắc Khải Hàng cũng không đến mức tìm sáu năm trời, mới tìm được mẹ con cô.
Cô ở chỗ nào, vị Hoắc phu nhân Quý Như Tịch hẳn là biết rõ nhất.
Nhưng người ta vẫn tùy ý mắt nhắm mắt mở để cháu gái của mình mang thân phận con gái riêng lưu lạc bên ngoài. Chẳng qua muốn để con trai bảo bối của bà ấy lấy người khác.
Cuối cùng không sắp xếp được mới để Hoắc Khải Hàng tìm được cô.
“Tiểu Đông lời nói này của anh thật khó nghe”
Bà cụ lại một lần nữa mở miệng, nói một câu thản nhiên, có lực trong câu nói, mơ hồ trách cứ anh nói chuyện không giữ lạ chút thể diện tình cảm nào.
Đông Đình Phong nhún nhún vai:
“Thật xin lỗi, nói lời động lòng người , tôi chỉ nói cho vợ tôi nghe mà thôi”
Bà cụ không sáng không tối tiếp một câu:
“Tiểu Đông đúng thật là thương vợ”
“Điều đó, cưới vợ về, chính là để chồng thương”
Đông Đình Phong nhàn nhạt đáp trả ha ha : “Chồng không thương vợ, cưới về chỉ nhìn mặt nhau, thật sự không có ý nghĩa gì. Chuyện này tôi đã trải qua một lần, hiểu rất rõ, cho nên , nay tôi rút được kinh nghiệm xương máu, dám vì hạnh phúc của mình làm việc không được chùn bước.”
Bà cụ cười cười không rõ ý tứ hàm xúc: “Vậy thì phải nói một tiếng thật sự chúc mừng Tiểu Đông rồi”
“Cảm ơn nhiều”
“ Không cần khách khí”
“Tiểu Đông, hai nhà Hoắc Đông cũng là quan hệ thông gia, gắp bó với nhau suốt đời.....”
Bên cạnh đột nhiên Quý Như Tịch lại dùng ngữ khí cường điệu nhắc nhở.
Lúc này Đông Đình Phong chỉ cười không nói, không có đáp lại, ánh mắt lạnh như băng, nhìn ánh mắt có thể hiểu rõ anh hoàn toàn không nhận loại quan hệ này.
Bà cụ xem xét lại cười cười, âm thanh uyển chuyển hài hòa : “Tiểu Đông, bất luận trong lòng anh nghĩ như thế nào, thì cô nhỏ anh cũng là con dâu thứ ba Hoắc gia chúng tôi, đây là sự thật, chẳng qua lúc đầu sự tình xảy ra quá đột ngột, không kịp để làm hôn lễ, tầng quan hệ này, bất luận Đông Gia muốn lau chùi như thế nào cũng không thể chùi sạch được.”
Nghe đến đây, cuối cùng Ninh Mẫn đã hiểu rõ thân phận thực sự của Đông Đình Phong__ con của Hoắc Trường Nhạc con trai thứ ba của Hoắc gia.
Trong lòng càng hỗn loạn.
Thân là con cháu Hoắc gia, anh lại khoác áo trưởng tôn Đông gia, nhìn mẹ đẻ của mình sống như thực vật ngủ một giấc rất dài, anh giấu diếm thân phận của mình như vậy là vì cái gì?
Chẳng nhẽ cái chết của cha anh, và chuyện mưu sát của cậu anh đều là Hoắc gia gây nên sao?
Điều này sao có thể?
Lúc này, cô nhìn người đàn ông mở miệng thản nhiên, vẻ mặt cười như không cười, tỏa ra một tầng sương lạnh.
“Đáng tiếc a, Hoắc Trường Nhạc chết sớm, con trai của Hoắc Trường Nhạc cũng bị hại chết, hai vị phu nhân cảm thấy dưới tình huống này, Đông gia và Hoắc gia có thể tiếp tục duy trì quan hệ tốt sao?”
“Chuyện xảy ra năm đó, chỉ là chuyện ngoài ý muốn”
Bà cụ nhắc lại : “Hơn nữa người nên xử phạt, không phải đã xử phạt rồi sao? Hai nhà Đông Hoắc vẫn cứ căng thẳng như thế, sẽ chỉ khiến cho người thân thêm đau lòng mà kẻ thù thì vui mừng.”
“Cho nên, hai vị muốn dùng phương thức nào để cởi bỏ mối giao tình 30 năm đã đông lại giữa hai nhà Đông Hoắc đây?”
Đông Đình Phong thuận thế mà hỏi “ Liên hôn!”
Bà cụ nhả ra hai chữ, sau đó dùng đạo lý cặn kẽ nói: “ Chỉ cân hai nhà Đông Hoắc có quan hệ thông gia, Vãn Vãn có thể lấy thân phận tiểu thư thông gia đi ở nhà Đông gia một thời gian dài,.....bên ngoài có thể công bố Vãn Vãn nhận bà Đông làm mẹ nuôi.....Vãn Vãn sẽ không bị thân phận con gái riêng bị người đời cười chê xem thường.,,, có thể sống thoải mái dưới ánh mặt trời.”
“Chậc, cách nghĩ này đích thực là chu đáo”
Đông Đình Phong âm thanh lạnh lùng, miễn cưỡng.
“Vậy không biết lão phu nhân muốn đối tượng liên hôn này là ai?”
Nguyễn Nhất Hà sao có thể không nghe ra ngữ khí giễu cợt của anh, nhưng không có vòng vo:
“Em gái của anh Đông Lôi”
P/s: ai muốn đọc trước 50 chương thì mua ủng hộ dịch giả thì liên hệ qua gmail : tttukidmh@gmail.com nhé
Ninh Mẫn ngẩn người ra. Nhưng Đông Đình Phong một chút bất ngờ cũng không có.
“Tiểu Đông, bà già này nghe nói trước kia em gái anh và Kiều gia đã hủy hôn lễ. Bây giờ Hoắc gia muốn cùng Đông gia liên hôn là thích hợp nhất__ Hoắc Khải Nam, 25 tuổi là em họ của Khải Hàng, mặc dù chỉ đứng bên họ hàng, nhưng cũng là đứa trẻ xuất sắc của Hoắc gia, giữ chức vụ chính trong pháp viện, lại là người ngay thẳng thật thà, tuổi tác so với em gái anh rất phù hợp.”
Bài tính toán này thật là tỉ mỉ. Nhưng gương mặt của Đông Đình Phong đã hoàn toàn lạnh xuống.
“Thật xin lỗi, chuyện hôn nhân đại sự của em gái, người làm anh như tôi, không có cách nào thay nó làm chủ được”
“Tiểu Đông không có cách quyết định, nhưng có thể cùng trưởng bối tham khảo ý kiến, anh quay về cùng với ông anh và mọi người trong Đông gia nói một tiếng, oan gia không dễ gì hóa giải được.....sau khi liên hôn, trong lòng mọi người đều yên ổn, Hoắc gia mạnh , Đông gia cũng mạnh, Hoắc gia mà sụp đổ, Đông gia có thể chống chọi được bao lâu?”
Lời nói của Nguyên Nhất Hà còn chưa nói hết đã bị Đông Đình Phong đánh gãy, chen vào:
“Thật xin lỗi, một chuyện liên hôn không làm tôi suy nghĩ. Con gái nhà Đông gia không cần phải thông qua liên hôn để củng cố lợi ích, cha tôi mất sớm, mẹ lại coi em gái như viên ngọc quý trên tay, tôi là anh trai chỉ mong nó được gả cho người nó muốn, mà không bị tôi lấy ra làm bàn đạp. Ngoài liên hôn cò có một kế hoạch hợp tác khác, không biết các người có hứng thú muốn biết không...chỉ cần có hứng thú báo vào hòm thư an toàn, tôi sẽ cho người đem kế hoạch đến cho mấy người...”
Đông Đình phong hoàn toàn cự tuyệt, ngược lại còn đưa ra ý tưởng của mình.
Quý Như Tịch nghĩ nghĩ, cùng mẹ chồng Nguyễn Nhất Hà trao đổi ý kiến qua ánh mắt, cũng rõ ràng, người này nhất thời khó thuyết phục được, chuyện liên hôn, vẫn nên cùng người nhà Đông gia bàn bạc, lại trả lời vào một hòm thư, muốn xem xem trong hồ lô của anh cất giấu dược thuốc gì.
Đông Đình Phong nhớ lại, gọi một cuộc điện thoại cho người phát bưu điện.
Không đến một lúc Quý Như Tịch đã nhận được một văn kiện, dùng tay mở văn kiện ra , xem xong , con mắt trừng lớn, bộ dạng như muốn ngất xỉu, mà lại hoảng sợ đứng lên nói một câu:
“Những thứ này, anh lấy ở đâu?”
Ninh Mẫn ngẩn ra, nhìn chồng thản nhiên phủi bụi trên vai, vẻ mặt hững hờ.
“Ở đời không có bức tường nào mà gió không thổi qua. Nếu muốn người ta không biết trừ phi đừng có làm, hai vị phu nhân tôn quý, Đông Cẩn Chi tôi cũng không có cầu gì, chỉ muốn sống những ngày an nhàn cùng vợ mình, không biết hai vị có tác thành cho không...?”
Ngụ ý mười phần rõ ràng. Trong không khí có chút khẩn trương.
Ngay lúc này cửa đột nhiên mở ra, có người vội vàng chạy như điên vào:
“Không tốt, không tốt rồi, Hoắc thiếu vì cứu tiểu thư, hai người đều bị xe đâm vào.... trên mặt đất toàn là máu, toàn máu a.....”
/526
|