Chương 236
Khi đó, Nghê Mịch nhìn thấy Ninh Mẫn Mẫn đang ở trong phòng ru Hoắc Khuynh Vãn ngủ. Ông ta tới kiểm tra phòng, mới vừa bước vào cửa, đột nhiên nghe được đứa bé kinh sợ kêu lên:
"Máu, máu, mẹ trên người mẹ sao chảy nhiều máu vậy... "
Sau đó, Ninh Mẫn Mẫn ngồi xuống, vẻ mặt ngỡ ngàng cúi đầu kiểm tra, nhìn thân dưới máu tràn ra, khuôn mặt trắng bệch đáng sợ.
Cô ôm bụng, rất bình tĩnh nói:
"Đừng sợ, đừng sợ, mẹ chỉ là đến chu kỳ kinh nguyệt thôi mà. Nó ra hơi nhiều. Mẹ sẽ thay ga giường."
"Mẹ, cái gì là chu kỳ kinh nguyệt a?"
"Đó là chu kỳ kinh nguyệt của phụ nữ. Về sau con cũng sẽ có! Đây là hiện tượng sinh lý bình thường!"
"Mẹ, sắc mặt của mẹ trông nhợt nhạt! Có phải hay chảy máu nhiều vậy là có lý do?"
Ninh Mẫn Mẫn không nói.
Trong phòng bệnh, Hoắc Khải Hàng vẫn trông chừng. Nhìn cô bế Vãn Vãn đến ghế sofa. Cô lấy trong tủ quần áo một ga trải giường mới rồi quấn ga bẩn lại giống như một quả bóng, ném xuống đất, đem ga trải giường sạch sẽ trải lên...
Trong lúc này, có y tá tới giúp nhưng lại bị Ninh Mẫn Mẫn quát lên:
"Ra ngoài, tự tôi có thể làm!"
Y tá nói: "Cô cần được nghỉ ngơi!"
Ninh Mẫn Mẫn đem y tá đẩy ra, lạnh lùng chỉ vào cửa:
"Ra ngoài!"
Khuôn mặt cực kỳ hung hãn.
Y tá nhìn Nghê Mịch.
Nghê Mịch lắc đầu, để cho cô tự làm đi - - Người phụ nữ này, mấy ngày nay tựa như lửa, người nào động tới cô là cô nổi giận ngay.
Rất nhanh, Ninh Mẫn Mẫn đem ga trải giường thay xong, bế Vãn Vãn lại giường, đỡ bé nằm xuống. Sau đó ôm tất cả ga trải giường dính máu vào toilet, và thay chiếc quần dính máu trên người ra...
Suốt thời gian đó, Hoắc Khải Hàng không có ngăn cản, anh biết trong lòng cô khó chịu, đứa bé không còn - - Cô không cố ý đánh mất đứa bé này, mà là do bị mắc bẫy người khác. Đúng là Đông Đình Phong không thể tha thứ cho cô, nên đã bỏ đi - - Hai ngày sau đó, mang theo ”đứa bé” đi đâu không biếti... Không có liên lạc lại với cô.
Cô đã gọi rất nhiều lần nhưng không nghe máy, rõ ràng là không muốn nghe.
Mối quan hệ của hai người trở lên bế tắc.
Cô cũng có hỏi Trần Túy.
Trần Túy nói, anh đã trở về thành phố và không rõ đi đâu.
Hoắc Khải Hàng bóp bóp ngón tay, trong lòng tức giận: Tên kia, làm sao có thể như đối xử với Mẫn Mẫn như vậy...
Đúng là, nếu đặt mình trong hoàn cảnh này, có lẽ anh cũng sẽ phát điên...
Đó là đứa bé chứ không phải con mèo, con chó...
Lập tức nói không là không luôn, người đàn ông này vì tình đã thể hiện, mà Đông Đình Phong vẫn là người đàn ông kiêu ngạo.
Hoắc Khải Hàng cùng Nghê Mịch đi ra ngoài phòng khách để nói chuyện về bệnh tình. Sau khi trở về, Nghê Mịch chuyện trò với Vãn Vãn vài câu. Hoắc Khải Hàng gõ cửa toilet, cửa không có khóa, anh mở ra, nhìn thấy Ninh Mẫn Mẫn đang lặng lẽ giặt khăn trải giường, giặt quần - trong bồn tất cả đều là máu.
" Cơ thể em không được khỏe, đừng động vào những thứ này !"
Anh đi vào, nghĩ muốn lôi cô ra.
Cô lạnh lùng giật mạnh, đem người đẩy ra:
"Chuyện của em, không cần anh quan tâm, ra ngoài."
Hoắc Khải Hàng bị đẩy suýt ngã, lùi về phía sau hai bước mới cóthể đứng vững, trong lòng không nhịn được, tức giận nói:
"Ninh Sênh Ca, Em có cần thiết phải khinh rẻ bản thân mình như thế này sao? Em đem thân thể của chính mình giày xéo phá hủy, có ai tới đau lòng cho em không? Người kia nếu đau lòng vì em, thì mấy ngày nay cũng không đến mức đi đâu không rõ."
Lời này, thật sự làm cho người ta cảm thấy được đau đớn.
Nghê Mịch cũng đi theo vào, nhìn thấy Ninh Mẫn Mẫn mệt mỏi ngồi bên cạnh bồn nước toàn máu, để cho vòi nước chảy vào khăn trải giường, ra sức vò, nhịn không được cũng khuyên một câu:
"Đông phu nhân, sẩy thai không thể nào làm việc này, sẽ có người làm, tốt nhất cô lên giường nghỉ ngơi đi!"
Ninh Mẫn Mẫn không nói lời nào, vẫn như vậy bỏ thêm xà phòng vào giặt. Sau đó, đem khăn trải giường và quần vắt hết nước, coi như bọn họ không tồn tại, bưng đi qua.
Đi vào phòng khách, cô nhìn thấy một người đàn ông mang giày Tây lịch sự, tuổi chừng ba mươi, xách theo một cái cặp, đẩy đẩy kính mắt, đang đứng ở ngoài cửa nói gì đó với bảo vệ, giống như muốn đi vào, lại bị ngăn ra.
Cô dừng bước một chút, không ra ban công, đem chậu quần áo đã giặt đặt cạnh một bên, đi lên nhìn vào.
"Chuyện gì? Người này cần gì?"
Người đàn ông kia quay đầu hướng nhìn cô, vẻ mặt khôn khéo, ánh mắt sắc bén, lại cực thân thiện khom người:
"Xin chào, xin hỏi có phải Ninh Sênh Ca ở căn phòng này không?"
"Tôi đây, anh là ai?"
P/s: ai muốn đọc trước 100 chương với giá rẻ thì liên hệ qua gmail : tttukidmh@gmail.com nhé
Người đàn ông kia vội vàng đưa ra một tấm danh thiếp: "Tôi là luật sư Quản Hựu Hàn, được Đông tiên sinh chỉ thị tới, mời Ninh tiểu thư ký vào đơn này... Có thể đi vào phòng nói chuyện?"
Ninh Mẫn Mẫn đưa mắt nhìn: "Vào đi!"
Trong phòng Hoắc Khải Hàng cùng Nghê Mịch nghe được bên ngoài có người nói chuyện, cũng theo đi ra.
Vừa nhìn thấy người kia, Hoắc Khải Hàng lập tức nhíu mày, hỏi: "Quản Hựu Hàn, cậu tới đây làm gì?"
Người này là luật sư.
Quản Hựu Hàn đóng cửa lại:
"Tôi được Đông tiên sinh ủy thác mà đến..."
Nói xong, hắn đến gần, từ trong cặp lấy ra một phần văn kiện, đưa cho Ninh Mẫn Mẫn:
" Tiểu thư Ninh Sênh Ca, đây là Đông tiên sinh đưa cho cô giấy thỏa thuận li hôn. Đông tiên sinh nói: Nếu cô lựa chọn vì cứu tiểu thư Hoắc Khuynh Vãn mà phải hy sinh tất cả mọi thứ. Vì vây, ông ấy liền để cô được tự do. Hôm nay, cô chỉ cần ký vào đơn này, từ nay về sau ông ấy tuyệt đối không can thiệp... Ông còn nói, nếu cô cảm thấy có điều gì không phù hợp, có thể gọi điện thoại cho ông ấy..."
Một câu, thật giống như đầu bị hắt một chậu nước đá, Ninh Mẫn Mẫn rất sốc, lộ ra vẻ khó tin.
Cô vội vàng cầm lấy văn bản. Vừa nhìn, cả người liền loạng choạng ngã vào ghế sofa, Ngay sau đó, một cơn tức giận kéo đến.
Cô kìm chế, một tay cầm lấy văn bản kia ném đi, lấy điện thoại từ trong túi áo ra, bấm không biết bao nhiêu lần điện thoại. Lúc sau trong điện thoại truyền đến một giọng nói của đàn ông:
"Uy!"
Cô không thể không tức giận kêu một câu, ngón tay vô tình đã chạm phải loa:
"Đông Đình Phong, anh có ý gì?"
Bên kia im lặng một hồi, Ngay sau đó một giọng đàn ông nói ra:
"Ký tên đi... Có lẽ, chúng ta từ đầu đến giờ không nên đặt cược vào chuyện này. Hiện tại, anh hiểu được, anh đã không thắng. Ninh Sênh Ca, có lẽ em nên suy nghĩ về nó cẩn thận một chút. Anh chỉ là ân nhân cứu mạng thôi. Từ đầu đến cuối, em lo lắng nhất, quan tâm nhất là anh ta... Anh không phải là người dễ dàng nhận thua, nhưng bây giờ, anh chịu thua..."
Giọng nói đầy đau đớn, trong lòng Ninh Mẫn Mẫn cũng đau như cắt.
Cô hít thở gấp, miệng oán hận kêu một câu:
"Đông Đình Phong..."
Đông Đình Phong dường như không nghe thấy, tiếp tục nói:
"Anh đã đưa đứa bé đi chôn cất... Tại nghĩa trang thành phố... Nhưng anh nghĩ , em không cần để tâm đến nó nữa..."
" Đông Đình Phong..."
Giọng nói của cô bắt đầu run lên.
"Anh mệt mỏi..."
Đúng vậy, giờ khắc này, giọng nói của anh vô cùng mỏi mệt, thật giống như vừa mới chạy bộ xong , anh nhắc lại và nói:
"Thật sự rất mệt! Trong lòng mệt. Anh cảm thấy nên đặt xuống, có thể cho chúng ta dễ chịu hơn. Quyết định này, Anh không phải tùy tiện đưa ra. Mấy ngày nay anh nghĩ rất nhiều. Hôn nhân của chúng ta luôn luôn sai. Ký tên đi..."
"Anh... Anh thật muốn em ký tên..."
Những giọt nước mắt lớn, đã chảy ra từ hốc mắt của cô.
"Đúng!"
"Nếu đây là kết quả anh muốn, được... anh tốt nhất đừng có hối hận..."
Cô cắn răng một cái, gầm lên một câu, tức giận đem di động ném xuống đất, cầm văn bản lên. Không nhìn lấy một chữ liền cúi xuống, hạ bút ký ba chữ. Sau đó, đem văn bản ném cho người đàn ông tên Quản Hựu Hàn.
Quản Hựu Hàn không nghĩ mình có thể dễ dàng lấy được chữ ký vào thỏa thuận li hôn như vậy. Cầm văn bản trên tay, chăm chú nhìn Ninh Mẫn Mẫn, không nói thêm điều gì, lịch sự nói tạm biệt.
Ninh Mẫn Mẫn gắng gượng, nhìn cậu ta rời đi. Khi tầm mắt không nhìn thấy gì nữa, đột nhiên che miệng, khóc hu hu.
Ỏ bên cạnh, Hoắc Khải Hàng cùng Nghê Mịch đều đã nhìn.
"Tốt nhất là nên an ủi Ninh tiểu thư đi... Cẩn thận không vì quá đau lòng mà làm tổn thương đến thân thể..."
Nghê Mịch vỗ vai Hoắc Khải Hàng, rồi đi ra ngoài.
Sau khi đóng cửa lại, Hoắc Khải Hàng đi tới bên cạnh Ninh Mẫn Mẫn, ngồi xuống, nhìn nàng khóc một lúc.
Anh muốn ôm cô vào lòng nhưng khi đưa tay ra lại vẫn thu tay về.
Ninh Mẫn Mẫn cười lên một tiếng, lau nước mắt, lau nước mũi ra vẻ kiên cường:
"Ta xem như đã hiểu đàn ông, đầy ghê tởm! Mắt ta bị mù, mua được một bài học. Từ nay về sau không bao giờ cần đàn ông nữa..."
Cô đứng lên, đi vào trong hết sức nhẹ nhàng.
Anh biết trong lòng của nàng, lại một lần nữa bị thương rồi...
Ngồi ở trên ghế sofa, lông mày nhíu lại, anh thở dài một hơi - -
Mấy ngày sau, mỗi ngày Nghê Mịch đều đi thăm phòng bệnh của Vãn Vãn một chút. Mỗi một lần đều liếc nhìn mẹ của Vãn Vãn - - người phụ nữ đó là Ninh Sênh Ca. Không có lúc nào là không ở bên cạnh đứa bé: Nếu Vãn Vãn ngủ thì cô đọc sách; Nếu Vãn Vãn thức thì hai mẹ con cùng đọc sách; Đôi lúc, cô lẳng lặng đứng ở cửa sổ, gió thổi lạnh, không làm gì, cũng không nói gì...
Nghê Mịch khuyên vài lần, cẩn thận nếu không sẽ bị nhiễm lạnh.
Cô không để ý tới, trừ ở trước mặt Vãn Vãn là cười nói. Còn tất cả các thời điểm khác, trên mặt của cô chỉ có một biểu hiện: Im lặng lạnh nhạt.
Đông Đình Phong cũng không có tới, tình cảm vợ chồng đã cắt đứt sạch sẽ - - thật sự có phần đáng tiếc.
/526
|