Chương 270:
Cố Hiểu là một người rất đáng thương, dường như ông trời đã để cho bất hạnh luôn đến với cô.
Thân phận của cô chỉ là một người con gái riêng, cô ở với ba và mẹ kế, mẹ ruột lại không ở bên cô như bao đứa trẻ khác mà lại rời xa cô, cho nên, từ thời thơ ấu đến tuổi thiếu niên cô bị mọi người nhìn mình bằng một ánh mắt khác thường.
Thỉnh thoảng nhắc tới gia đình, cô cảm nhận được nỗi bi đát thống khổ trong đó.
Cô từng nói: “Cha cô trong mắt chỉ có quân sự, người cô gọi là mẹ thì cũng chẳng bao giờ quan tâm đến cô.”
Trong nhà không ai nhớ rõ sinh nhật của cô, cũng không có ai nghĩ đến cô sẽ cảm thấy như thế nào.
Thỉnh thoảng, trong gia đình bà nội mới cho cô một chút ấm áp để cô cảm thấy mình cũng không cô đơn.
Cái gia đình này, theo cô nói, chưa bao giờ gọi là nhà, mà là một nhà tù giam giữ tình cảm, trái tim cô.
Cái gia đình này, thật sự làm cô cảm thấy mệt mỏi, cô khao khát có một gia đình thật sự để sưởi ấm tâm hồn cô.
Kết quả, cái gia đình này chưa bao giờ cho cô cảm giác ấm cúng của một gia đình, từ trước tới giờ toàn làm cho người ta cảm thấy đau khổ, lạnh lẽo.
Cô từng nói: “Vì ba cô rất thích cô học võ, nên lúc năm tuổi cô đã đi học võ, đơn giản là ba cô đã từng nói qua một câu: ‘Hiểu Hiểu rất có thiên phú.’ ”
Vì thế mà cô liều mạng tập võ để khai thác cái thứ gọi là thiên phú này.
Cô từng luyện tập tới mức thân thể bị thương.
Nằm viện mười ngày, không ai đến hỏi thăm cô một câu, cái sự tán thưởng của ba cô đối với cô kia cũng chẳng bao giờ đến xem cô tập như thế nào hay đến viện hỏi thăm cô... Mỗi ngày ở cùng cô chỉ có những người giúp việc.”
Cô còn không để tâm tới một sự kiện như vậy: cả gia đình mở một cuộc thi tài năng, tất cả mọi người trong Cố gia đều được tham gia, trong lúc thi đấu, bởi vì xuống tay không đắn đo có chừng mực, nên cô không nghĩ rằng mình sẽ đánh anh trưởng đến bất tỉnh, chính vì vậy, cô đã bị phạt quỳ gối cả một buổi chiều.
Đó là một ngày lạnh nhất trong năm, tuyết rơi rất nhiều, cô ở ngoài quỳ trên nền tuyến trắng, gần như thành người tuyết.
Cố Hiểu mười sáu tuổi thi đậu trường trung học Quỳnh Thành, dời xa gia tộc, Cố Chấn khó được mở mày mở mặt, cho phép cô lấy tên là Đổng Hiểu ở Quỳnh Thành học tập, sau lại bởi vì một âm mưu toan tính mà chôn vùi một cô gái hồn nhiên, rồi phát hiện ra mình chưa chồng mà lại có con, cô liên tiếp chịu nhiều đả kích, đối với một cô gái mới mười bảy tuổi mà nói thật tàn nhẫn đến nhường nào?!
Nhưng cô lại kiên quyết giữ lại đứa con này, phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể ra được quyết định như vậy?
Phải yêu say đắm đến nhường nào mới có thể bằng lòng chấp nhận mạo hiểm như vậy?
Đứa nhỏ vừa sinh ra đã bị lấy đi, thật không ngờ người ra lệnh lấy đi con trai cô lại là ba ruột cô, từ đó, con trai cô trở thành con tin, mà cô lại trở thành một con cờ trên tay ba cô. Điều này đối với cô đau đớn cỡ nào?
Rồi sau đó, vì con trai, cô chỉ còn cách che giấu đi lương tâm của mình, bất đắc dĩ chở thành con cờ cho ba cô tùy ý điều khiển.
Quyền lực làm cho người thân cô mất đi nhân tính, nhưng cô lại rất yêu quý bà nội, nên không dám đứng lên chống lại cha mình.
Chẳng trách lúc gặp Cố Đan, cô đã nói: không ai có thể giúp được cô.
Thứ nhất, Cố Chấn có thế lực rất đáng sợ.
Thứ hai, cô không thể nói với người khác rằng cô bị ba mình khống chế.
Bởi vì cô là người trong Cố gia, cô phải vì lợi ích của gia tộc mà đặt lên hàng đầu.
Điều này, người trong Cố gia đã được dạy bảo trở thành một quy định bắt buộc phải tuân theo.
Cô phải gánh vác cái quy định này lớn lên, không thể làm trái điền này.
Cô lại càng không thể để bà nội đã cao tuổi mà chấp nhận gia tộc có biến cố. Vì thế cô chỉ có thể im lặng chịu dày vò, sống trong đau khổ...
Ninh Mẫn nhìn thoáng qua Cố Đan, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hắn không thể nào nghĩ đến người luôn luôn hại hắn lại là ông nội hắn.
Đứa nhỏ này, trên sắc mặt lộ rõ vẻ đau đớn, nghĩ đến trong lòng mẹ mình nhất định là sẽ rất đau.
Quá khứ của Cố Hiểu, thật sự làm mọi người phải rơi nước mắt.
Noãn Các, một mảng tĩnh mịch.
Hắch quân lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch như tuyết của Hoắc Khải Hàng, cả người ngồi im như tượng, không nhúc nhích, trên mặt chỉ có duy nhất mọt biểu tình: khiếp sợ.
Mười bốn năm trước, việc Quý thiếu hút thuốc phiện, làm ảnh hưởng rất lớn, Hoắc thiếu rốt cuộc có hay không bị liệt danh trong đó, vẫn là một chuyện khiến mọi người đang bàn tán thảo luận, nhưng lại rất ít người nhắc tới việc này. Bởi vì bộ mặt của Hoắc gia toàn là những nhân tài tinh anh, không thể coi thường, bọn họ cũng rất trong sạch.
Tất cả mọi người đền hiểu rõ, lúc ấy Hoắc Thủ tướng bồi dưỡng Hoắc thiếu, thành một nhân tài rất nhanh nhẹn.
Có thể có người lợi dụng nhược điểm của những người trẻ tuổi mà đưa Hoắc thiếu trở thành một người bị gièm pha chỉ trích.
Vì thể Thủ tướng thật sự rất tức giận.
Nghe nói một năm kia, tổng cộng có ba trùm thuốc phiện chết một cách rất lạ lùng.
Đông Ngải Quốc cũng không có xử phạt điều tra về cái chết thần bí của những người này, hơn nữa chính phủ cũng không có nhúng tay can thiệp vào vụ án này của bọn họ. Ai đang âm thầm dựng nên chuyện này cũng không có điều tra rõ ràng.
Nhưung Hách Quân cũng không có biết sau lưng chuyện này còn cất giấu một bí mật không cho người ngoài biết đến, một người con gái là đối thủ chính trị lại sinh ra cho Hoắc Gia một đứa con trai.
Từ vẻ mặt của Hoắc thiếu cũng biết đối với chuyện này hắn hoàn toàn không biết.
Lúc này hắn vô cùng đau lòng thay cho Hoắc thiếu, tất cả chuyện này đều rất đả kích lòng người.
Lúc này nghe hắn nói, khó chịu đến cỡ nào?
Hoắc Khải Hàng tất nhiên là vô cùng khiếp sợ.
Từ nhỏ, hắn rất ngoan, cái gì cũng làm tốt nhất, nghĩ đến dáng vẻ của mẹ tươi cười, ông nội khen ngợi, và khẳng định là ba cũng rất thích.
Hắn có thể làm cho mẹ hắn vì hắn mà vui vẻ, vì hắn mà ông nội rất hãnh diện về hắn, càng không thể để một mình ba nhìn hắn bằng ánh mắt khác.
Theo trí nhớ, nhưng lần hắn được thưởng đều không có hình bóng của ba.
Cha chán ghét hắn.
Mặc kệ là con trai hay con gái, đều sinh ra chán ghét, phản nghịch.
Nếu như bầu không khí trong gia đình tốt, thì sự chán ghét này sẽ không rõ ràng.
Nếu cuộc sống áp lực, khó tránh khỏi một thời điểm lạc mất chính mình mà lâm vào hoang mang bối rối.
Hoắc Khải Hàng cũng đã từng có một thời gian trở thành kẻ phản bội ba mình.
Đoạn thời gian kia hắn rất là trống rỗng, đơn giản là chính tai nghe được cha mình cười lạnh nói với mẹ:
“Con của cô dù có xuất sắc như thế nào ta cũng không thích.”
Cha hắn nói, ông chưa bao giờ coi hắn là con trai mình.
P/s: ai muốn đọc trước Full với giá siêu rẻ mới ủng hộ dịch giả thì liên hệ qua gmail : tttukidmh@gmail.com
Ông còn nói ông không có con trai, con trai hắn đã chết từ mười tám năm trước.
Ngày đó hắn không còn một chút hy vọng vào cuộc sống, cảm thấy cuộc đời quả thật rất đáng buồn.
Sau ngày ấy hắn bắt đầu trốn học, không làm việc đàng hoàng, cùng Quý thiếu chơi bời trụy lạc, nhìn nữ nhân xinh đẹp nhảy múa, suốt ngày ăn chơi sa đọa...
Có đôi lúc hắn trầm tĩnh nhìn, cảm thấy cái vòng luẩn quẩn này thật sự dơ bẩn, một đám khoác vẻ đạo mạo trang nghiêm, vung tiền như rác, làm ra những chuyện cầm thú giống nhau.
Bọn họ đều nhìn thấy hắn sa ngã, nhưng thật ra khi đó hắn cũng không làm trò đồi bại, vẫn cùng nhóm người kia dính nhau không dời nhưng không có dính đến nữ sắc, không có dùng thuốc phiện, chỉ uống rượu bài bạc nhưng lại toàn thắng lớn...
Cũng không có ai có đủ can đảm lôi kéo hắn làm chuyện phạm pháp, người nào cũng biết thân phận của hắn, không dám đắc tội.
Ở trong sa đọa, một tháng sau có người mở tiệc sinh nhật, mời hắn đi, hắn uống rượu cũng hơi có phần say.
Có người cho hắn thuốc phiện, nói là tiên dược làm cho người ta đạt được khoái cảm.
Bọn họ nói hắn thử xem, còn nói thứ này dùng một hai lần sẽ không bị nghiện.
Bình thường, Hoắc Khải Hàng tuyệt đối sẽ không đụng vào, sự việc như thế nào trong lòng hắn cũng sẽ giữ chừng mực.
Nhưng ngày đó, hắn lại cùng mẹ hắn ầm ĩ một trận, tâm tình có chút không vui, cho nên hắn liền tiếp nhận, sau đó, xem ***.
Hắn ngồi trong phòng, nhìn mọi người hoan lạc vặn vẹo nhảy múa, làm ra những động tác ***.
Lúc sau hình như có người tiêm thuốc vào hắn.
Bọn họ còn nói, thuốc này sẽ làm cho hắn cảm thấy như bay lên tận mây xanh, thử một lần sẽ thích.
Bất ngờ hắn xông vào đánh người nọ.
Không còn ai dám tiếp cận hắn.
Lúc này dược tính phát tác, hắn cũng từng thử qua loại mùi vị này.
Bọn họ dìu hắn vào phòng hỏi hắn có hay không muốn nữ nhân?
Hắn nói không cần.
Bọn họ cười, Hoắc thiếu hay là anh cứ thử đi, tìm một người có kinh nghiệm thử xem chắc chắn anh sẽ thích.
Lúc này có một khoái cảm xẹt qua trong đầu hắn...
Hắn bị kích thích, miệng lẩm bẩm nói:
“Một đám không trong sạch, ta không cần.”
~~~
/526
|